Trông cực kỳ giống một gã đầy tớ.
Đường Thiên Trạch rũ mắt nhìn ông ta dập đầu. Cũng may Cố Hạnh Nguyên không sao, nhân cơ hội này dạy dỗ ông ta một chút là được rồi, sau này vẫn còn lúc cần đến ông ta.
Nghĩ đến đây, anh ta trầm giọng nói: “Được rồi, ông đứng lên đi.”
Cục trưởng Quách nghe thấy câu này mà cứ như được đặc xá, liên tục nói cảm ơn rồi đứng dậy.
“Anh Đường, nếu Sếp Cố của Bắc Minh thị là con gái ruột của ông cụ thì tại sao vẫn cần tôi gây rắc rối cho Bắc Minh thị vậy?” Đây có lẽ là vấn đề mà Cục trưởng Quách không hiểu nhất lúc này.
“Vô nghĩa, chúng tôi kêu ông làm chuyện này thì đương nhiên có lý do, ông chỉ cần làm theo là được.” Đường Thiên Trạch xụ mặt nói.
Nhưng cục trưởng Quách vẫn khổ sở: “Anh Đường, không phải tôi không muốn làm mà là tôi không biết nên làm như thế nào. Một bên là anh và ông cụ, một bên là con gái của ông cụ…”
***
Đường Thiên Trạch sẽ không để ý đến những khó khăn của Cục trưởng Quách, đây là những vấn đề ông ta cần tự xem xét. Nhưng trước khi rời đi, anh ta vẫn nhấn mạnh một lần nữa: “Bây giờ ông đã ngoạm chặt Bắc Minh Thiện thì nhất định phải làm chuyện này đến cùng. Tốt nhất là ông nên từ bỏ những ý nghĩ gian giảo trong lòng. Nếu không thì tôi có cách khiến ông hoàn toàn hết hy vọng với việc này. Tôi sẽ không bẻ gãy tay ông mà là…”
Dứt lời, Đường Thiên Trạch nở một nụ cười khiến ông ta lạnh cả người: “Chắc ông hiểu ý của tôi nhỉ.”
“Hiểu, tôi hiểu.” Vẻ mặt của Cục trưởng Quách lập tức thay đổi, ông ta gật đầu liên tục.
*
Tạm thời thì hiện tại không thể quay lại Tập đoàn Bắc Minh thị. Cố Hạnh Nguyên bắt xe taxi đến công viên Nhai Tâm, nơi nuôi thả bồ câu theo đàn và cũng là nơi cô đã từng đến.
Đây cũng là nơi cô và Hình Uy hẹn nhau qua điện thoại. Anh ta sẽ cử người đưa xe của Cố Hạnh Nguyên đến đây.
Cô bước chậm rãi vào công viên rồi đi về phía đàn bồ câu.
Đám nhóc này đã rất quen thuộc với con người. Khi thấy có người đến, cả đám đều nghiêng đầu sang nhìn cô, đôi mắt nhỏ màu đỏ nhạy bén quan sát kỹ xem trong tay cô có mang đồ ăn cho chúng hay không.
Cố Hạnh Nguyên đang đau đầu vì việc thuê luật sư cho Bắc Minh Thiện, đặc biệt là sau khi lòng nhiệt huyết không chịu chùn bước, không đầu hàng trước quyền lực dần phai nhạt. Cô bắt đầu xem xét lại vấn đề mình nên đi trên con đường tiếp theo như thế nào.
Đặc biệt là khi ở bệnh viện, Cục trưởng Quách đã nói với cô rõ ràng. Nếu lần này không ứng phó được với ông ta thì sẽ liên lụy đến Tập đoàn Bắc Minh thị.
Nếu đúng như vậy thì cô phải giải quyết như thế nào đây…
Cố Hạnh Nguyên đứng ở trung tâm quảng trường, đàn bồ câu vây xung quanh cô, một vài con to gan hơn thì đang định vẫy cánh đậu lên vai cô để tự kiểm tra.
Thật khó tin rằng cô lại lo lắng về chuyện của Bắc Minh Thiện, có lẽ vì cô chính là mồi lửa gây nên chuyện này nhỉ.
Hơn nửa tiếng sau thì điện thoại reo, Cố Hạnh Nguyên nghe máy, người gọi đến là người phụ trách đưa xe cho cô.
Cô vội vã đi ra khỏi đàn bồ câu rồi tới bên cạnh quảng trường, xe cô đã đậu sẵn ở đó.
Khi lên xe, cô lập tức cảm thấy xung quanh yên tĩnh lại. Sau đó cô nhận được cuộc gọi thứ hai, người gọi lần này là Hình Uy.
Cố Hạnh Nguyên vội nhấc máy: “Chuyện tìm luật sư thế nào rồi?”
Cô vừa dứt lời thì người ở đầu dây bên kia im lặng, sau đó Hình Uy ủ rũ trả lời: “Cô Cố, có lẽ lần này chúng ta gặp phải chút phiền phức rồi.”
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên trở nên cứng đờ, cô không nhịn được ngồi thẳng người: “Hình Uy, anh có thể nói rõ hơn được không, có phải chuyện mời luật sư gặp bất trắc gì hay không?”
“Đúng vậy, tôi đã tìm một vài luật sư nổi tiếng, nhưng khi họ biết chuyện của ông chủ thì đều khéo léo từ chối.”
“Còn luật sư của chúng ta thì sao?” Cố Hạnh Nguyên biết luật sư của Bắc Minh Thiện cũng khá giỏi.
“Luật sư của chúng ta cũng không có cách. Họ đều chuyên về các vụ án thương mại, đối với chuyện của ông chủ thì đành bó tay…”
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mình đã gặp phiền to rồi. Không ai nhận vụ án của Bắc Minh Thiện có nghĩa là tỷ lệ bọn cô thua ngày càng lớn, đương nhiên cũng đồng nghĩa với việc Bắc Minh thị càng ngày càng nguy hiểm.
***
Việc tìm luật sư cho Bắc Minh Thiện của Cố Hạnh Nguyên trở nên ngày càng khó khăn, con đường phía trước cũng ngày càng xa hơn. Lúc này cô đang rất cần một người có thể chỉ đường cho cô.
Khi cả hai bên đầu dây điện thoại đều bó tay toàn tập, một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu Hình Uy, có lẽ anh có thể giúp ông chủ.
“Cô Cố, cô có thể thử tìm cậu Sở và cậu Bạch xem, biết đâu họ sẽ có ứng cử viên luật sư thích hợp.”
Đúng nhỉ, có thể coi như câu nói của Hình Uy đã đánh thức người trong mơ. Sở Dung Triết và Bạch Điệp Quý cùng phe với Bắc Minh Thiện. Nếu nhờ họ giúp tìm luật sư thì chắc hẳn không phải việc gì khó khăn.
“Được thôi, tôi sẽ đến tìm họ ngay.” Cố Hạnh Nguyên như vừa nắm được cọng rơm cứu mạng. Cô cúp máy rồi khởi động xe rời khỏi công viên Nhai Tâm.
Cô không có số điện thoại của hai người đó nhưng cô biết vị trí cứ điểm của họ – quán bar Zeus.
Dù thế nào thì cứ đến đó trước xem rồi nói sau.
Hôm nay cô khá may mắn. Cô cứ tưởng rằng lão Bạch sẽ không mở quán bar vào ban ngày vì nơi đây chỉ mở vào ban đêm.
Có điều hôm nay đúng vào đợt kiểm tra an toàn phòng cháy chữa cháy hàng quý. Những nơi tập trung đông người như các quán Karaoke quán bar trong thành phố đều phải chịu sự kiểm tra toàn diện của cơ quan phòng cháy chữa cháy.
Cố Hạnh Nguyên đến đúng lúc vừa kiểm tra xong, lão Bạch đang cười ha ha tiễn nhân viên kiểm sát rời đi.
Lão Bạch cũng được coi như là một công tử bột, nhưng anh ta hơi khác ở chỗ là luôn vui vẻ với tất cả mọi người, không hề có chút ngông nghênh.
Bạch Điệp Quý vừa tiễn tổ kiểm tra đi thì quay đầu lại thấy một chiếc BMW đang đậu trước cổng. Anh ta chuẩn bị khéo lời đuổi khách, nhưng sau khi thấy người phụ nữ xuống xe, anh ta lập tức nuốt xuống lại những gì mình định nói.
“Sếp Cố, đúng là một vị khách quý hiếm gặp. Sao hôm nay cô lại rảnh rỗi để đến đây giải trí thế?”
Mặc dù cô có ít cơ hội tiếp xúc với Bạch Điệp Quý nhưng nhờ vào quan hệ của Bắc Minh Thiện, anh ta có thể được coi là người quen.
Tất nhiên người quen với nhau thì không cần phải gò bó nhiều trong lễ nghi, nhưng cô vẫn mỉm cười với anh ta: “Sếp Bạch, đương nhiên hôm nay tôi không có việc gì thì cũng không dám làm phiền rồi.”
“Ồ, Sếp Cố lại có việc tìm tôi, cô đánh giá cao về tôi vậy sao? Bỏ Bắc Minh Nhị ở đó không dùng mà không ngại khổ tới tìm tôi, tôi vừa mừng vừa lo đấy. Mời cô vào trong.” Nói xong, Bạch Điệp Quý ra dấu tay mời.
Bạch Điệp Quý đứng trong quầy bar lấy hai cốc chân dài từ kệ đựng cốc trên đầu đặt lên mặt bàn, sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên đang ngồi trước quầy bar: “Chỗ tôi trừ cà phê và trà thì thứ gì cũng có, không biết cô muốn uống gì, hay cô thử rượu vang đá tôi vừa nhập xem?”
Vừa nghe tới uống rượu là trong lòng Cố Hạnh Nguyên lập tức có phản ứng chống cự, cô xua tay liên tục: “Cảm ơn, tôi phải lái xe nên không tiện uống rượu, để lần sau đi. Anh lấy cho tôi sprite hoặc nước trái cây là được.”
“Được thôi, cô chờ chút, tôi pha một ly đặc biệt cho cô.” Lão Bạch nói rồi xoay người lấy một ít đồ uống bắt đầu pha chế.
Không lâu sau, một ly thức uống cắm chiếc ô nhỏ và lát chanh đã được làm xong. Sau khi đặt nó lên bàn, anh ta còn bỏ thêm hai viên đá vào trong.
“Uống đi, đây là thứ tôi pha chế đặc biệt cho cô. Nếu phải đặt tên thì gọi nó là ‘đã lâu không gặp’.” Dứt lời, lão Bạch rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
Anh ta uống một hớp rồi ngước lên nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Nói đi, hiếm khi đến đây, có phải là do cô gặp phiền phức gì cần tôi giúp đỡ không?”
***
Cố Hạnh Nguyên nhìn ly đồ uống màu hồng pha lẫn chút xanh lam, cô uống thử một hớp thì thấy vị của nó khá đặc biệt, không biết là được pha bằng những loại thức uống nào.
Nếu tưởng tượng trong đầu thì hầu hết các vị của đồ uống khác đều có thể nếm được ngoại trừ loại chứa cồn.
Có cảm giác như đang thử thách vị giác.
Sau khi nhấp một ngụm, Cố Hạnh Nguyên có chút không nỡ đặt nó xuống, nhưng trước mắt cô còn có chuyện quan trọng hơn: “Lão Bạch, xin cho phép tôi gọi anh như vậy.”
Bạch Điệp Quý mỉm cười gật đầu nhìn cô: “Đương nhiên có thể, chúng ta cũng không xa lạ gì nhau đúng không?”
Đúng là như thế, chẳng qua cô luôn cố gắng tách mình ra khỏi họ. Nguyên nhân cũng rất đơn giản: Ba người này đều là con trai của gia đình giàu có, còn cô chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn. Hơn nữa trước đây cô cũng không muốn có quá nhiều liên quan đến Bắc Minh Thiện. Khi ở trước mặt bạn bè anh cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.
Nhưng sau vài lần tiếp xúc, Cố Hạnh Nguyên nhận thấy rằng dù là Sở Dung Triết hay Bạch Điệp Quý, tuy họ đều là con nhà giàu nhưng họ chưa bao giờ có thói quen xấu của một con ông cháu cha.
Họ khiêm tốn và lịch sự với người khác, không có lời nào quá đáng ngoại trừ những lời nói đùa trong cuộc nói chuyện.
Đây cũng là một lý do tại sao cô đến nhờ họ giúp đỡ.
“Lão Bạch, hôm nay tôi đến đây là vì có việc quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ, vả lại chuyện này cực kỳ quan trọng…” Vẻ mặt của Cố Hạnh Nguyên rất nghiêm trọng, điều này khiến Bạch Điệp Quý vốn đang thoải mái cũng không thể không trở nên nghiêm túc.
“Tôi tình cờ đi ngang qua đây, thấy mở cửa nên đã quyết định vào xem thử. Chuyện gì quan trọng chỉ nói với lão Bạch mà không nói cho tôi biết vậy?”
Lúc này, một giọng nói thoải mái lẫn chút đùa giỡn truyền đến từ cửa quán bar.
“Sở Nhị, cậu đến thật đúng lúc, hình như Hạnh Nguyên đang gặp rắc rối gì đó.”
Vẻ mặt nghiêm túc của lão Bạch làm Sở Dung Triết vừa vào là lập tức cảm thấy mình đến rất đúng lúc, hơn nữa những dịp thế này cũng không phù hợp để nói đùa.
Anh ta bước tới quầy bar rồi lấy ghế ngồi cạnh Cố Hạnh Nguyên. Lão Bạch cũng rót một ly rượu giống anh ta cho Sở Dung Triết.
Sau đó gật đầu với Cố Hạnh Nguyên, ra hiệu cho cô nói tiếp.