Tuy đây chỉ là cuộc họp cấp cao bình thường trong vô số các cuộc họp khác mỗi tháng, nhưng bởi vì sự xuất hiện của Cố Hạnh Nguyên, mà lại trở nên khác thường.
Cô thậm chí còn kéo cả giá truyền nước vào, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Bắc Minh Thiện, gương mặt vốn dĩ bị sốt đến đỏ ửng, do được truyền nước, mà đã dần bình thường hơn, làn da trắng nõn ngay lập tức trở nên mịn màng.
Nhất thời, thu hút ánh mắt của không ít người.
Cả phòng họp trở nên kì lạ khác thường, Cố Hạnh Nguyên rõ ràng là hoàn toàn xa lạ với bọn họ, nhưng không ai cảm thấy không hài hòa khi cô ngồi bên cạnh tổng giám đốc. Đương nhiên, cũng không ai dám nói là không hài hòa.
“Tổng giám đốc, cuộc đấu thầu đầu tiên của công trình Ánh, đầu tháng sau sẽ diễn ra, đây là danh sách mà phòng kiến trúc chúng tôi lựa chọn ra từ hàng ngàn xí nghiệp.” Người nói là trưởng phòng phòng kiến trúc của Bắc Minh thị, Vương Khải Nhân.
Cố Hạnh Nguyên vừa nghe thấy công trình ‘Ánh’, liền vô cùng tập trung, nhìn chằm chằm vào màn hình, dường như muốn xem xem có danh sách của công ty Đỉnh Thịnh hay không?
Nhưng cô xem qua ba lần, không có! Oh yeah!
Đáng đời tiện nhân Lý Đỉnh Thịnh đó.
Cố Hạnh Nguyên không biết, phàm là những người đã đắc tội với Bắc Minh Thiện, đa số đều không có đường sống.
Bắc Minh Thiện nhìn lướt qua danh sách các xí nghiệp được chiếu trên màn hình.
Sau đó, anh khẽ gật đầu: “Lần lựa chọn đầu tiên chỉ giữ lại một trăm xí nghiệp.”
Anh vừa nói, ngón tay thon dài vừa lật tập tài liệu mà Cố Hạnh Nguyên đã chuẩn bị lúc trước, ánh mắt sâu thẳm kia chỉ nhìn đúng một cái, gương mặt anh tuấn bắt đầu xuất hiện sự méo mó.
Trong tập tài liệu đó…
Trang đầu tiên, là tấm ảnh Bắc Minh Thiện một thân mặc vest đen, đeo một cái kính râm, như một vị vua đi từ trong công ty Bắc Minh thị đi ra, rất hiển nhiên, đây là do một số tạp chí chụp lén.
Vấn đề là, người phụ nữ này lại lấy tấm ảnh đó của anh in ra thành trang đầu tiên của tập tài liệu!
Cô coi tập tài liệu này là album ảnh của anh sao!
Tiêu đề là mấy chữ rất lớn: “TỔNG GIÁM ĐỐC CỦA CUỘC HỌP LẦN NÀY LÀ: BẮC MINH THIỆN!”
Bắc Minh Thiện nhăn mặt lại, các đốt ngón tay của anh cũng co chặt lại…
“Vâng, tổng giám đốc, trong một trăm xí nghiệp được chọn, trong đó các xí nghiệp ở thành phố A chỉ chiếm ba mươi phần trăm, còn lại bảy mươi phần trăm là của khắp các nơi trên cả nước, ngoài ra, phòng tài nguyên thông tin đã lập báo cáo đánh giá chi tiết cho từng xí nghiệp được lựa chọn…” Vương Khải Nhân bắt đầu thao thao bất tuyệt báo cáo.
Cố Hạnh Nguyên chớp mắt, nhìn đôi môi không ngừng mở ra khép lại của Vương Khải Nhân, đầu cô lại vang lên tiếng “ù ù”.
Từ đầu đến cuối Bắc Minh Thiện vẫn luôn cúi mắt, ngón tay liên tục lật các trang tiếp theo…
Trang thứ hai, tiêu đề: “Mục lục nhân viên trong cuộc họp.”
Sau đó, là danh sách các bộ môn cấp cao của Bắc Minh thị.
Rất rõ ràng, đây cũng là những tư liệu của nhân viên được tải xuống từ trang mạng của tập đoàn Bắc Minh thị.
Từ trang thứ ba trở đi, là phần ghi lại chi tiết về tư liệu của từng lãnh đạo cấp cao.
Từ ảnh đến đơn lí lịch, năm làm việc, mức lương, thậm chí đến cả hồ sơ của từng người trong gia đình cũng có.
Bắc Minh Thiện càng lật những trang về sau, sắc mặt càng tối đi.
“… Ngoài ra, theo như đơn dự toán bước đầu của phòng tài vụ đưa ra, cùng với các bảng phân tích dữ liệu, công trình Ánh lần này vẫn chưa công khai mời thầu, thì đã gây ra được tiếng vang lớn, khiến cho Bắc Minh thị ở trong một thế thuận lợi, so với số liệu của năm ngoái ở cùng thời điểm, lợi nhuận tăng lên vô cùng khả quan…” Vương Khải Nhân vẫn tiếp tục báo cáo.
Cố Hạnh Nguyên ngồi nghịch dây truyền nước, yên lặng ngồi bên cạnh Bắc Minh Thiện, nhưng đôi mắt lanh lợi đã bắt đầu lộ ra vẻ mệt mỏi, cô liên tục ngáp… cô sắp ngủ luôn rồi.
Bắc Minh Thiện nhíu mày càng chặt, các đốt ngón tay cũng càng trở nên cứng ngắc hơn, nhanh chóng đọc hết tập tài liệu trong tay, nhưng không ngờ, từ trang thứ tư đến trang thứ một trăm mười tám, một tập tài liệu dày như vậy, cũng chỉ là hồ sơ của những người tham gia cuộc họp lần này!
Cho đến khi lật sang trang một trăm mười chín, một tấm ảnh của anh lại một lần nữa xuất hiện trên giấy, đó là cảnh mà anh đang vùi đầu làm việc trong phòng làm việc!
Góc mặt đó của Bắc Minh Thiện, rõ ràng là đang nhăn lại.
Lật đến trang cuối cùng, trên một tờ giấy trắng, chỉ có một chữ lớn: “HẾT!”
“… Có thể thấy được, bước đầu của công trình Ánh vô cùng thuận lợi, triển vọng là rất lớn…”
Bộp!
Đột nhiên, tiếng đập mạnh tài liệu xuống bàn vang lên khiến cho Vương Khải Nhân sợ đến mức im bặt.
Cả phòng hợp trở nên vô cùng căng thẳng.
Đương nhiên, cũng khiến cho Cố Hạnh Nguyên đang trong trạng thái buồn ngủ tỉnh táo trở lại.
Mọi người đều sợ hãi không dám nói gì, cẩn thận nhìn tổng giám đốc.
Tiếng đập bàn ban nãy của Bắc Minh Thiện, dường như làm rung chuyển cả bàn họp.
Nhất thời, cả phòng họp trở nên yên tĩnh đến đáng sơ.
Luồng khí lạnh vây xung quanh.
Nhất là khi nhìn thấy gương mặt tím lại của Bắc Minh Thiện, càng không ai dám mở miệng nói gì.
Chỉ trừ một người không có não là Cố Hạnh Nguyên: “Chuyện gì vậy?”
Cô nhíu mày, dường như rất không hài lòng với hành động Bắc Minh Thiện phá vỡ giấc mộng đẹp của cô, cô nhìn sang gương mặt đẹp đẽ như được điêu khắc của anh…
rồi lại nhìn tập tài liệu dày mà anh ném trên bàn, cô chợt cảm thấy bất an.
Bây giờ cô mới nhận ra, câu nói “chuyện gì vậy” của cô, đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Ánh mắt lạnh thấu xương của Bắc Minh Thiện nhìn sang phía cô: “Cố Hạnh Nguyên, đây là tư liệu mà cô làm?”
Cố Hạnh Nguyên run rẩy chỉ tay lên cái trán đang sốt của mình, cười ngốc nói: “Chuyện… chuyện… chuyện đó, tổng giám đốc à…”
Cô nói từ “chuyện” cả một lúc lâu, cũng không nói ra được lí do tại sao.
Làm ơn đi, cô vốn dĩ không hiểu về kiến trúc, hơn nữa cô cũng mới đến làm thư kí cho anh được vài ngày, sao cô có thể biết được anh sẽ chú ý đến tài liệu của cô như thế chứ?
Gặp ma rồi, bình thường bao nhiêu là chuyện sao không thấy anh nghiêm túc như vậy chứ?
Bộp!
Lại một tiếng đập bàn vang lên khiến cho các lãnh đạo cấp cao đều chảy mồ hôi lạnh.
Hôm nay tổng giám đốc bị sao vậy, tổng giám đốc trước nay nổi tiếng là người điềm tĩnh, vậy mà hôm nay trước mặt mọi người, lại đập bàn đến hai lần! Có thể thấy được, cơn tức này quả thật không nhỏ.
Mọi người đều phỏng đoán, thư kí mới đến này có lai lịch như thế nào?
Bắc Minh Thiện nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Hạnh Nguyên, lắp bắp nửa ngày cũng không nói được rõ ràng. Anh lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài, viết lại một bản báo cáo khác, không viết xong, thì tất cả mọi người đừng mong về!”
Cậu chủ Bắc Minh nói như vậy, ai dám cãi lại.
Tiếng ồn ào vang lên, tất cả các lãnh đạo cấp cao đều cảm thấy sợ hãi.
Vô số những cắp mắt trách cứ đều nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên. Ngay lập tức, cô trở thành tiêu điểm.
Lời của tổng giám đốc nói ra, là cô, thư kí Cố nếu không viết xong báo cáo, thì bọn họ đừng mong trở về ôm vợ, đúng thật là quá bi thương mà.
Phút chốc, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có vô số ánh mắt sắc bén xuyên thủng người cô, khiến cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cô nghiến răng, được lắm Bắc Minh Thiện!
Cái mà gọi là trên có chính sách, dưới có đối sách, Cố Hạnh Nguyên đang chưa nghĩ ra kế sách đối phó, chỉ cảm thấy đầu óc trở nên mê man, vì vậy, kế sách này…
“Ai da…” Cô đột nhiên kêu lên một tiếng vô lực, đưa tay sờ lên cái má nóng bừng của mình, cẩn thận xê dịch chiếc mông: “Tổng giám đốc… tôi, tôi lập tức sẽ… viết… viết…”
Hai chữ “báo cáo” còn chưa nói ra khỏi miệng,
Cố Hạnh Nguyên đã dùng tư thế yếu đuối của Lâm Đại Ngọc, ngã xuống khỏi ghế dưới ánh mắt của mọi người…
Nằm xuống đất.
Giả vờ chết.
Ngay sau đó, sống lưng truyền đến một cảm giác lạnh buốt.
Mẹ ơi, sàn nhà cũng lạnh quá đi…
***
Còn về những chuyện xảy ra sau khi Cố Hạnh Nguyên ngã xuống, cô thật sự không biết.
Vì sao chứ?
Vì một cô gái bị sốt 39 độ C cả một ngày trời, cuối cùng thật sự đã sốt đến mức thân thể vô lực mà ngã xuống đất.
Còn về vở kịch giả chết của cô, cuối cùng lại trở thành thật.
***
Chín giờ tối.
“Tổng giám đốc, cô Cố đã hạ sốt rồi, không còn gì đáng ngại nữa.”
“Ừm.” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, im lặng một lúc, anh lại nói: “Truyền thêm cho cô ấy một bình glucozo để bổ sung thêm sức lực.”
“Haha, lúc truyền mũi hạ sốt cho cô Cố, tôi đã thêm cả glucozo rồi, hôm nay dùng như vậy là đủ rồi. Nghỉ ngơi vài ngày nữa, vận động thêm thì sẽ ổn thôi.”
“…” Bầu không khí yên tĩnh.
“Vậy tổng giám đốc, nếu như không còn chuyện gì nữa, tôi ra ngoài trước đây.”
Sau đó, cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, trong phòng, lại trở nên yên tĩnh.
Dường như có một sự im lặng đến mập mờ…
Cố Hạnh Nguyên nằm trên chiếc giường rộng lớn, mềm mại, trong đêm tối, cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang bước về phía cô, càng ngày càng gần…
Cô đột nhiên trở nên căng thẳng.
Bóng người đó khiến cô nhớ đến năm năm trước, người đàn ông thần bí đã mây mưa với cô trong căn phòng tối đó, ba ruột của Dương Dương.
Trong cơn mê man, cô đột nhiên cảm thấy bóng người đó ngồi xuống bên cạnh giường, không khí lạnh lùng vây quanh.
Sau đó, một bàn tay lớn đặt lên trán cô.
Động tác tuy không thân thiết, nhưng lại rất nhẹ nhàng.
Loại xúc cảm này, giống hệt với năm đó.
Cho dù đã trôi qua năm năm, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng, từ sự thô bạo ban đầu của người đàn ông đó, cho đến sự dịu dàng lúc cuối… ban đầu cô còn cảm thấy bài xích, nhưng cuối cùng lại trầm luân vào đó.
Cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay đó, khiến hốc mắt của Cố Hạnh Nguyên nhất thời đỏ ửng.
Nếu như đây là một giấc mơ, cô thà mình sẽ không tỉnh dậy.
Năm năm nay, mỗi lúc tỉnh mộng, cô vẫn luôn bị hơi thở của người đàn ông thần bí đó đánh thức.
Cô tưởng rằng bản thân không hề lưu luyến vòng ôm đó, dù sao, cô cũng không quen anh ta.
Dù sao, cô cũng chỉ giúp anh ta sinh một đứa con mà thôi.
Dù sao, bọn họ cũng chỉ có tình một đêm với nhau.
Nhưng cô nhận ra, năm năm nay, thứ mà cô khó có thể buông xuống nhất, lại là một đêm đó…
“Ưm…” Trong tiềm thức, dường như cô muốn nhận lấy nhiều hơn, cô không kiểm soát được bản thân cứ ghé sát đầu vào lòng bàn tay anh.
Cảm giác đó, mang theo một chút sự dịu dàng.
Bàn tay đó khẽ run rẩy.
Bắc Minh Thiện híp đôi mắt lạnh lùng lại, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt anh hơi sáng lên.
Ánh mắt nhìn sang người đang nằm hôn mê trên giường, giống như một con sâu bướm đang dính vào lòng bàn tay anh.
Làn da mềm mại đó, ma sát trong lòng bàn tay anh… nhanh chóng xuyên qua những ngón tay đi vào trong trái tim anh, trong lòng anh xuất hiện những gợn sóng nhỏ…
“… Hu…” Cố Hạnh Nguyên dường như đặt bản thân mình vào trong giấc mơ, dường như cô lại trở về đêm đó trong căn phòng tối năm năm trước…
Cô thật sự rất muốn nhìn người đàn ông này một lần, thật sự chỉ cần một lần thôi là đủ rồi.
Ít nhất, đợi sau khi Dương Dương trưởng thành, hỏi cô ba nó là ai, thì ít ra cô còn có thể phác họa ra dung mạo của người đàn ông đó, chính là người đàn ông đó, đã cho cô một cục cưng đáng yêu như vậy.
Nhưng mà… cho dù cô có mở lớn mắt thế nào, mỗi lần trong giấc mơ, cô vẫn không thể nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông đó…
Nhưng mà, cảm giác dịu dàng này, trong mắt Bắc Minh Thiện lại trở thành sự trêu chọc.
Tay của anh, lướt qua trán của cô, qua gò má cô, rồi lại phủ lên ngực cô, giọng nói khàn khàn.
“Em có biết, em đang quyến rũ tôi hay không hả, cô gái?”