Dương Dương vẫn khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đầy tự tin nói: "Tất nhiên rồi, anh không phát hiện sao, thật ra ba vẫn rất quan tâm mẹ. Dù khi ở cùng một chỗ, hai người họ cãi vã ầm ĩ, nhưng anh đã từng nhìn thấy ba đánh hoặc mắng mẹ chưa? Hơn nữa, lần dã ngoại đóng quân đó, không phải ba có vẻ rất quan tâm mẹ à."
Trình Trình thở dài: "Dù thế thì sao chứ, chúng ta cũng không biết mẹ có cảm giác gì với ba. Nhưng anh rất muốn bọn họ hòa hợp, như vậy chúng ta có thể có một ngôi nhà hoàn chỉnh rồi."
Hôm sau, Cố Hạnh Nguyên lái xe đến tập đoàn Bắc Minh thị từ rất sớm.
Sau khi đỗ xe vào bãi đỗ xe ngầm, cô đi tới cửa thang máy, chuẩn bị đi lên làm việc.
Thật lòng, Cố Hạnh Nguyên cũng không muốn làm ở đây, nhất là khi ở phòng họp, Bắc Minh Thiện tuyên bố chức vụ công tác và phạm vi phụ trách công việc của cô.
Trong lúc vô tình cô đã nhìn thấy ánh mắt Bắc Minh Diệp Long nhìn mình, trong giây phút ánh mắt va chạm ngắn ngủi ấy, Cố Hạnh Nguyên thấy được sự khó tin và kinh ngạc trong mắt anh ta.
Đúng vậy, dưới tình huống như vậy, lại ở vào vị trí như thế này, bọn họ đúng là có chút lúng túng.
"Nguyên, chào buổi sáng." Một âm thanh vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc không xa truyền tới.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi giật mình, thật là người càng không muốn gặp thì nhất định sẽ gặp.
Bắc Minh Diệp Long mỉm cười đi về phía cô, phía sau anh ta còn có Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng.
Đến khi anh ta đến trước mặt cô, Cố Hạnh Nguyên mỉm cười sau đó khẽ gật đầu: "Chào buổi sáng."
Cô không biết nên xưng hô với nhà ba người này như thế nào, nên đành chào hỏi đơn giản.
Cửa thang máy mở ra, bọn họ đều đi vào.
"Nguyên, em đi văn phòng của chú Hai à." Dứt lời, Bắc Minh Diệp Long nhấn tầng của Bắc Minh Thiện.
Sau đó anh ta lại ấn tầng làm việc của mình và ba mẹ.
Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng đứng chung một chỗ, Bắc Minh Diệp Long đứng ở cửa, Cố Hạnh Nguyên thì có vẻ hơi câu nệ đứng ở trong góc.
Thang máy chậm rãi đi lên, người vốn dĩ quen biết lại đều duy trì im lặng.
Đến tận khi âm thanh nhắc nhở của thang máy vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, đã là tầng làm việc của mấy người Bắc Minh Diệp Long.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bọn họ đi ra ngoài, khi thang máy đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Không ngờ hôm nay cô lại đến sớm như vậy." Sau khi Cố Hạnh Nguyên đi vào văn phòng của Bắc Minh Thiện, đã thấy anh ở bên trong.
Anh đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía cửa. Một tay đút trong túi quần, một tay bưng cốc cà phê vẫn đang bốc hơi nóng hổi.
Hình Uy đang chỉnh lý văn kiện trên bàn làm việc của mình.
Nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đi đến, Hình Uy dừng việc trong tay lại, khẽ gật đầu với cô: "Thưa cô."
Bắc Minh Thiện không hề quay người, vẫn vừa uống cà phê vừa ngắm phong cảnh phía ngoài.
"Vị trí của cô ngay đối diện Hình Uy, lát nữa sẽ có người mang bàn làm việc và thiết bị tới." Dứt lời, Bắc Minh Thiện quay người trở lại vị trí của mình, đặt cốc cà phê xuống mặt bàn.
Cố Hạnh Nguyên cũng không khách khí, ngồi luôn xuống ghế trước bàn làm việc của anh.
Cô thấy rõ trên mu bàn tay Bắc Minh Thiện vẫn còn lờ mờ "kiệt tác" tối qua của cô, nhưng bây giờ không còn sâu như vậy nữa, chỉ để lại một chút dấu vết.
Bắc Minh Thiện nhìn cô một cái, vẻ mặt bình tĩnh: "Bây giờ tôi sẽ nói cho cô một chút về phạm vi công việc của cô: Cô có thể không cần để ý đến những việc khác của Bắc Minh thị, nhưng có một chuyện cô nhất định phải làm tốt, đó chính là coi chừng Bắc Minh Diệp Long."
Câu nói này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hết sức bất ngờ, không riêng gì cô cảm thấy như vậy, ngay cả Hình Uy cũng có chút kinh ngạc.
Cô cho rằng công việc trợ lý chắc chắn bận hơn thư ký nhiều, nhất là cô biết nhiệm vụ của mình là phụ trách công việc bên Bắc Minh thị, không ngờ lại chỉ là một cái danh hão mà thôi, công việc thực tế chính là giám sát.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện ngồi đối diện một chút, sau đó nhếch miệng mỉm cười: "Tổng giám đốc Bắc Minh, nếu anh chỉ muốn tìm người giám sát, thì tới tìm tôi làm gì chứ."
"Trước đó, chúng ta đã có thỏa thuận, còn tôi sắp xếp cô làm gì là việc của tôi. Cô chỉ cần theo đó mà làm là được rồi. Thật ra làm giám sát không hề đơn giản như trong tưởng tượng của cô đâu." Bắc Minh Thiện giọng điệu cứng rắn nói, đúng lúc này có tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.
Hình Uy đi ra mở cửa.
Bàn làm việc và ghế dựa của Cố Hạnh Nguyên được đưa tiến, đặt đối diện bàn làm việc của Hình Uy.
"Được rồi, cô có chỗ ngồi rồi, tôi chỉ có căn dặn duy nhất với cô chính là trông chừng mấy cấp dưới của cô đừng để bọn họ gây ra chuyện phiền phức gì." Vẻ mặt Bắc Minh Thiện hết sức nghiêm túc, không hề giống như đang đùa bỡn cô.
"Được, nếu tổng giám đốc Bắc Minh đã phân phó như vậy, thì tôi sẽ theo đó giải quyết. Thật ra anh cũng không cần chuẩn bị bàn làm việc cho tôi ở đây làm gì, nếu làm giám sát thì tất nhiên phải ở bên cạnh người bị giám sát. Tôi sẽ đưa cái này đến văn phòng của Bắc Minh Diệp Long." Dứt lời, Cố Hạnh Nguyên đứng dậy định quay người đi ra ngoài.
Nghe Cố Hạnh Nguyên nói vậy, mí mắt Bắc Minh Thiện không khỏi giật giật, anh gằn lên hai chữ: "Cô dám."
Câu nói này mang đầy tính uy hiếp.
Câu này của Cố Hạnh Nguyên có vẻ đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh.
Hình Uy nhìn thấy Bắc Minh Thiện nổi giận, vội vàng nói đỡ Cố Hạnh Nguyên: "Cậu chủ, thật ra cô ấy không có ý gì đâu, chỉ là cô ấy cảm thấy làm việc như vậy sẽ khá thuận tiện mà thôi."
Dứt lời, anh ta còn ra hiệu cho Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên cũng đã thấy Bắc Minh Thiện tức giận không ít lần, khi tên này tức giận lên thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Cô xua tay: "Được rồi, tôi ở lại đây được chưa, đã lớn như vậy mà còn nhỏ nhen thế."
Nói xong, cô ném túi nhỏ của mình xuống bàn, sau đó ngồi ở vị trí của mình.
Lúc này, Bắc Minh Thiện cũng nguôi giận, ngồi ở vị trí của mình bắt đầu cúi đầu xử lý tài liệu trong tay.
Suốt buổi sáng, văn phòng Bắc Minh Thiện đều hết sức yên tĩnh.
Trên mặt bàn Bắc Minh Thiện và Hình Uy chất đầy tư liệu, nhưng trên mặt bàn Cố Hạnh Nguyên, ngoài một cái máy tính mới thì chẳng còn gì nữa.
Cô bắt đầu nhớ công việc ở văn phòng luật sư, ở đó dù khá bận rộn, nhưng cảm thấy rất phong phú.
Nhưng ở đây hoàn toàn khác, nhàm chán đến mức cô chỉ cảm thấy buồn ngủ, dù lướt mạng, đấu địa chủ đều cảm thấy không hề thú vị.
Cô chợt mở hòm thư rất lâu cô không vào, phát hiện trong đó có năm thư đến.
Cô tiện tay mở một cái, xem xét bên trong đều những độc giả nhiệt tình của quyển sách cô từng viết gửi cho cô.
Bên trong tràn đầy lời khen và bày tỏ lòng yêu thích đối với quyển sách của cô, đồng thời đều hi vọng cô có thể tiếp tục ra sách.
Tiếp tục xem thư, ngoài độc giả nhiệt tình gửi tới, còn có không ít nhà xuất bản gửi bản thảo hợp đồng cho cô.
Nhìn thấy những thứ này, Cố Hạnh Nguyên bắt đầu nghĩ, nếu làm việc ở chỗ cậu Hai Bắc Minh chán như vậy, không bằng mình lại viết một quyển sách nữa.
Thứ nhất có thể không còn cảm thấy nhàm chán nữa, thứ hai cũng có thể qua sách vạch trần đủ loại tội ác của tên này.
Về phần tên quyển sách này...
Cố Hạnh Nguyên một tay chống cằm, cau mày suy nghĩ, dứt khoát gọi là “mấy năm đấu trí đấu dũng với ba nó”.
Tên sách cũng đã nghĩ xong, vậy lập tức bắt tay vào làm thôi.
Phải nói là, ngay dưới mí mắt của Bắc Minh Thiện viết về những chuyện xấu hổ liên quan đến anh đúng là rất kích thích.
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của Cố Hạnh Nguyên gõ trên bàn phím tạo ta những âm thanh lảnh lót, hơn nữa rất có tiết tấu.
Khiến phòng làm việc vốn yên tĩnh trở nên có sức sống.
Nhưng lâu dần, Bắc Minh Thiện nghe thấy những âm thanh đầy tiết tấu này cảm thấy hơi buồn bực.
Anh nghiêng đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi chếch phía đối diện mình, chỉ thấy cô chăm chú nhìn màn hình, hai tay lướt trên bàn phím.
Anh tưởng Cố Hạnh Nguyên không có chuyện để làm, đang nói chuyện phiếm với cư dân mạng.
Thế nhưng một lúc sau, vẫn không thấy cô dừng tay lại. Rốt cuộc là dân mạng gì mà lại có thể khiến cô chăm chú như thế, hơn nữa bàn tay cũng không hề ngừng lại, dù có nói chuyện trực tiếp thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.
Cuối cùng, anh không kìm được tò mò, đặt tư liệu trong tay sang một bên, sau đó đứng dậy.
Cố Hạnh Nguyên đang hết sức chăm chú gõ chữ, tất nhiên thỉnh thoảng cũng sẽ lén liếc nhìn phía Bắc Minh Thiện một chút.
Khi thấy anh đứng dậy, cô lập tức dùng phím tắt save và đóng chỗ tài liệu đã viết xong lại.
Sau đó nhanh chóng mở trang web dùng để che mắt ra, ra vẻ nhìn màn hình.
Bắc Minh Thiện cầm cái cốc lên, vòng qua bàn mình, đến chỗ pha nước bên cạnh pha một cốc cà phê nóng.
Sau đó, anh giả vờ điềm nhiên như không có việc gì đi vòng qua bàn làm việc của Cố Hạnh Nguyên, cũng "tiện thể" lén nhìn màn hình vi tính của cô.
Nhưng sau khi nhìn, anh lại cảm thấy có chút thất vọng, bởi vì trên màn hình của cô không hề nhìn thấy bất kỳ tin nhắn hay tin tức gì, chỉ có trang web phổ biến trong nước đang dừng lại trên màn ảnh.
Khi anh ngồi lại chỗ ngồi, không lâu sau lại nghe thấy tiếng gõ bàn phím “lạch cạch” từ chỗ Cố Hạnh Nguyên truyền đến.
Bắc Minh Thiện hơi nhíu mày, sau đó quay đầu về phía Cố Hạnh Nguyên: "Cô đi phòng thiết kế và phòng công trình một chuyến, hỏi xem gần đây tiến độ công trình của bọn họ thế nào."
Anh thật không chịu được âm thanh đó nữa, nên đành tìm cho cô chút chuyện để làm.
Cố Hạnh Nguyên lưu tài liệu mình đã viết vào google drive, sau đó đóng website lại và cầm túi quay người đi ra.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên rời khỏi văn phòng một lúc, Bắc Minh Thiện đi đến chỗ của cô, nhìn máy tính một chút.
Mặt bàn sạch sẽ, chỉ đặt năm biểu tượng. Anh cầm chuột ấn mở "My computer", trong ba ổ cứng, ngoài hệ điều hành là đầy, thì cái khác đều rỗng tuếch.
Ngay cả "my document" cũng trống không.
Trước đó còn tưởng rằng cô nói chuyện phiếm với dân mạng, nhưng sau khi kiểm tra máy tính một lần, ngay cả QQ cũng không tìm thấy.
Sau khi khôi phục máy tính về nguyên dạng, anh chậm rãi quay về chỗ ngồi.
Cái này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút hồ đồ.
Hình Uy ngồi chỗ mình, nhìn hành động của cậu chủ, bất giác trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu chủ muốn lén xem bí mật của cô chủ, nhưng kết quả lại dã tràng xe cát.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên không khỏi cau mày.
Đi chỗ Bắc Minh Diệp Long khiến cô cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng đây là lệnh của Bắc Minh Thiện nên cô cũng chỉ có thể tuân theo.
Thang máy đến, Cố Hạnh Nguyên đi vào.