Khi anh ta đang chuẩn bị mở miệng thì thấy trong phòng làm việc có hai người đang ngồi.
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay bọn họ đang cầm một số tài liệu và cây bút trong tay bọn họ không ngừng ghi chép.
Luật sự Vương khẽ gõ cửa sau đó nói: "Luật sư Vân, không biết anh có thấy tài liệu trên bàn tôi không?"
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đều dừng bút trong tay lại, quay đầu nhìn về phía luật sư Vương đang đứng ở cửa.
"Luật sư Vương, anh đến rồi à. Tôi đang muốn nói chuyện này với anh đây. Liên quan đến vụ kiện của Bắc Minh Thiện, bắt đầu từ hôm nay anh không cần lo nữa." Vân Chi Lâm nhìn anh ta, rất bình thản nói.
Vẻ mặt luật sư Vương cứng đờ: "Luật sư Vân, không phải trước đây anh đã giao cho tôi vụ kiện này sao? Hơn nữa bên phía anh Bắc Minh cũng đã biết rồi. Nếu đột xuất đổi người như vậy, sợ là anh Bắc Minh sẽ không vui đâu."
"Vụ kiện này đã tiến triển tới bây giờ, anh cũng biết đã xảy ra một số chuyện rồi. Tôi là người phụ trách, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định làm như vậy. Về phần anh Bắc Minh, anh cứ yên tâm, tôi đã nhờ cô Cố thông báo cho anh ấy biết, hơn nữa anh ấy cũng đã đồng ý với quyết định của tôi rồi." Vân Chi Lâm nói.
Nếu vụ kiện này đã định sẵn phải thua, luật sư Vương cũng chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ rút lui khỏi vụ kiện này.
Dù sao đối với một luật sư mà nói thua một lần kiện đó là nỗi ám ảnh đối với bản thân.
Nhưng anh ta đã suy nghĩ rất kỹ về vụ kiện này, lỡ như thua rồi chỉ cần đổ hết trách nhiệm cho Cố Hạnh Nguyên là xong.
Chỉ cần lúc ra tòa, anh ta cố gắng biện luận. Ông Bắc Minh có thể nhìn thấy được. Hơn nữa trước đó khi anh ta phân tích vụ kiện trước mặt Cố Minh Thiện, anh ta có thể nhìn ra được Bắc Minh Thiện đồng ý với anh ta.
Anh ta cũng có thể tận dụng cơ hội này, nếu có thể vào tập đoàn Bắc Minh thị và trở thành một luật sư nhỏ trong đoàn luật sư, anh ta cũng rất sẵn lòng.
"Vậy ai sẽ tiếp nhận vụ kiện này? Xét cho cùng phần thua của vụ kiện này tương đối lớn. Chỉ có tôi là theo dõi suốt thời gian qua cho nên tôi khá rõ về tình hình chung. Cho dù vụ kiện thật sự thua, cũng đừng liên lụy đến những đồng nghiệp khác chứ." Luật sư Vương cố gắng lấy cớ này để giành lại vụ kiện.
"Cảm ơn lòng tốt của luật sư Vương. Luật sư Vân đã làm xong mọi chuyện rồi. Anh ấy tiếp nhận vụ án này. Bây giờ anh có thể thoải mái hưởng thụ cuộc sống riêng tư của anh và bạn gái rồi." Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh ta liền ghét ra mặt nói.
Trái tim luật sư Vương run lên, sắc mặt hơi thay đổi, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại. Chẳng lẽ hôm qua tan sở, cô ta đã nghe hết những chuyện anh ta nói với bạn gái rồi sao?
"Ha ha, cô Cố đang nói đùa à. Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì chưa nói rõ không?" Anh ta vội vàng nói.
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh ta, trên mặt lộ ra nụ cười mỉa mai: "Luật sư Vương, những chuyện mà bản thân anh làm, những lời anh nói thì anh tự hiểu rõ. Nhưng chúng tôi cũng không phải là kẻ ngốc để anh lừa dối. Nếu anh không ngại thì nói thử cho mọi người nghe sáng sớm qua anh đã đi đâu?"
Luật sư Vương lộ ra vẻ mặt vô tội nói: "Cô Cố, tôi biết cô làm mất chứng cứ nên tức giận nhưng cô cũng không nên lấy tôi ra làm đệm thịt chứ? Sáng qua tôi đến chỗ khách hàng."
"Hừ, khách hàng. Công ty giải trí mới trở thành khách hàng của anh từ lúc nào vậy?"
Ngay khi Cố Hạnh Nguyên vừa nói ra lời này sống lưng luật sư Vương liền toát mồ hôi lạnh. Lẽ nào cô ta biết chuyện anh ta tự mình đi đến công ty giải trí mới rồi sao?
Chuyện này hoàn toàn không thể nào? Vì để tránh bị người khác phát hiện anh ta còn cố ý giả trang rồi mới đi vào mà.
"Ha ha, cô Cố có phải thời gian gần đây cô bị áp lực quá lớn, cho nên thỉnh thoảng kể truyện cười để người khác cảm thấy thả lỏng tinh thần một chút không? Chỉ có điều truyện cười này không buồn cười chút nào. Bọn họ đối lập với chúng ta thì làm sao tôi có thể đi tìm bọn họ chứ?" Luật sư Vương cười gượng, cũng cố gắng hết sức ngụy biện cho bản thân.
Cố Hạnh Nguyên từ trong túi lấy ra tờ giấy, quơ quơ trước mặt luật sư Vương: "Nếu trí nhớ của luật sư Vương kém như vậy, thì tôi liền giúp anh nhớ lại một chút? Anh xem đây là cái gì?"
Luật sư Vương cau mày, đi tới trước mặt Cố Hạnh Nguyên, cầm lấy tờ giấy ra nhìn, đây chính là địa chỉ mà anh ta đã viết cho tài xế xem.
"Cô Cố, trên này không phải chỉ viết địa chỉ thôi sao? Như vậy cũng đâu chứng mình được gì?" Luật sư Vương vẫn ra sức biện hộ cho mình.
"Vị trí địa chỉ khách hàng của anh đúng là ở rất gần công ty giải trí mới. Nếu đã là khách hàng của anh tại sao luật sư Vân lại không biết?"
Cố Hạnh Nguyên lúc này khiến luật sư Vương giật cả mình. Cô hoàn toàn không giống như trình độ của một trợ lý mà rõ ràng cô có tư duy nhạy bén và tầm nhìn độc đáo của một luật sư chính hiệu.
Mặc dù vậy, luật sư Vương cũng không phải là đèn cạn dầu: "Cô Cố, xem ra trước giờ tôi vẫn luôn đánh giá thấp cô. Không ngờ cô cũng có tài đấy. Nhưng để tôi nói cho cô biết, khách hàng này là khách hàng cũ trước khi tôi đến đây, cho nên luật sư Vân đương nhiên không biết rồi." Nói xong anh ta còn báo cáo cụ thể tên công ty của thân chủ mình.
Điều này đúng là luật sư Vương không có nói dối. Quả thật anh ta có khách hàng như thế ở gần công ty giải trí mới.
Hôm đó sau khi anh ta lên taxi, vốn dĩ anh ta muốn viết địa chỉ của công ty giải trí mới nhưng đột nhiên dường như anh ta có linh cảm chẳng lành nên đã sửa lại thành địa chỉ khách hàng trước đây của anh ta.
Hôm qua Cố Hạnh Nguyên còn cố ý điều tra một hồi, hôm nay vừa nghe luật sư Vương nói như vậy ngược lại cũng rất ăn khớp.
Cô khẽ cau mày, không ngờ luật sư Vương còn có chiêu này. Anh ta rất biết cách che giấu hành tung của mình.
Luật sư Vương thấy Cố Hạnh Nguyên không còn gì để nói thì khẽ mỉm cười nhìn cô nói: "Thì ra cô Cố vẫn luôn hoài nghi tôi. Hoài nghi tôi nhận lợi ích của bọn họ cho nên mới hủy bỏ chứng cứ của cô, đúng chứ?"
Cố Hạnh Nguyên thấy dù sao cũng đã trở mặt với nhau rồi cho nên cũng không cần giấu diếm nữa. Cô ngước mắt lên nhìn anh ta nói: "Tôi chính là đang nghi ngờ anh đấy, thì sao?"
Luật sư Vương gật đầu cười: "Ha ha, cô Cố. Nghe nói cô vừa mới kết thúc kỳ thi luật sư cho nên cô vẫn chưa phải là luật sư thực sự."
"Luật sư Vương, chuyện này không liên quan gì đến việc tôi có phải là luật sư thực sự hay không? Tôi nghi ngờ anh cũng vì những gì anh đã làm trong khoảng thời gian này." Cố Hạnh Nguyên cũng không nhường nhịn.
"Tôi làm chuyện gì là việc của tôi. Cô có thể nghi ngờ tôi nhưng cô đã bỏ qua một vấn đề rất lớn, cô không có bất kỳ chứng cứ nào." Luật sư Vương khinh bỉ nhìn Cố Hạnh Nguyên như thể đang đối mặt với một đứa bé không hiểu chuyện.
Cố Hạnh Nguyên hơi chau mày: "Tại sao tôi không có chứng cứ chứ? Tuy coi như anh thoát khỏi liên quan với tờ giấy kia đi nhưng anh đừng quên vẫn còn chứng cứ video có thể chứng minh anh đã động tay động chân với bút ghi âm của tôi."
Lời của Cố Hạnh Nguyên vừa nói ra khiến sắc mặt luật sư Vương hơi cứng lại, quả thật dường như anh ta đã bỏ quên vấn đề còn có camera trong phòng làm việc.
"Hừ hừ, rốt cuộc anh vẫn là sợ rồi. Anh không ngờ đúng không? Lưới trời tuy thưa nhưng chỉ cần người làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết." Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn luật sư Vương.
Tuy cô nói năng rất hùng hồn nhưng cô hiểu rõ thật ra ảnh hưởng của camera cũng không thể chứng minh được gì. Sở dĩ cô nói như vậy là muốn lợi dụng việc anh ta có tật giật mình.
Để cho anh ta có cảm giác dù sao chuyện cũng đã bại lộ rồi cho nên không cần phải kiêng dè nữa, từ đó phanh phui hết mọi chuyện ra.
Đúng như Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ, khi cô đưa con át chủ bài của mình là video ra làm bằng chứng thì sự kiêu căng, ngạo mạn trước đó của luật sư Vương hoàn toàn biến mất.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng vẫn giữ nụ cười: "Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Tôi vốn nghĩ cô hoàn toàn không biết gì cả. Sở dĩ cô có thể tiến vào giới luật sư này hoàn toàn là bởi vì dựa vào mối quan hệ bí mật của cô và Vân Chi Lâm, nhưng bây giờ xem ra tôi đã nghĩ sai về cho cô rồi."
Luật sư Vương nói xong thì gật đầu, nhíu mày: "Không sai, bút ghi âm của cô chính là do tôi làm hỏng."
Không ngờ, luật sư Vương lại đích thân thừa nhận, Cố Hạnh Nguyên khó hiểu hỏi anh ta: "Chúng ta là đồng nghiệp và cùng nhau tham gia một vụ kiện. Tại sao anh lại muốn nhắm vào tôi bằng mọi giá vậy? Họ đã cho anh bao nhiêu lợi ích chứ?" "
Vân Chi Lâm cũng rất ngạc nhiên nhìn anh ta. Lúc đầu anh đến tìm anh ta, anh ta không phải là người như vậy.
Luật sư Vương nhìn cô: "Cô có muốn biết tại sao không? Bởi vì vụ kiện của ông Bắc Minh hoàn toàn không phải là vụ kiện mà một người có năng lực và kinh nghiệm như cô có thể tham gia. Nếu không phải vì quan hệ của cô và Vân Chi Lâm thì làm sao cô có thể tham gia được chứ? Hơn nữa cô chính là người thích làm theo ý mình, không tuân theo sự sắp xếp. Cô biết không? Anh Bắc Minh không phải là người mà ai cũng có thể bợ đỡ được. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy nhưng cô lại từ chối lời mời của anh ấy. Cuối cùng, cô lại may mắn có được bằng chứng quan trọng nhất của vụ kiện này và cũng vì điều này cho nên cô cảm thấy không ai giỏi bằng cô. Tôi chính là chướng mắt với tác phong của cô cho nên muốn cho cô biết tay."
Cố Hạnh Nguyên nghe luật sư Vương kể lể tội lỗi của mình, cô đúng là không ngờ trong mắt anh ta bản thân cô lại khó coi như vậy.
Cô nhìn luật sư Vương lắc đầu: "Luật sư Vương, thật ra anh đã nghĩ sai về tôi rồi. Tuy mối quan hệ giữa tôi và Vân Chi Lâm không tệ nhưng tôi không hề mượn mối quan hệ này để diễu võ giương oai."
Lúc này Vân Chi Lâm đi từ chỗ bàn làm việc đến trước mặt luật sư Vương nói: |"Luật sư Vương, tôi nghĩ anh là có hiểu lầm gì rồi. Cố Hạnh Nguyên tham gia vào vụ kiện này không phải chỉ là ý của một mình tôi mà đây cũng là ý của anh Bắc Minh."
Luật sư Vương vừa nghe nói vậy thì nhất thời sững sờ: "Sao có thể có chuyện đó, luật sư Vân, anh đang nói đùa với tôi phải không? Sao anh Bắc Minh quen với cô ta được chứ? Tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi mà anh nói gì tôi cũng sẽ tin."
Vân Chi Lâm nhìn luật sư Vương, cũng khó trách anh ta không biết vụ kiện giành con làm rúng động thành phố A năm đó, vì khi ấy luật sư Vương vẫn chưa đến đây.
Đương nhiên anh ta cũng không biết mối quan hệ giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
"Chi Lâm, không cần nói lời vô dụng." Cố Hạnh Nguyên ngăn Vân Chi Lâm lại.
"Luật sư Vương, mặc dù anh cho rằng tôi đã động chạm đến lợi ích của anh. Tuy nhiên, mọi việc tôi làm đều dựa trên nguyên tắc và năng lực của bản thân. Anh có biết, tôi đã bỏ ra bao nhiêu công sức để có được bằng chứng quan trọng kia không? Nhưng còn anh thì sao? Vì đấu với tôi mà anh lại đi làm hỏng nó. Lẽ nào anh cho rằng bản thân là một luật sư rêu rao chính nghĩa trong khi đó bản thân lại làm chuyện vi phạm chính nghĩa là không sai sao?"
Cố Hạnh Nguyên nói tới đây thì nhìn luật sư Vương, mỉm cười lạnh lùng: "Cho dù anh tính toán kỹ càng, tôi vẫn dụ anh nói ra được lời thật rồi. Camera lắp trong phòng làm việc hoàn toàn không ghi lại được tất cả hành vi của anh."
Khi luật sư Vương nghe nói vậy, anh ta tức giận đến mức chỉ tay về phía Cố Hạnh Nguyên: "Người phụ nữ cô lại dám chơi trò đấu trí với tôi. Bây giờ tôi chính miệng thừa nhận thì sao? Chuyện tới nước này, tôi cũng không còn gì để nói."
Vân Chi Lâm nghe xong gật đầu: "Vậy thì tôi sẽ giao anh cho Hội Luật gia, để bọn họ xem xét quyết định xử lý anh."
Sau đó, anh gọi điện thoại cho hai nhân viên bảo vệ đến đưa luật sư Vương rời đi.
Bây giờ mọi thứ cuối cùng đã rõ ràng nhưng trước mắt vẫn còn một rào cản mà Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm cần phải vượt qua đó chính là phiên tòa vào ngày mai.
Bắc Minh Thiện đã chính thức bổ nhiệm Hình Uy làm trợ lý đặc biệt của mình trong cuộc họp thường lệ buổi sáng, chỉ cần những chuyện liên quan đến Bắc Minh Thiện thì sẽ do anh ta xử lý trước.