Hai tay nắm thật chặt cánh tay của Bắc Minh Thiện: “Thiện, đừng mà...”
Bắc Minh Thiện cúi đầu xuống nhìn Bắc Minh Triều Lâm đã hoảng sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt: “Nói đi, có phải là anh đã đưa báo cho ba không.”
Bắc Minh Triều Lâm thấy không có cách nào chống chế được nữa, vội vàng nói: “Đúng, là anh đã đưa.”
Nghe được câu nói này, Bắc Minh Thiện thật sự muốn đưa Bắc Minh Triều Lâm lên đường cho rồi, nào có đứa con trai nào như vậy, trong lúc ba của mình đang bệnh nặng mà còn đổ dầu vào lửa.
Anh tiếp tục hỏi Bắc Minh Triều Lâm: “Nói đi, tại sao anh lại muốn làm như vậy, anh không biết như thế này có thể sẽ hại chết ba sao?”
...
Bắc Minh Thiện càng nói thì lại càng tức giận, anh lại đẩy Bắc Minh Triều Lâm ra phía bên ngoài một chút.
“Em hai, em hai à, cầu xin em tha cho anh đi. Anh cũng bị ép buộc không biết phải làm gì, nếu như anh không làm như vậy thì bọn họ sẽ muốn mạng của cả nhà anh.” Lúc này Bắc Minh Triều Lâm bị dọa đến nỗi nước mắt cũng rơi ra.
Bắc Minh Thiện cười lạnh: “Anh vì bảo vệ tính mạng người nhà của mình thì không cần mạng sống của ba nữa à! Tôi thật sự cảm thấy đau lòng thay cho ba, anh có biết là trong ba anh em chúng ta, người được ba thiên vị nhất chính là anh hay không hả?”
“Ha ha...” Vừa nghe đến Bắc Minh Thiện nói lời này, Bắc Minh Triều Lâm lại cười một trận: “Thiên vị với tôi nhất, thiên vị với tôi nhất thì cũng sẽ không tặng cổ phần của Bắc Minh thị vào trong tay của cậu, nếu như thiên vị tôi vậy thì sẽ không đuổi tôi ra khỏi nhà họ Bắc Minh.”
Bắc Minh Triều Lâm vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này, lại làm cho lửa giận của Bắc Minh Thiện lập tức tiêu tan không ít.
Tạo thành cục diện này cho Bắc Minh Triều Lâm, thật ra cũng là do anh đã tạo ra.
Khi đó anh và Bắc Minh Triều Lâm của bây giờ khác biệt lớn biết bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, một tay của anh vẫn kéo Bắc Minh Triều Lâm lại, ném ông ta xuống mặt đất.
Giờ phút này Bắc Minh Thiện càng muốn biết người đang đứng ở phía sau của Bắc Minh Triều Lâm là ai: “Tôi cũng đã nhìn tờ báo mà anh cho ba xem, trên thực tế đó là tờ báo giả căn bản cũng không được phát hành trên thị trường. Nói đi, người đứng ở đằng sau sai bảo anh là ai?”
Sở dĩ Bắc Minh Thiện nhận được kết luận tờ báo là giả hoàn toàn là bởi vì anh phát hiện tờ báo đó ở chỗ của ba, sau khi ra khỏi phòng bệnh, anh liền sắp xếp người đi điều tra, nhưng kết quả là trên thị trường đã không có tờ báo này, chứ đừng có nói tới là những người khác nhìn thấy được.
Rất hiển nhiên, người thần bí kia hình như cũng không muốn làm chuyện này rình rang ra, nhưng mà mục đích vẫn rất rõ ràng, đó chính là muốn kích thích Bắc Minh Chính, thừa dịp lúc ông ấy đang bị bệnh mà lấy mạng của ông ấy.
Có thể nói là Bắc Minh Triều Lâm vừa lượn một vòng từ trong quỷ môn quan trở lại, bây giờ ông ta đang cuộn tròn người lại run lẩy bẩy, sắc mặt của ông ta càng trở nên tái nhợt thêm.
Ông ta vừa hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, vừa ấp úng nói: “Thật ra thì tôi cũng không biết người đó là ai, tờ báo này là được chuyển phát nhanh tới, tôi vừa cầm tới vật này thì liền có điện thoại gọi tới cho tôi, muốn tôi làm như vậy, nếu không thì kêu tôi phải lập tức trả tiền. Nếu như còn không thì cả không sống nổi, bọn họ sẽ muốn mạng của cả nhà tôi. Thiện, cậu cũng là người đã làm ba rồi, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu rõ đây là một loại tâm trạng như thế nào.”
“Trả tiền à... Đưa tờ báo đó cho ba...” Bắc Minh Thiện híp mắt lại, xem ra đây là một kết cục đã được bọn họ dàn dựng rất tỉ mỉ.
Lúc này Bắc Minh Triều Lâm bò mấy bước đi đến dưới chân của Bắc Minh Thiện: “Tôi cũng không còn cách nào khác, cậu đã đuổi tôi khỏi nhà họ Bắc Minh rồi, lại lấy mất cổ phần, tôi làm gì có nhiều tiền như vậy, từ lúc đầu khi nhìn thấy tờ báo thì tôi cũng đã lo lắng sau khi ba xem rồi thì sẽ có chuyện bất trắc gì. Nhưng mà tôi nghĩ ba thương Long như vậy, ông ấy càng hi vọng nó có thể bình yên vô sự, cho nên tôi...”
Nói đến đây, Bắc Minh Thiện liền cướp lời: “Cho nên anh liền muốn dùng mạng sống của ba để đổi lấy bình an cho cả nhà của anh, sau đó ngày hôm nay anh đến đây là xem rốt cuộc ba có chết hay không, có đúng không?”
Giờ phút này Bắc Minh Triều Lâm khóc ròng, dùng sức lắc đầu: “Không phải là như vậy đâu, trong lòng của tôi không yên tâm cho nên muốn đến đây xem thử, tôi biết là mọi người cũng đến đây để thăm ba, cho nên tôi mới có thể trước tiên lặng lẽ xem xem mọi người có đến hay không.”
Ông ta lau nước mắt một cái, ngửa đầu lên nhìn Bắc Minh Thiện, hai tay ôm lấy chân của anh: “Là do tôi cờ bạc chả ra gì, là do tôi suy đồi, nhưng mà cậu nhất định không thể nói những vấn đề này cho người khác biết được, nhất là nói cho Long và ba biết.”
Trong lòng của Bắc Minh Thiện càng ngày càng lạnh, ba đã dành tình cảm cho một đứa con trai bao nhiêu năm rồi, ông ta lại vì tiền nợ đánh bài bạc của mình mà thiếu chút nữa lấy đi mạng sống của ba.
...
Trớ trêu, trớ trêu nhất trên đời!
Vào lúc này, mặt trời đỏ rực đang tiến dần về phía chân trời, phát ra một màu đỏ rực lửa.
Hai người ở trên sân thượng đổ ra hai bóng đen thật dài.
Bắc Minh Thiện dùng sức hất Bắc Minh Triều Lâm ra, giống như là đang hất một đống bùn nhão.
Anh quay người lại bước đến lối ra trên sân thượng ban nãy.
Ở sau lưng chỉ còn lại tiếng khóc thê thảm đau khổ của Bắc Minh Triều Lâm.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua gương mặt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện, lúc này đôi mắt của anh đang nhắm chặt lại, biểu cảm cực kỳ đông cứng.
Bắc Minh Thiện vẫn quyết định chôn chuyện này ở trong lòng của mình.
Không phải là bởi vì tình cảm anh em, mà là vì phần cổ phần anh đã cướp đi của Bắc Minh Triều Lâm, còn có việc sau khi anh đuổi ông ta ra khỏi nhà họ Bắc Minh, nó đã bị vỡ vụn.
Sao anh làm như vậy, đơn thuần là vì anh không muốn để cho ba phải đau lòng một lần nữa kể từ sau khi cô qua đời.
Trở lại trước cửa phòng bệnh của ba, anh không bước vào, bởi vì sắc mặt hiện tại của anh rất khó coi, anh lo lắng ba sẽ nhìn ra cái gì đó.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa một cái, sau đó quan sát vào cái cửa sổ rất nhỏ, ra dấu với Hình Uy đang ở trong phòng bệnh.
“Ông chủ, người lúc nãy đã bắt được chưa, đến cùng là ai thế?” Hình Uy nhíu mày nhìn Bắc Minh Thiện rồi hỏi.
Bắc Minh Thiện không nói gì, chỉ là quay người rời khỏi phòng bệnh.
Hình Uy đi theo sát phía sau anh, đi theo ông chủ nhiều năm như vậy rồi, anh ta vẫn hiểu rất rõ tính tình của anh.
Phản ứng lúc này của ông chủ, Hình Uy cảm thấy chắc chắn là anh đã bắt được người kia rồi, nhưng mà vì nguyên nhân nào đó anh đã thả cho người đó một con đường sống.
...
Trời đã tối, trong căn phòng của Diệp Long không có một ánh đèn nào, anh ta lẳng lặng nằm ở trên giường, anh ta không ngủ mà lại trợn tròn mắt nhìn ánh trăng chiếu vào từ ô cửa sổ, rồi lại nhìn trần nhà ở phía trên.
Đã lâu lắm rồi không có cảm giác nằm yên ổn như thế.
Trong khoảng thời gian này anh ta vẫn luôn ở bên ngoài không có về nhà, không phải là bởi vì cái khác, chỉ là anh ta đang lo lắng nếu như chuyện của anh ta làm để ba mẹ biết được, vậy thì bọn họ sẽ ngăn cản anh ta làm như vậy.
“Cốc cốc cốc...” Cửa phòng của Diệp Long được gõ vang một cách nhẹ nhàng.
Lan Hồng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sợ đánh thức con của mình, đi đến trước giường mở cái đèn ở đầu giường ra, vặn ánh sáng nhỏ lại một chút, chỉ nhìn thấy con trai của mình cũng không có ngủ
“Long, con đang nghĩ cái gì vậy, đã trễ như vậy rồi, đừng chờ ba của con nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Diệp Long nghiêng đầu qua nhìn mẹ của mình một chút, hơi gật đầu.
Lan Hồng quay người đi ra ngoài.
Một lát sau liền nghe thấy âm thanh có chút hốt hoảng của Lan Hồng ở dưới lầu: “Triều Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao ông lại biến thành cái dạng này?”
Diệp Long nhướng mày, anh ta nhanh chóng xoay người bước xuống giường, đi ra khỏi căn phòng của mình.
Anh ta nhanh chóng đi xuống lầu, đến phòng khách thì chỉ nhìn thấy trên tóc, trên người ba của mình đều là đất, trên mặt thì lại có vết máu bầm xanh tím, khóe miệng còn mang theo vết máu đã khô.
“Ba, ba bị sao vậy?” Diệp Long chạy đến bên cạnh của Bắc Minh Triều Lâm nhìn ba của mình.
Lan Hồng đứng ở một bên nhịn không được mà che miệng khóc nấc lên.
Bắc Minh Triều Lâm nhìn thấy Diệp Long đã trở về, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Sau đó ông ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không có gì đâu, ba chỉ là không cẩn thận cho nên ngã một cái thôi.”
Ông ta nói xong thì đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai con trai của mình.
Ngẩng đầu lên nhìn trên bàn ăn ở cách đó không xa đã được xếp đầy món ăn.
Ông ta đưa tay chỉ chỉ vào bàn ăn..... Long, con nhìn đi, lần này con trở về mẹ của con đã chuẩn bị cho con biết bao nhiêu là món ngon.
Hai người không cần phải chờ ba đâu, cứ ăn trước đi, ba đi tắm rồi đổi bộ quần áo cái đã.”
Nói xong, ông ta lại liếc mắt nhìn người vợ vẫn còn đang khóc thút thít của mình, trong mắt lộ ra một tia sáng nhu hòa.
...
Bữa cơm tối này không bởi vì sự trở lại của Diệp Long mà lộ ra náo nhiệt, mà là càng thêm ngột ngạt hơn.
Ăn cơm tối xong, Bắc Minh Triều Lâm đưa Lan Hồng vào phòng ngủ nghỉ ngơi, cũng an ủi bà ta không có việc gì đâu, không muốn để cho bà ta phải suy nghĩ quá nhiều.
Sau đó ông ta lặng lẽ đi ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa kỹ lại.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy Diệp Long đang đứng ở đầu bậc thang nhìn mình.
Bắc Minh Triều Lâm biết là con trai muốn nói cái gì, ông ta ra dấu cho Diệp Long im lặng, sau đó chỉ phía dưới lầu.
Hai ba con yên lặng bước xuống lầu.
Diệp Long đưa bình rượu thuốc ở trong tay qua cho Bắc Minh Triều Lâm.
Bắc Minh Triều Lâm mỉm cười nhận lấy, mở nắp bình ra bắt đầu thoa lên trên mặt.
Bắc Minh Thiện đánh một đấm này cũng thật là nặng, lúc thoa thuốc rượu, Bắc Minh Triều Lâm còn hít vào một ngụm khí lạnh.
“Ba, ba nói thật đi, vết thương này là như thế nào mà có vậy?” Diệp Long lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Bắc Minh Triều Lâm dừng tay lại, khẽ cười một tiếng: “Không phải đã nói cho con biết rồi đó à, ba đi ra ngoài không cẩn thận mà té thôi.”
Diệp Long cũng không phải là một đứa con nít, sao có thể tin tưởng được: “Ba, vết thương này của ba nếu như là ngã thì cũng không đến nỗi phải mất hai cái răng, có phải đám người kia lại tìm ba vậy?”
Nói đến đây, lông mày của anh ta cau lại. Lúc trước anh ta cũng đã nói điều kiện với người đó rồi, sẽ không động đến một sợi tóc của ba anh ta, bây giờ ba của anh ta lại bị đánh thành cái dạng này, kêu anh ta sao không tức giận được cơ chứ. Lúc này, nắm tay của anh ta nắm chặt lại thành nắm đấm, vang lên âm thanh “răng rắc”.
Sắc mặt của Bắc Minh Triều Lâm trầm xuống, khoác tay với con trai rồi nói: “Long, ba nói với con ba bị ngã thì chính là bị ngã, con tuyệt đối tìm những người đó nha, một mình con sẽ dễ chịu thiệt thòi. Vấn đề này coi như qua đi, đừng ghi ở trong lòng, con có nghe hay không?”
Diệp Long nghe xong thì lửa giận càng lớn hơn, cho rằng ba đang lựa lời nói giúp cho những người đánh ông ta. Anh ta cũng không hỏi thêm cái gì nữa, quay người liền muốn đi ra ngoài cửa.
“Long, con muốn làm cái gì vậy hả?” Bắc Minh Triều Lâm quát lớn một tiếng, làm cho bước chân của Diệp Long phải dừng lại.
Nhưng mà cũng chỉ dừng lại trong thời gian vài giây ngắn ngủi, sau đó anh ta vẫn bước ra bên ngoài, trước lúc ra khỏi cửa thì còn ném xuống một câu: “Tối nay con sẽ không về nhà.”
Con đã lớn rồi, bây giờ mình có muốn ngăn cản cũng không ngăn được nữa.
Ông ta cũng chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ nhìn Diệp Long lái xe của ông ta đi khỏi.
...
Bắc Minh Thiện dẫn theo Hình Uy ra khỏi bệnh viện, anh cũng không trở về nhà, mà là kêu Hình Uy lái xe không có mục đích đi dạo khắp nơi ở thành phố A.
Chuyện ở trên sân thượng, đến bây giờ nhớ đến anh vẫn cảm nhận được bầu không khí đặc biệt.
Lúc đầu nghĩ rằng có thể bắt được người đứng phía sau của Bắc Minh Triều Lâm, nhưng mà đối phương còn gian xảo hơn so với trong tưởng tượng.
Lúc này, điện thoại di động của Hình Uy vang lên, sau khi Hình Uy nghe điện thoại thì nói một câu: “Tôi biết rồi, các người cứ bố trí hội trường xong rồi quét dọn một chút thì đi đi, tôi và ông chủ cũng không cần phải đến nhìn đâu.” Nói xong thì anh ta cúp điện thoại.
Sau đó nói với Bắc Minh Thiện: “Ông chủ, hôn lễ trong vườn cảnh đã được bố trí xong rồi.”
Bắc Minh Thiện gật gật đầu, sau đó nói với Hình Uy: “Về nhà đi.”