Bạch Điệp Quý giơ tay lên, dùng ngón tay thô ráp của mình nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta: “Ánh Uyển, đừng suy nghĩ mấy cái này nữa…”
“Sao tôi có thể không suy nghĩ cho được? Tôi yêu anh ấy mà…tôi rất yêu anh ấy, thật sự rất yêu rất yêu…nhưng tại sao anh ấy lại không chịu nhìn tôi lấy một cái chứ? Tại sao…” Tô Ánh Uyển mở đôi mắt ướt nhoà lệ thuỷ, đột nhiên túm lấy tay Bạch Điệp Quý: “Lão Bạch, anh sẽ giúp tôi, đúng không…”
Nhìn ánh mắt bức thiết của Tô Ánh Uyển, Bạch Điệp Quý sững sờ.
Vội vàng thu tay lại: “Tôi đương nhiên sẽ giúp cô, nhưng mà Ánh Uyển, cô không được suy nghĩ lung tung, hửm?”
“Hu hu, lão Bạch…tôi chỉ còn lại anh thôi, chỉ còn lại anh thôi…”
Tô Ánh Uyển lại khóc trong lòng của Bạch Điệp Quý, giống như tìm thấy một khúc gỗ trôi dạt giữa lòng đại dương vậy, túm chặt lấy nó…túm thật chặt…
Ngày hôm sau, biệt thự nhà Bắc Minh.
Tin tức về Bắc Minh Thiện chơi piano công khai tại buổi biểu diễn piano của Depp Myers đã lan truyền khắp thành phố A.
Cậu ba Bắc Minh, Bắc Minh Đông mới sáng sớm đã tuyên bố tin tức nóng hổi này cho nhà Bắc Minh.
Lúc này, lớn nhỏ nhà Bắc Minh đang dùng bữa sáng ở phòng ăn.
“Ơ, sao mọi người đều không có phản ứng thế? Bắc Minh Nhị đàn piano hay như vậy, thật sự là không nhìn ra a…Bắc Minh Nhị đến công ty bọn em đi, để anh làm nghệ sĩ dương cầm…”
Bắc Minh Đông cười híp mắt mà kéo một cái ghế ra, trực tiếp ngồi xuống.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhướng mày, liếc Bắc Minh Đông một cái, cực kỳ khinh miệt.
“Lão tam, đừng có nói mấy cái không nghiêm túc này nữa!” Ông cụ Bắc Minh quát một câu, sau đó nhìn thần sắc Bắc Minh Thiện một cái, đáy lòng thở dài, lão nhị biết đàn piano, thật ra ông luôn biết.
Bắc Minh Đông sờ mũi một cái, chỉ đành chuyển hướng sang hai tên nhóc ở trên bàn ăn.
Trình Trình hệt như một bức tượng điêu khắc nhỏ, giống như là tin tức mà Bắc Minh Đông mới vừa nói chẳng quan trọng gì như là dự báo thời tiết vậy.
“Hắc, hai cháu trai, ba của hai đứa đàn piano phong tao như vậy, hai đứa không vui à?”
Dương Dương liếc nhìn Bắc Minh Đông một cái, xiên một cái bánh sandwich lớn đưa tới miệng, cái miệng nhỏ nhắn còn không quên lầm bầm: “Ông ta phong tao thì có liên quan gì đến bọn cháu chứ?”
Bắc Minh Đông quét nhìn thái độ lạnh nhạt của hai cậu nhóc, bất giác cười một cái: “Hai thằng nhóc này, chắc không phải là còn giận dỗi chuyện ba bọn cháu và dì Phỉ Nhi đính hôn chứ?”
Trình Trình liếc nhìn Bắc Minh Đông một cái: “Chú ba, chú cảm thấy giận dỗi có thể thay đổi quyết định của ông ta không?”
“Ờm…hình như không thể…” Bắc Minh Đông gãi gãi đầu.
“Vậy thì thôi, còn gì hay ho để giận dỗi nữa?” Trình Trình nhín nhún vai, tiếp tục ưu nhã mà ăn.
Dương Dương thì vươn ngón tay nhỏ ra, ngoắc ngoắc Bắc Minh Đông…
“Hửm?” Bắc Minh Đông cười híp mắt mà sáp đầu tới.
Chọt!
“Này…” Bắc Minh Đông che lấy trán, trừng cái nĩa trong tay Dương Dương: “Tiểu tử thối, sao cháu lại xiên đầu chú chứ?”
“Chú ba, cho chú xem một thứ!” Dương Dương giống như một tiểu yêu tinh, liếm liếm sốt cà chua trên tay mình.
Sau đó rút một miếng gỗ có hình dài từ dưới mông ra—
Ầm ~ một tiếng.
Ném lên bàn ăn!
Làm mấy vị trưởng bối giật mình một phen.
Bắc Minh Đông xoa xoa đầu, sau đó trừng to mắt, cầm lấy miếng gỗ, chỉ thấy trên miếng gỗ có khắc vài chữ lớn xiên xiên vẹo vẹo, Bắc Minh Đông lớn tiếng đọc lên—
“Bài vị của vong phụ Bắc Minh Thi Ện!”
Phụt—
Ông cụ Bắc Minh phun ra một ngụm trà …
Giang Tuệ Tâm vội vàng lấy khăn lau cho ông cụ.
Nhất thời, mấy người nhà Bắc Minh đều hoá đá!
Trên khuôn mặt anh tuấn lạnh lẽo của Bắc Minh Thiện có chút nhăn nhó.
Đôi mắt như chim ưng trừng chằm chằm vào tấm gỗ đó, đặc biệt là mấy chữ lớn được khắc trên đó, căn bản không thể nhìn nổi!
Bắc Minh Đông sững sờ ba giây, sau đó bật cười: “ Wow ha ha ha ha…”
Dương Dương liếc nhìn Bắc Minh Đông một cái, vươn cánh tay nhỏ ra, giật lại miếng gỗ từ trong tay Bắc Minh Đông, bé con hiếm khi nghiêm túc mà nói—
“Chú ba, chú bị mù chữ sao? Rõ ràng là Bắc Minh Thiện, chỗ nào là Bắc Minh Thi Ện chứ? Còn nữa, làm phiền chú nghiêm túc với bài vị của ba cháu một chút! Cháu còn chưa kịp làm cái đế nữa, cho nên bài vị tạm thời chưa đứng được…”
Khuôn mặt nhỏ của Dương Dương xoắn xuýt, hoàn toàn ngó lơ sắc mặt tái xanh của Bắc Minh Thiện ở đối diện.
“A ha ha ha…Bắc Minh Nhị, con trai của anh…ha ha ha…quá là vô song rồi…” Bắc Minh Đông nhìn bộ dạng vô cùng nghiêm túc của Dương Dương, cười càng điên cuồng hơn.
Ông cụ Bắc Minh cau chặt mày, quát một câu: “Lão tam, đừng có lo thiên hạ không đủ loạn nữa!”
“Ha ha…ba, hình như người sợ thiên hạ không đủ loạn là cháu ngoan của ba đó…” Bắc Minh Đông cười đến sắp tuôn nước mắt rồi.
Sắc mặt Bắc Minh Thiện lạnh lẽo, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, nhưng dao nĩa trong tay đã lặng lẽ thay hình đổi dạng.
Trình Trình liếc nhìn miếng gỗ trong tay Dương Dương, ung dung hờ hững nói: “Hai chữ thi và ện khắc hơi xa nhau rồi, khắc sát một chút, mới là chữ Thiện.”
“Ò! Lần sau cháu sẽ chú ý!” Dương Dương hiếm khi chịu nghe dạy dỗ.
“Còn có lần sau? Ha ha…” Bắc Minh Đông vừa lau nước mắt vừa cười: “Ai yo, này, Dương Dương cháu thật là hiếm thấy nha…rủa ba cháu chết cũng không cần rủa như vậy a…”
Nhưng không ngờ, Dương Dương lại trợn trắng mắt với Bắc Minh Đông một cái: “Chú ba, bài vị cũng ở đây rồi, còn cần cháu rủa ổng chết sao?”
Hàm ý là, Dương Dương đã coi như ba của cậu nhóc chết rồi.
“…” Bắc Minh Đông hít một hơi, cười càng suồng sã hơn.
Tiếp đó, Dương Dương lại móc ra một chiếc khăn ăn nhăn nhúm từ trong túi, sau đó tìm một cây bút, xiên xiên vẹo vẹo mà viết lên chữ [Piano].
Sau đó xin bật lửa của Bắc Minh Đông.
Trước mặt mọi người, đốt tờ khăn ăn có viết chữ [Piano] trên đó…
“Này, Dương Dương không được chơi lửa!” Các trưởng bối giật bắn mình.
Nhưng Dương Dương lại nói với Bắc Minh Đông: “Chú ba không phải nói ba cháu biết chơi piano sao? Vậy cháu đốt một cây đàn piano cho ổng, để ổng đàn cho đã!”
Đột nhiên, ầm–
Một tiếng rất lớn vang lên.
Bắc Minh Thiện đập tay lên bàn, khiến cho chiếc bàn run lên.
“Bắc Minh, Tư, Dương!”
Dương Dương bởi vì cái thanh âm lớn này mà giật mình, bàn tay nhỏ run lên theo phản xạ, chiếc khăn ăn chưa cháy hết rơi xuống bàn ăn, nhanh chóng làm cháy chiếc khăn trải bàn đẹp đẽ quý giá…
“Bắc Minh Thiện! Ông hét cái quỷ gì! Lớn giọng thì giỏi lắm sao?” Dương Dương nhìn tấm khăn trải bàn đang cháy, học theo khẩu khí của Bắc Minh Thiện, lớn tiếng gào lại.
Chú ý, Dương Dương nói hét cái quỷ gì, trọng điểm là quỷ.
Sắc mặt Bắc Minh Thiện đen như than, tên nhóc chết tiệt này vậy mà lại rủa anh chết!
Hai cha con lại làm mặt lạnh đối đầu nhau!
“Này, bén lửa rồi, còn không mau kêu người đến dập lửa đi!” Phản ứng của Giang Tuệ Tâm rất nhanh, nhìn thấy hai cha con lại sắp nổ ra một cơn bão khác, bà ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế, vươn tay bế Dương Dương lên: “Dương Dương ngoan, bà nội đưa cháu đi rửa tay, con nít không được chơi lửa lung tung a, chơi lửa sẽ tè dầm đó…”
“Ơ này, bà nội cháu còn chưa cãi xong với ông ta mà…chơi lửa thật sự sẽ tè dầm sao? Nhưng Dương Dương chỉ châm lửa, không có chơi lửa a…”
Thanh âm của Dương Dương càng lúc càng xa.
Người làm vội vàng vây xung quanh bàn ăn dập lửa.
Trình Trình nhìn bà nội bế Dương Dương đi toilet, cậu nhóc nhanh chóng nhảy xuống ghế, túm lấy tấm ván gỗ rơi trên bàn ăn của Dương Dương, ôm vào trong lòng mình, giống như sợ miếng gỗ sẽ bị cháy vậy…
Cảnh này đều rơi vào trong tầm mắt của Bắc Minh Thiện, càng khiến anh tức giận hơn!
Hai đứa con trai vậy mà lại xem một cái bài vị quan trọng hơn cả anh nữa!
“Bắc Minh Tư Trình, đưa nó cho ba!” Anh vươn tay ra, đòi bài vị trong tay Trình Trình, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo như thốt ra từ trong kẽ răng.
Nhưng Trình Trình lại ôm lấy bài vị lùi về sau, lắc đầu: “Tôi không đưa!”
“Bắc Minh Tư Dương không hiểu chuyện, không lẽ con cũng không hiểu chuyện sao?” Mi tâm Bắc Minh Thiện chùng xuống, tức giận vô cùng.
Con trai của mình vậy mà lại làm bài vị cho anh luôn rồi!
“Ông còn có thể không hiểu chuyện mà lấy một người phụ nữ khác ngoài mẹ, tại sao tôi phải hiểu chuyện chứ?”
“Con—”
“Tóm lại tôi và Dương Dương coi như ông chết rồi! Bọn tôi hận ông!”
Trình Trình gào lên với anh một câu, ôm lấy bài vị quay người chạy lên lầu…
Bắc Minh Thiện trừng bóng lưng của Trình Trình, ánh mắt đen láy loé qua thần sắc phức tạp.
Anh không ngờ, các con lại nói hận anh…
Trước giờ, anh đều biết các con không thích anh, dù sao anh cũng không mong đợi bọn nó thích, nhưng đột nhiên, bọn nó lại nói ra một chữ vô cùng nghiêm trọng như ‘hận’…
Trái tim Bắc Minh Thiện không biết bị thứ gì đó hung hăng đâm sầm vào, đau đến phát hoảng.
Bắc Minh Đông đi tới, đặt một tay lên vai anh: “Bắc Minh Nhị, xem ra Trình Trình và Dương Dương vô cùng bài xích chuyện anh và Phỉ Nhi đính hôn…chuyện này thật sự không còn chỗ để xoay chuyển rồi sao?”
Bắc Minh Thiện trầm mặc.
Ông cụ Bắc Minh từ đầu đến cuối đều nhíu chặt mi tâm, chống gậy đứng dậy, lúc đi ngang qua Bắc Minh Thiện, ông nhìn sâu vào đứa con trai mà ông kiêu ngạo một cái, vỗ vỗ vai của Bắc Minh Thiện, nói—
“Lão nhị, cả đời này chuyện ba hối hận nhất, chính là đã làm chuyện khiến con hận ba…cho nên ba hy vọng con đừng đi trên con đường cũ của ba. Con tự thu xếp ổn thoả đi…”
Việc đầu tiên Cố Hạnh Nguyên làm khi thức dậy vào buổi sáng là nói chuyện điện thoại với Anna, tìm hiểu tình hình của tiểu bảo bối.
Nhưng được biết, vụ ly hôn của Anna đã xảy ra chút chuyện.
Đợi bận xong chuyện, cô ta sẽ đưa tiểu bảo bối về nước.
Cố Hạnh Nguyên vốn định sau khi đón cô bé nhỏ về sẽ sống cùng với mình. Nhưng quan trọng là tên Bắc Minh Thiện đó lại chuyển đến đối diện nhà cô một cách kỳ cục, thường xuyên gặp nhau như vậy, hại cô không thể không vạch lại kế hoạch…
Nhưng mà, nghĩ đến lời Bắc Minh Thiện nói tối qua, chỉ cần cô chịu đi nghe một buổi hoà nhạc cùng anh, anh sẽ đồng ý đón các con qua đây ở.
Bây giờ, cô đã sốt sắng đợi các con đến rồi.
Sợ anh nuốt lời, cô vội vàng gửi một tin nhắn cho anh—
[Đừng quên lời hứa của anh. Tối nay tôi muốn gặp các con của tôi.]
Lúc này, Bắc Minh Thiện đang không vui vì chuyện bài vị ở nhà Bắc Minh khi nãy, nhìn thấy tin nhắn của cô, mi tâm càng nhíu chặt hơn…
Các con sắp đến ở, Cố Hạnh Nguyên hễ nghĩ đến thì lại không nhịn được mà cong môi lên.
Cô không biết Bắc Minh Thiện tại sao cuối cùng lại chịu thoả hiệp, chỉ nghĩ tối nay nhất định phải làm một bữa tối thịnh soạn cho các con, còn phải thêm giường mới và chăn mới cho chúng nữa…
Còn có các vật dụng hàng ngày…
Thế là cô vội vã đi siêu thị mua đồ.
Trong siêu thị rộng lớn, người đến người đi, nhưng có lúc, người không muốn gặp, lại cứ vô tình gặp nhau!
“Hạnh Nguyên?”
Một thanh âm quen thuộc vang lên từ phía sau Cố Hạnh Nguyên, mang theo một tia thăm dò.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu lại theo phản xạ...