Nhưng còn chưa thấy Trình Trình đâu thì cả nhà Bắc Minh Triều Lâm cũng đã đến đông đủ rồi.
Khi Diệp Long nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang đứng ở nhà họ Bắc Minh, anh chợt sững người một thoáng, rồi chợt hoàn hồn lại, dường như đã đoán được gì đó.
Diệp Long bước tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên, đuổi người giúp việc đang đứng cạnh giám sát cô đi rồi dịu dàng nói:
“Nguyên, lâu rồi không gặp…”
Cố Hạnh Nguyên liếc mắt nhìn Diệp Long, từ lần trước hai người tạm biệt nhau ở nhà họ Bắc Minh thì cũng đã một tháng trôi qua cô không gặp anh, hình như anh đã gầy đi nhiều.
“Ưm, Diệp Long, anh có khỏe không?” Cô cố tình nói với một giọng điệu khách sáo, rồi lại nhìn anh cười một cách lễ độ.
Trong mắt Diệp Long ánh lên vẻ buồn bã: “Là do lỗi của anh… Nguyên, anh không tốt…”
Cô giật nảy, nhìn Diệp Long. Trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện rõ vẻ đau buồn, nhìn anh như vậy đột nhiên cô thấy có hơi không đành.
“Diệp Long, đừng như vậy.”
“Nguyên, em thật sự không phải con gái của Cố Kiệt Đại sao?” Khuôn mặt Diệp Long có lộ rõ vẻ đau khổ mà cô không tài nào hiểu được.
“Cố Anh Thư nói cho anh đúng không?” Cô nở nụ cười xót xa, vừa thấy may mắn vì từ nay về sau không phải dính dáng gì tới nhà họ Cố, lại vừa hận bọn họ đã lừa gạt lợi dụng cô!
Diệp Long lắc đầu: “Cố Anh Thư nói cho Quân Hạo biết, nói rằng em vốn không phải con của Cố Kiệt Đại, cho nên em mới bảo chú hai tước bỏ tư cách của nhà họn Cố? Vì em hận nhà bọn họ, muốn báo thù.”
“Đúng, em không phủ nhận điều đó.” Cô gật đầu: “Vậy Cố Anh Thư có nói cô ta đã hại em như thế nào không?”
Diệp Long dĩ nhiên vẫn chưa hiểu mọi chuyện: “Hại? Cô ta đã làm gì em?”
Cố Hạnh Nguyên lặng đi một lúc, cuối cũng cũng chỉ lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, em không muốn nói nữa. Diệp Long, giờ anh còn trong công ty Cố Thị không?”
Vừa nhắc dến chuyện này thì Diệp Long bỗng cười khổ: “Thật ra Cố Thị từ lâu chỉ còn là lớp vỏ rỗng tếch, chú hai bỗng nhiên tước bỏ tư cách của Cố Thị, chắc chắn chẳng bao lâu nữa Cố Thị sẽ phá sản thôi. Hôm nay đột nhiên có cảnh sát tới tận nơi thẩm vấn hai cha con Cố Kiệt Đại, không biết xảy ra chuyện gì… Nguyên, em biết không? Anh từng cho rằng với em Cố Thị rất quan trọng, vậy nên luôn nghĩ cách cướp nó về cho em. Cũng vì vậy anh cho Quân Hạo tiến vào hòng nắm giữ Cố Thị, cộng thêm tất cả tiền vốn tích lũy những năm nay anh đều đổ vào đó, thậm chí tiền ông nội gửi anh để lập nghiệp anh cũng đã đổ vào đó hết…”
Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc vô cùng: “Diệp Long, anh…”
“Ha ha, có phải anh ngốc lắm không? Vốn anh muốn núp dưới cái vỏ rỗng của Cố Thị, một khi giành được công trình Ánh thì sẽ có cơ hội vùng lên trong giới làm ăn, như vậy có thể xây dựng một vương quốc của riêng mình, có thể đọ sức với chú hai… Không ngờ hình như anh đã đầu tư sai chỗ rồi, Cố Thị phá sản, khoản đầu tư của anh như vứt vào một cái động không đáy vậy, đừng nói là đấu đá với chú hai, có lẽ ngay cả tư cách chơi đùa với chú một chốc thôi cũng chẳng có…”
“… Diệp Long, có phải em đã liên lụy tới anh không?” Cô không ngờ rằng trong lúc trả thù nhà họ Cố cô cũng đã gián tiếp khiến Diệp Long mất trắng tất cả.
“Không liên quan đến em…” Diệp Long lắc đầu: “Anh chỉ hơi ngạc nhiên, hóa ra em không phải con gái của Cố Kiệt Đại. Vậy nên đối với em, Cố Thị chẳng hề quan trọng… Thật ra trước giờ đều chỉ do anh đơn phương tình nguyện mà thôi, đúng không Nguyên?”
Khuôn mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt, nhìn Diệp Long khổ sở như vậy cô chợt nhận ra cổ họng mình như nghẹn ứ, không thể thốt ra dù chỉ một lời an ủi.
Không thể nào ngờ được, Diệp Long lại vì cô mà bỏ vào một khoản lớn như vậy.
Đôi mắt trong trẻo của Diệp Long ẩn chứa vẻ gì đó đau buồn, anh lại tự mình nói tiếp: “Có lẽ năm đó, lúc Cố Anh Thư chen giữa hai ta, vào cái lúc mà hành trình vốn chỉ có hai người trở thành ba người, vào lúc em lựa chọn lặng lẽ ra đi, thì anh nên hiểu ra, nếu em thật sự yêu anh, em sẽ không buông tay dễ dàng như vậy…”
Cô lặng thinh nhìn anh, nhìn vào sâu trong đôi mắt ấy, dường như đang nhìn vào linh hồn u buồn của anh vậy, chàng trai từng cho cô ánh mặt trời, chàng trai từng bước qua thanh xuân của cô, nay chợt ngoảnh đầu nhìn lại, mới nhận ra hóa ra chỉ còn là một mảnh trăng sáng trong nhưng lạnh lẽo…
Có lẽ khi đó hai người họ còn quá trẻ, không biết tình yêu là gì.
Vậy nên dễ dàng buông tay.
Vậy nên nhiều năm về sau, chợt nhớ về ánh trăng sáng trong đáy lòng cũng chỉ biết buông một tiếng thở dài tiếc nuối…
Có lẽ sợi dây số mệnh giữa họ đã dần lơi kể từ phút giây mà cô gặp Bắc Minh Thiện.
Càng đi lại càng xa.
“Diệp Long, xin lỗi anh…” Cuổi cũng cô cũng chỉ biết lẩm nhẩm câu xin lỗi.
“A… Em nên biết rằng anh không hề cần lời xin lỗi của em…”
Diệp Long đột nhiên cảm thấy tim mình trống rỗng. Cố Hạnh Nguyên từng là đức tin soi lối anh, sau lại trải qua năm tháng chìm nổi đã in lại trong anh thành một vết sẹo mãi mãi chẳng lành.
Ầm ầm.
Âm thanh của xe hơi như cắt ngang bầu trời hoàng hôn.
Một chiếc xe xa hoa chậm rãi tiến vào nhà họ Bắc Minh.
Cố Hạnh Nguyên chợt căng thẳng.
Diệp Long cũng nhìn qua.
Chiếc xe xa hoa đó dừng lại, ngay lập tức có người là tiến tới mở của: “Cậu Trình Trình đã về rồi.”
Một tiếng rầm vang lên.
Một bóng dáng bé bỏng như đang lăn từ trong xe ra, chui vào trong lòng người làm kia: “Ui cha, mệt muốn xỉu…”
Âm thanh trẻ nhỏ mềm mại, có vẻ rất yếu ớt, mệt đến nỗi líu cả lưỡi lại.
Giọng nói không lớn không nhỏ đó lọt vào tai Cố Hạnh Nguyên. Ngón tay cô chợt run lên. Đó là Dương Dương mà!
Khi cô nhìn rõ cậu bé quần áo sạch sẽ nằm trong lòng người giúp việc kia, lại thêm cách ăn nói của Dương Dương nữa, cô đã đoán ra ngay Dương Dương đang giả làm Trình Trình.
Nhưng…
Trình Trình đang ở đâu chứ?
Cô nhấc chân toan bước tới nhưng rồi lại ngừng lại…
Thứ nhất là hiện Diệp Long đang đứng cạnh cô, cô không dám thể hiện cảm xúc quá rõ. Thứ hai là cô sợ cái tính thiếu kiên nhẫn của Dương Dương, ngộ nhỡ trông thấy cô cậu lại làm lộ mọi chuyện thì sao.
Ngay lúc Diệp Long trông thấy Dương Dương thì đôi mắt anh mới thoáng dịu đi: “Đó là Trình Trình, là con của chú hai.”
“Ừm…” Cố Hạnh Nguyên cố hết sức tỏ ra thật bình thản, cô bất giác di chuyển ra phía sau Diệp Long, hi vọng Dương Dương đừng trông thấy cô quá nhanh.
Ngay sau đó lại có một bóng dáng nho nhỏ bước xuống xe.
Cố Hạnh Nguyên vốn tưởng đó là Trình Trình, không ngờ người bước xuống là một cô bé đeo balo, mặc chiếc váy dài tới đầu gối.
Bé thắt rất nhiều bím tóc, trông giống các cô bé Châu Phi vậy, nhìn rất đáng yêu.
Cô chỉ trông thấy bóng lưng của cô bé thôi, con bé là ai vậy chứ?
Khoan đã!
Cố Hạnh Nguyên bỗng cảm thấy bóng lưng kia rất quen thuộc.
Trời ạ!
Cô chớp mắt đã hiểu ra…
Vậy đây chính là cách để Trình Trình có thể đưa Dương Dương về nhà họ Bắc Minh mà lại yên ổn không ai phát hiện sao?
Trình Trình mệt mỏi từ trên xe bước xuống, năm năm sống trên đời đây là lần đầu cậu chơi tới nỗi kiệt sức như vậy! Chơi đến nỗi chân cậu mềm nhũn ra, đã vậy còn phải bình tĩnh bước xuống xe, vờ vịt làm một cô bé da đen ngoan ngoãn, không thể ỷ vào người giúp việc.
Nhìn lại những kí ức trước khi ra nước ngoài, thật đúng là khổ không nói nổi mà!
Trình Trình khinh khỉnh liếc nhìn Dương Dương đang tựa vào trong lòng người giúp việc, nhìn cái kiểu dựa của tên kia kìa, bộ không có xương sao?
“A a a, hôm nay đúng là vui quá, nhưng mà mệt xỉu luôn….” Dương Dương vừa nở nụ cười đầy thõa mãn vừa nhìn Trình Trình đang run rẩy bược xuống xe với dáng đi xiêu vẹo: “Ừm… Ai tới bế bé đen đi kìa, chân của bé đen run cả lên rồi…”
Trình Trình vừa nghe vậy thì bỗng giật nảy mình.
Thàng nhóc này mệt quá nên đầu óc tê liệt theo sao? Dám kêu người bế cậu? Bây giờ cậu đang giả làm bé gái châu Phi, lòi ra một con chim bé không nói làm gì, nhưng màu đen trên da cậu sẽ lem ra đó có biết không!
Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương, bộ muốn chết hả?
Cũng may là bộ dạng đen thui lúc này của Trình Trình cũng làm người giúp việc hơi do dự, bọn họ nhìn tới nhìn lui, nhưng lại chẳng có ai chịu đưa tay bế Trình Trình lên cả.
Trên thế giới này không phải đứa trẻ nào cũng đáng yêu, cũng khiến người lớn muốn tới bẹo má. Cũng y vậy, không phải đứa bé nào cũng khiến người lớn muốn tranh giành được bế…
Không ngờ vào đúng lúc đám người giúp việc còn đang do dự thì bỗng có một bóng dáng cao ráo bước đến, không nói một lời bế Trình Trình vốn đang định tránh né tránh lên.
“Sao vậy? Không ai muốn bế là vì con bé bị bệnh gì sao?” Giọng nói dịu dàng của Diệp Long vang lên.
Trình Trình ngoái đầu nhìn lại, cả người cậu kẽ run lên. Đôi mắt tong trẻo bên dưới chiếc mắt kính to đùng đối diện đôi mắt của Diệp Long.
Diệp Long cũng hơi sững sốt.
Da cô bé này thật là đen, hơn nữa còn là kiểu đen bóng loáng đến mức giả trân! Mặt đeo một cái khẩu trang rất to, che đi hơn nửa khuôn mặt khiến người khác không thể nhìn rõ mặt mình.
Thế nhưng khi Diệp Long trông thấy đôi mắt trong trẻo kia, anh lại cảm thấy quen thuộc như đã từng nhín thấy ở đâu rồi vậy…
Dương Dương có hơi bất ngờ nhìn người đàn ông đang bế Trình Trình kia, cậu bất giác nhíu mày, miệng méo xệch, tỏ vẻ khinh thường nói: “Ui cha, ông là ai vậy, mau thả bé gái của tôi xuống mau.”
Câu nói của Dương Dương sốc đến mức khiến khóe miệng Trình Trình giật giật, cậu liếc mắt nhìn Dương Dương, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, ai là bé gái của cậu chứ hả!
Nhưng cậu lại không dám lên tiếng bật lại Dương Dương, sợ mở miệng một phát là sẽ lộ hết.
“Em Trình Trình, em không biết anh sao?” Diệp Long nghi hoặc mở to mắt, có hơi khó hiểu, cậu con trai này của chú hai không biết anh sao? Nhưng anh nhớ rất rõ, lần gặp mặt ở nhà họ Bắc Minh đó Trình Trình đã thấy anh rồi mà.
Dương Dương bĩu môi, vừa tính nói quen quen cái đầu chú song lại bị Cố Hạnh Nguyên vội vã chạy tới cắt ngang…
“Diệp Long, cũng muộn rồi, tới lúc ăn cơm rồi…”
Cố Hạnh Nguyên hơi gượng gạo nói, lòng thầm nhủ thôi tiêu rồi, Dương Dương vẫn chưa gặp Diệp Long bao giờ. Chỉ có Trình Trình từng thấy anh mà thôi!
Thực ra ngay lúc cô thấy cảnh Diệp Long bế Trình Trình thì cô đã sợ tới mức tim muốn rớt ra ngoài!
Câu “Chú là ai?” của Dương Dương thật sự khiến cô sợ muốn nổ tim. Cô biết ngay là thằng bé này sẽ làm hư bột hư đường mà…
Trình Trình sửng sốt, cậu bất giác quay lại nhìn…
Vào giây phút thấy mẹ, trong lòng Trình Trình như đang nổi sóng.
Dương Dương thì lại vô cũng ngạc nhiên mừng rỡ khi thấy mẹ xuất hiện trước mắt mình, cậu nở nụ cười tươi ngoác tới tận mang tai, song khi nhận thấy ánh mắt sắc lẹm của Cố Hạnh Nguyên thì lại sợ hết hồn.
“Ưm…” Đôi môi nhỏ nhắn của Dương Dương mím lại, hóa ra tên đó chính là anh Phong mà Trình Trình đã nói, cái anh Phong mà sẽ làm mẹ biến thành chị dâu đó!
Dương Dương bất giác thấy ghét anh vô cùng, cậu phồng má nói tiếp câu nói lúc nãy:
“Anh nghĩ anh là ai hả? Gọi tôi là em trai, gọi ba là chú hai là có thể tùy ý ôm bé đen à? Đồ cầm thú kia mau buông cô gái ra!”
Câu thoại ‘cầm thú mau buông cô gái ra’ này không biết Dương Dương học lỏm từ chỗ nào, thật sự đã làm Trình Trình sốc đến mức khét lẹt rồi.
Khóe môi Cố Hạnh Nguyên cứng đờ, nhóc Dương Dương này đúng là dùng hết mọi cách để phô diễn tài năng tiếng Việt của mình mà…
Diệp Long giờ nói hiểu ra, hóa ra là cậu đang bực bội. Anh nhún vai thả cô bé còn chưa ôm được bao lâu xuống, mỉm cươi nói: “Ha ha, Trình Trình đừng hiểu lầm nha, anh không ngờ em hóa ra còn có bạn gái nữa…”