Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên cầm phần thức ăn được chia quay về lều trại.
Không lâu sau, bọn họ lại nhận được một cái thùng nhỏ, mở ra xem thì thấy bên trong là một số dụng cụ đơn giản. Chắc là dùng để tìm thức ăn.
Nhìn đống dụng cụ đơn giản này, Cố Hạnh Nguyên cũng hơi rầu rĩ. Đối với một người chưa bao giờ ra ngoài đi săn như cô mà nói, mấy thứ này chẳng khác nào một đống vô dụng không dùng được.
Bắc Minh Thiện kiểm kê đồ đạc trong thùng, sau đó nói với Trình Trình và Dương Dương: “Một lát các con ăn xong, đi vào rừng phụ trách việc hái nấm về.”
Nói xong, lấy một quyển sách từ trong thùng ra: “Tìm dựa theo những loại bên trong này.”
Trình Trình gật đầu, sau đó nhận sách tranh.
“Nè, anh bảo bọn nhỏ đi vào rừng, không sợ hai đứa đi lạc sao. Rừng cây lớn thế này, nếu đi lạc thì không tìm được đâu.” Cố Hạnh Nguyên kiên quyết phản đối việc để hai đứa nhỏ vào rừng tìm thức ăn.
“Vậy được rồi, bọn họ không đi thì để tôi đi. Em dẫn theo hai đứa nhỏ phụ trách việc câu cá.” Bắc Minh Thiện nói, từ trong thùng đựng dụng cụ lấy ra một cuộn dây câu và lưỡi câu phao bơi, đưa cho Cố Hạnh Nguyên.
Anh vừa nói xong, đột nhiên lại bổ sung: “Em biết câu cá không?”
Cố Hạnh Nguyên đưa tay nhận lấy, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Bắc Minh Thiện khi nhìn cô, rõ ràng là không tin tưởng cô.
Tuy cô không biết câu cá, nhưng không ăn thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy, trong Tv không phải hay chiếu những cảnh câu cá lắm sao.
Gắn lưỡi câu vào dây câu, quăng vào nước là có thể chờ cá mắc câu rồi.
Nghĩ đến đây, cô gật đầu nói: “Anh không cần lo, bảo đảm lúc anh về có cá để an là được chứ gì. Hai đứa nhóc đi theo tôi, anh tự vào rừng tìm thức ăn đi, nhưng mà anh đừng tự đi lạc đó.”
Bắc Minh Thiện không nói tiếng nào, cất toàn bộ lương khô còn lại vào túi, sau đó tìm một ít dụng cụ khác trong thùng, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên đột nhiên gọi anh lại: “Khoan đã.”
Bắc Minh Thiện quay người nhìn Cố Hạnh Nguyên.
“Anh đừng đi lạc trong rừng đó, đến lúc đó trời tối bọn tôi không đi tìm anh đâu.” Cố Hạnh Nguyên nói.
Cho dù như thế nào đây cũng là ba của mấy đứa con, nếu như có chuyện gì xảy ra, không nói chuyện khác, cô không biết phải ăn nói thế nào với Dư Như Khiết nữa, lúc ơ Sabab, cô ấy đã đối xử rất tốt với cô.
Bắc Minh Thiện không nói gì, chỉ nhìn Cố Hạnh Nguyên thật sâu, sau đó gật đầu.
“Chết... À, ba à, con cũng muốn đi.” Dương Dương cố gắng nuốt chữ chim xuống.”
Cậu bé không thích câu bé, cậu bé là một người không thể ở yên được.
Nghĩ đến chuyện phải ngồi yên ngoài sông một buổi trưa, chỉ nghĩ đã thấy chán.
Nếu như có thứ có thể làm cậu bé ngồi yên một chỗ, vậy chỉ có thể là chơi game.
Thay vì nhàm chán như thế, còn không bằng đi theo lão ba chim chết đi vào rừng, cho dù là hái nấm hay là làm gì khác cũng được. Ít nhất sẽ không cần ngồi rảnh rang, nếu may mắn còn có thể săn bắt được mấy con thú hoang về.
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn thoáng quá Dương Dương, nhíu mày.
Nói thật, anh thật sự không muốn dẫn Dương Dương đi cùng, cậu bé vừa nghịch vừa không nghe lời.
Nếu bảo anh lựa một đứa, anh thà dẫn Trình Trình theo, cậu bé làm việc trầm tĩnh hơn Dương Dương nhiều, quan trọng hơn là cậu bé biết nghe lời.
Nhưng mà, Bắc Minh Thiện lại nhanh chóng nghĩ đến, nếu để một thằng nhóc lăng xăng như Dương Dương ở cạnh Cố Hạnh Nguyên, nói không chừng sẽ làm cố gắng suốt một buổi trưa của cô thành công cốc mất.
Thôi, để anh dẫn theo đi.
Nghĩ đến đây, anh nói với Dương Dương: “Đi thôi.”
Thật ra Cố Hạnh Nguyên cũng không muốn để Dương Dương đi theo Bắc Minh Thiện, nhưng hai ba con rất hiếm khi tiếp xúc với nhau, cũng đến lúc nên để cho hai cha con ở chung với nhau một chút.
Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Nguyên cũng không ngăn cản nữa.
Nhưng mà trước khi đi đã dặn dò Dương Dương không được chạy nhảy lung tung, phải nghe lời ba.
Khi Bắc Minh Thiện dẫn Dương Dương ra khỏi lều, có thể nghe thấy tiếng ngáy văng văng từ những chiếc lều trên bãi cỏ khác.
Chắc là mọi người ăn xong thấy vẫn còn sớm nên đều ngủ hết rồi.
Cũng có thể là mọi người cảm thấy, hoạt động gia đình lần này ngay từ lúc bắt đầu đã khác hẳn với những gì bọn họ tượng tượng, khác với những tiết mục chơi trò chơi gia đình trên TV.
Không có máy quay, không có quần chúng, thậm chí ngay cả thức ăn cũng phải tự đi tìm. Đối với những vị chủ tịch sống trong nhung lụa và các cô ấm cậu chiêu mà nói, đúng là không thích ứng được.
Nhưng mà luôn có một số ngoại lệ, có người đã dẫn theo con cái đi đến bờ sông.
Nước sông nơi này trong suốt thấy đáy, thỉnh thoàng còn có thể nhìn thấy vài con cá tung tăng bơi lội.
Bọn họ ngồi trên tảng đá, dùng nhánh cây tìm được trong rừng làm cần câu, đào đất tìm giun làm mồi, bọn họ tập trung tinh thần nhìn tình hình dưới nước.
Lúc này, tên nhà giàu sáu ngón đã dẫn con trai chui ra khỏi lều. Tay còn xách theo thùng dụng cụ, cười khẽ đi vào rừng.
Anh ta quay đầu lại lập tức nhìn thấy, không nhận ra Bắc Minh Thiện, nhưng Dương Dương đi theo sau anh lại làm anh ta có ấn tượng sâu sắc
“Ha ha, không ngờ nha, nhóc con cũng dám chạy vào núi tìm thức ăn, đừng để bị rắn cắn đó.” Tên nhà giàu sáu ngón vui tươi hớn hở nói.
Cậu bé trai đi theo sau anh ta nói với Dương Dương: “Nếu không chúng ta thi đấu đi, xem thử ai tìm được nhiều thức ăn trong rừng hơn.”
Dương Dương làm sao chịu thua được, đặc biệt là cậu bé còn nhớ rất rõ hai ba con này đã dám ra oai với cậu khi ở trên xe như thế nào.
Tuy bây giờ cậu bé cũng là cậu chủ nhỏ của nhà Bắc Minh, nhưng mà vẫn có sức mạnh của mấy con người thấp kém, vẫn rất xem thường mấy tên giàu còn khoe khoang hơn cả cậu bé.
“Thi thì thì, đến lúc đó người nào thua phải làm người hầu cho người thắng, thế nào.” Dương Dương thấy ngày nào Bắc Minh Thiện cũng dẫn theo Hình Uy đi khắp nơi, trông rất oách.
Lúc cậu bé ở trường học cũng đã tính thu một thằng đàn em, nhưng mà mấy bạn học vừa nghe đã không đồng ý.
Dù sao đều là cậu chủ nhỏ như nhau, làm gì có ai muốn làm kẻ sai vặt cho người khác.
Bây giờ vừa nhắc đến cá cược, Dương Dương lập tức nhớ đến chuyện này.
“Được đó, cậu chờ làm người hùng của tớ đi.” Cậu nhóc kia có vẻ rất tự tin.
Ngay cả tên nhà giàu sáu ngón kia nghe bọn họ nói chuyện xong, lại nhìn thoáng qua Bắc Minh Thiện đang mặc áo vest mang giày da, hai cha con này mỗi người mặc một bộ vest, hoàn toàn không phải đến đây để cắm trại.
Anh ta cũng cười nói với Dương Dương: “Nhóc con, vụ cá cược này nhóc thua chắc rồi, cứ chuẩn bị làm người hầu cho con chú đi.”
Sau đó đưa tay xoa đầu con trai: “Thằng nhóc này còn trâu bò hơn ba nữa, vừa đến đã thu đàn em rồi.”
Bắc Minh Thiện nghe không lọt tai mấy lời này, anh không cho phép người khác xem thường con anh, càng không thể làm đàn em của người khác.
Anh quay đầu lướt nhìn Dương Dương: “Bớt nói nhảm với bọn họ, đuổi theo nhanh lên.”
Nói xong anh lập tức bước vào rừng.
Dương Dương nhíu mày, trong lòng cậu bé có chút không phục, dựa vào cái gì mà cậu lại bị tên nhà giàu này xem thường chứ.
Hơn nữa cái làm cậu càng giận hơn là lão ba chim chết không nói tiếng nào hết, cứ như cậu không phải con của ba vậy.
Bắc Minh Thiện nhìn la bàn, xác định vị trí của bản thân rồi, sau đó dẫn Dương Dương đi sâu vào rừng.
Trình Trình đứng ngoài lều, thấy ba dẫn Dương Dương vào rừng cây rồi, sau đó xoay người chui vào lều: “Mẹ, ba và Dương Dương vào rừng sẽ không sao chứ.”
“Cục cưng yên tâm đi, có ba con ở đó thì sẽ không có chuyện gì.” Về phương diện này, Cố Hạnh Nguyên rất tin tưởng Bắc Minh Thiện.
Cô cất dây câu vào túi rồi đứng dậy: “Được rồi cục cưng, chúng ta cũng đi câu cá thôi.”
Trình Trình gật đầu, đi theo Cố Hạnh Nguyên ra khỏi lều.
Không ngờ rằng bên bờ sông đã có vài người ngồi trước.
Cố Hạnh Nguyên cũng học theo bọn họ, tìm một nhánh cây gãy trong rừng cây bên cạnh, sau đó cột dây câu lên một đầu, gắn móc câu vào đầu dây câu còn lại.
Sau đó cô dẫn Trình Trình đến bờ sông, tìm một hòn đá ngồi xuống.
Ngay lúc cô chuẩn bị quăng câu, Đường Thiên Trạch đã đi dọc theo bờ sống đến.
Suốt đường đi còn liên tục mỉm cười với các phụ huynh đang câu cá. Thật ra cũng không phải phụ huynh nào cũng chui vào lều ngáy ầm ầm như vậy.
Bình thường bọn họ vì công việc, vì gia đình mà dốc sức làm ăn trên thương trường, bây giờ hiếm khi có cơ hội được thả lỏng vài ngày cũng với con cái.
“Ha ha, không ngờ cô Cố còn biết câu cá. Ồ, Trình Trình cùng ở đây với mẹ à. Ủa, Dương Dương đi đâu rồi?” Cuối cùng Đường Thiên Trạch dừng chân cạnh Cố Hạnh Nguyên, vẫy tay với Trình Trình.
Sau đó lại quay đầu qua hướng lều trại nhìn: “Không lẽ mệt quá nên đi ngủ rồi sao.”
Cố Hạnh Nguyên thu cần câu tự chế lại, hơi ngượng ngùn nói: “Tôi làm gì biết câu có, cũng chỉ ở đây trông mèo vẽ hổ thôi.”
“Dương Dương đi theo ba vào rừng tìm thức ăn rồi, tôi cũng không thể ngồi trong lều chờ thức ăn dâng đến miệng được.” Cố Hạnh Nguyên xoay người đưa cần câu tự chế cô vừa làm xong cho Đường Thiên Trạch.
“Noton, anh thường hay vào Nam ra Bắc, câu cá săn thú này nọ chắc cũng không làm khó được anh, anh xem thử cần câu do tôi làm đã ổn chưa?”
Đường Thiên Trạch duỗi tay nhận cần câu, kiểm tra một chút, sau đó gật đầu nói: “Làm không tệ, nhưng lại bị thiếu một thứ.”
“Chú Noton, thiếu thứ gì vậy ạ?” Trình Trình ngửa đầu nhìn Đường Thiên Trạch.
“Hai người trừ chuẩn bị cần câu này ra, câu cá còn cần phải chuẩn bị gì nữa.” Đường Thiên Trạch ngồi xổm xuống, nhìn Trình Trình hỏi.
Trình Trình suy nghĩ: “Hình như còn thiếu mồi câu, nhưng mà ở xung quanh đây phải đi đâu tìm mồi đây?”
“Đi theo chú.” Đường Thiên Trạch đứng dậy, nắm tay Trình Trình đi lại gần mấy cây gần đó, đi đến một nơi khá ẩm ướt, sau đó dùng đầu ngón tay chỉ bên dưới: “Mồi câu nằm dưới này đây.”
Nói xong, anh ngồi xổm xuống, cũng không quan tâm dưới đất có thứ gì, duỗi tay bắt đầu đào bới.
Một lát sau, anh đã tìm được vài con giun: “Con nhìn đi, dùng cái này là câu cá được. Cá ở nơi này rất thích giun. Con tìm một cái túi nhỏ lại đây.”
“Dạ.” Trình Trình nói, xoay người chạy vào lều, nhanh chóng cầm một cái bao nilon chạy về.
Đường Thiên Trạch cất mấy con giun trong đất vào túi, sau đó lại bỏ thêm chút đất, nhanh chóng đựng đầy nửa túi giun.