Lời nói của Hình Uy là đang nhắc nhở Cố Hạnh Nguyên phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, phải bước bước tiếp theo đối phó với Bắc Minh Diệp Long như thế nào.
Nhưng với cô mà, mình lại có thể làm gì chứ, cô bây giờ ngoài cái danh hiệu tổng giám đốc ở Bắc Minh Thị thì không làm gì được, không có uy vọng, cũng không có lợi thế gì.
Cái tên Bắc Minh Thiện này, trước khi đi đúng là ném cho mình một đề bài khó.
*
“Nguyên, buổi tối con có thề về nhà cũ một chuyến không, dì có chút chuyện muốn nói với con.” Trên đường về nhà họ Kiều, Cố Hạnh Nguyên nhận được điện thoại của Giang Tuệ Tâm
“Dạ dì Tâm, bây giờ con sẽ đi qua.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, quay tay lái, lái về phía nhà cũ Bắc Minh.
Giang Tuệ Tâm đang ngồi trong phòng khách xem TV, Trình Trình và Dương Dương ở trong phòng mình ai làm việc này.
Sau khi cô gặp Bắc Minh Diệp Long, trên đường quay về trong lòng cô vẫn không cảm thấy thoải mái.
Sở dĩ Bắc Minh Thiện muốn giao vị trí tổng giám đốc này cho Cố Hạnh Nguyên, không phải muốn quyền lợi này không rơi vào tay người khác sao.
Tên danh nghĩa thật là dễ nghe, cái gì mà “Tổng giám đốc thay thế tạm thời.”.
Thế nhưng cái tạm thời này là thời gian bao lâu?
Một tháng? Nửa năm? Hay là thời gian dài hơn?
Chẳng lẽ là nói chờ đến lúc Trình Trình và Dương Dương trưởng thành sao?
Nếu như bây giờ còn buông rèm nhiếp chính, như vậy Bắc Minh Thiện khó bảo đảm không để Cố Hạnh Nguyên làm như thế.
Bởi vì trong rất nhiều người của nhà Bắc Minh, cũng chỉ có Trình Trình và Dương Dương thân với anh nhất, hơn nữaTrình Trình còn được lòng Bắc Minh Thiện nhất..
Huống hồ khi bé còn nhỏ, Bắc Minh Thiện đã bắt đầu bồi dưỡng bé.
Mặc dù không xảy ra chuyện hôm nay, sau này khi bé trưởng thành Bắc Minh Thiện cũng sẽ giao tất cả Bắc Minh Thị cho bé.
Nhưng mà có thể tạm thời giải trừ nguy cơ một khi anh vào tù, thì sẽ không đón Dư Như Khiết trở về nhà Bắc Minh nữa.
Chuyện cũng đã thế nà, bây giờ bà cũng không thể ngồi chờ chết. Cần phải nghĩ một số biện pháp trước, để ngừa hậu hoạn mới đúng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe hơi, một người hầu vội vã chạy từ bên ngoài vào.
“Bà Bắc Minh, cô Cố đến.”
Giang Tuệ Tâm lập tức bày ra dáng vẻ khổ sở, bà đứng lên nói với người hầu kia: “Đi ra với tôi.”
Lúc hai người đi đến cửa, đã thấy Cố Hạnh Nguyên đi đến.
“Dì Tâm.” Cố Hạnh Nguyên mới vừa vào của, đã nhìn thấy Giang Tuệ Tâm đang được một người hầu đỡ, trên mặt đau thương đứng đối diện với mình.
Giang Tuệ Tâm bước lên trước hai bước, vươn tay kéo tay Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, con đến rồi. Hiện tại đã xảy ra chuyện lớn như vậy, dì đúng là không biết làm gì mới phải.”
Cố Hạnh Nguyên vội vàng dìu bà ta vào phòng khách.
“Dì Tâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nói xong, cô dìu Giang Tuệ Tâm đến trước sô pha, hai người ngồi xuống.
Giang Tuệ Tâm thở dài: “Haizzz, còn có thể có chuyện gì, còn không phải bởi vì Thiện. Dì nghe một số tin tức, sáng sớm nay Thiện đang họp thì bị cảnh sát đưa đi. Có phải là có chuyện như vậy không?”
Vốn Cố Hạnh Nguyên còn muốn giấu giếm nhà Bắc Minh nhưng tiếc rằng giấy không gói được lửa
Cô cũng đành phải gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Môi Giang Tuệ Tâm bắt đầu có chút run rẩy rồi, bà ta quay đầu nhìn di ảnh của Bắc Minh Chính trên tường: “Ông à, nhà Bắc Minh của chúng ta đây là làm sao, sao mà chuyện xấu cứ đến liên tục.”
Nói tới chỗ này, bà ta quay đầu hỏi Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên, con biết Thiện phạm vào chuyện gì không? Thiện vẫn luôn luôn tuân thủ pháp luật mà.”
Cố Hạnh Nguyên nhất thời cũng không biết nói thế nào với Giang Tuệ Tâm: “Dì Tâm, dì đã hiểu rõ Bắc Minh Thiện như vậy thì còn cái gì phải lo lắng chứ.”
“Nguyên, dì có thể không lo lắng được sao, cậu ấy là trụ cột của nhà Bắc Minh, là tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh thị. Nó không có chuyện gì thì thôi, nhưng nếu như có chuyện gì, nhà Bắc Minh phải làm sao? Tập đoàn Bắc Minh Thị mà lão gia vất vả lập nên làm sao bây giờ…”
Giang Tuệ Tâm diễn như vậy trước mặt Cố Hạnh Nguyên không phải là cố ý để cô nói những chuyện mà Bắc Minh Diệp Long chưa nói cho bà ta hay sao.
“Dì Tâm, dì cứ yên tâm đi, trước khi anh ấy đi vốn là muốn con trở thành tổng giám đốc Bắc Minh Thị. Chỉ có điều con tự biết năng lực và kinh nghiệm của mình còn khiếm khuyết, cho nên con không đồng ý. Nhưng vẫn bị anh ấy ép là tổng giám đốc tạm thời, đợi đến lúc án của anh ấy luận xong, con sẽ mở một cuộc họp, lần nữa tuyển một người có thể đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc này. Nhất định không để cho Bắc Minh Thị do ông Bắc Minh lập nên dao động chút nào.”
Giang Tuệ Tâm nghe xong lời nói của Cố Hạnh Nguyên, nhẹ gật đầu: “Nguyên, con đã nói như vậy, hơn nữa có con ở đây chống đỡ lúc Bắc Minh Thị gặp nguy cơ, dì yên tâm hơn nhiều. Nhưng mà dì vẫn rất lo lắng cho án của Thiện, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Cố Hạnh Nguyên có chút thay đổi, cô cúi đầu trầm mặc một hồi nói: “Án của Bắc Minh Thiện là tội giết người.”
“Giết người?” Giang Tuệ Tâm cứng đờ: “Sao có thể chứ, tính tình của Thiện bình thường có chút dữ dội, nhưng mà không thể phạm tội lớn như vậy chứ. Vậy người bị hại là ai?”
Lúc này trong lòng Cố Hạnh Nguyên vô cùng khó chịu, nhưng mà đã hỏi đến đây cô không thể không nói: “Người bị hại là.. Mẹ con.”
Giang Tuệ Tâm lập tức trừng lớn mắt, gương mặt kinh ngạc: “Con nói là Lục Lộ qua đời! Không thể nào. Lục Lộ thật là người có mệnh khổ, thật không dễ dàng mới gặp được con, bây giờ mẹ con lại âm dương cách biệt.”
Nói xong, bà ta cúi đầu xuống lấy khăn tay, nhẹ nhàng xoa hai mắt của mình, lộ dáng vẻ rất khổ sở.
Tiếp theo là một động tác làm Cố Hạnh Nguyên khiếp sợ
Chỉ thấy bà ta đứng lên: “Nguyên, dì thay mặt Thiện xin lỗi người mẹ đã mất của con.” Nói qua muốn quỳ gối với Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên sao có thể nhìn một người già cùng tuổi với mẹ mình quỳ xuống với mình chứ.
“Dì Tâm, dì làm gì vậy.” Nói xong, cô vội vàng đứng dậy đỡ Giang Tuệ Tâm lên.
“Nguyên, để gì tạ lỗi với mẹ của con. Là dì không biết cách dạy con mới tạo thành tổn thương lớn cho con và mẹ con như vậy. Lục Lộ à, sao mệnh của bà khổ như vậy chứ…”
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng đi xuống lầu vội vàng từ chỗ cầu thang.
Là Trình Trình cùng Dương Dương đi xuống.
Lúc Trình Trình đang xem video trong phòng ngủ của mình, nghe thấy có tiếng xe từ trong viện truyền đến.
Cậu tưởng là ba về, nên lên bệ cửa sổ nhìn xuống, là mẹ đến.
Cậu vội vã rời khỏi phòng mình, vào phòng Dương Dương, gọi Dương Dương: “Mẹ đến rồi.”
Chỉ có điều, hai cậu bé trong lòng tràn đầy vui mừng từ trên lầu đi xuống lại nghe thấy tiếng bà nội khóc dưới lầu, trừ cái đó ra còn mơ hồ nghe thấy tin bà ngoại qua đời.
“Mẹ, hai người nói thật sao, bà ngoại đã mất rồi?”
Cố Hạnh Nguyên thấy bây giờ cũng không lừa dối được, chỉ đành gật nhẹ đầu.
“Không phải bà ngoại thân thể rất tốt sao, sao lại đột nhiên mất vậy?” Dương Dương nhíu mày, cậu bé có chút không rõ.
“Bà ngoại mất có liên quan đến ba à.” Trình Trình cuối cùng cũng không nhịn được hỏi ra.
Cố Hạnh Nguyên kéo hai người con trai đến bên cạnh mình, nhìn Trình Trình, lại nhìn Dương Dương một cái.
“Chuyện này, con nít các con không cần phải lo, những chuyện này để mẹ xử lý có được không?”
Trình Trình rất muốn giúp mama, nhưng mà cô đã nói như vậy, cũng chỉ đành gật nhẹ đầu.
“Mẹ, con muốn về với mẹ, ở bên cạnh mẹ, bà ngoại qua đời rồi, trong lòng mẹ nhất định sẽ rất buồn.” Trình Trình nhìn thấy trong mắt Cố Hạnh Nguyên cũng đã đong đầy nước mắt.
“Con cũng muốn đi với mẹ, con đã rất lâu không ở với mẹ rồi.” Dương Dương cũng là không cam lòng yếu thế nói.
Giang Tuệ Tâm dùng khăn tay chấm nước mắt lưu lại trên khóe mắt: “Nguyên, hai đứa con trai con cứ đưa về đi, hôm nay Thiện không ở đây, dì cũng già rồi, lực bất tòng tâm.”
“Dì Tâm, vậy dì phải làm sao đây?” Cố Hạnh Nguyên vẫn có chút không đành lòng để Giang Tuệ Tâm ở nhà cũ một mình
Bắc Minh Thiện không ở nhà, hiện tại chỉ còn lại một người già như bà trong một căn nhà lớn như vậy, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn và tịch mịch.
Mặc dù Bắc Minh Thiện bình thường đi sớm về trễ, nhưng coi như có người, hơn nữa thời gian này trong nhà còn hai đứa nhỏ
Giang Tuệ Tâm khoát tay áo: “Nguyên, con không cần lo lắng cho dì. Trong nhà có nhiều người hầu như vậy cùng với dì, hơn nữa không phải còn Đông Đông cũng về rồi sao, nó sẽ ở với dì.”
*
Cố Hạnh Nguyên lái xe, ra khỏi nhà cũ Bắc Minh.
Trình Trình cùng Dương Dương ngồi sau xe.
Trình Trình cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút âm trầm. Rõ ràng vẫn đắm chìm trong lo lắng ba bị bắt đi, bà ngoại mất.
Mà tâm trạng của Dương Dương lại hoàn toàn khác Trình Trình.
Dối với cậu bé mà nói, cuối cùng cũng ra khỏi căn nhà giam khổng lồ nhà cũ Bắc Minh này.
Nhưng mà sau khi cậu bé vui sướng nhìn đông nhìn tây một hồi, tâm trạng lại từ từ chùng xuống.
Đó là bởi vì cũng giống như Trình Trình, nghĩ đến bà ngoại đột nhiên qua đời.
Trên đường đi, không khí trong xe vẫn luôn vô cùng yên tĩnh, không giống như trước kia.
Cho đến khi xe dừng ở cửa nhà Lạc Kiều, cửa xe mở ra..
Cố Hạnh Nguyên cùng hai người con trai bước từ trên xe xuống
“Nguyên cô về rồi, sao Trình Trình và Dương Dương cũng về. Sao mà bọn nhỏ không ở lại nhà cũ Bắc Minh?” Anna từ trong phòng đi ra.
Cô ấy nhìn thấy Trình Trình cùng Dương Dương cũng về, cảm thấy có chút bất ngờ
“Ba cũng đã bị bắt đi, còn ở chỗ bà nội kế làm gì, mỗi ngày nhìn thấy bà ta, tâm trạng con đều không tốt.” Dương Dương nhanh mồm nhanh miệng, có gì nói đấy.
“Dương Dương, con nói gì đấy. Lại nói xấu sau lưng người ta sao.” Cố Hạnh Nguyên nghiêm mặt, trừng Dương Dương.
Dương Dương rụt cổ một cái, tự biết mình nói sai. Nhưng mà dù vậy vậy, trong lòng của cậu bé vẫn cho là như vậy, cậu cũng không muốn lại tiếp tục sống chung với bà nội kế nữa.
Anna nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Dương Dương nói là sự thật sao? Bắc Minh Thiện bị bắt đi rồi?”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Là chuyện sáng nay. Anna, giúp tôi lấy đồ đạc đi, bây giờ đầu tôi có chút loạn, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc.”
Nói xong, cô một mình đi vào trong phòng.
Dương Dương cũng muốn theo mẹ vào phòng nhưng bị Trình Trình kéo lại.
Sau đó hắn nói với Anna: “Dì Anna, chúng ta giúp gì lấy hành lý.”