Cố Hạnh Nguyên nghe xong mới từ từ hồi thần lại.
Mặc dù cô không hiểu rõ về Bắc Minh Thiện, nhưng cũng được trải nghiệm qua lòng dạ hẹp hòi ác liệt của anh.
Thư ký riêng kiểu này cũng hơi khó khăn.
Cô cười, nói: “Tôi sợ là mình không thể đảm nhiệm được…”
“Đừng vội xem thường bản thân như thế.”
Đương nhiên, Bắc Minh Chính không đồng ý cho cô từ chối: “Sở dĩ tuyển cô là có nguyên nhân. Thứ nhất, trong mắt Bắc Minh Thiện chấp nhận được vài người phụ nữ, trong đó có cô.”
Cô là người mà anh ghét nhất, như vậy cũng tính à?
Cố Hạnh Nguyên rùng mình, cười khổ một cái.
“Thứ hai, cô không phải lo lắng Bắc Minh Thiện sẽ làm chuyện quá đáng với mình. Dù sao cô là người bị nó đá xuống giường, nó mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cho nên tuyệt đối không ăn lại, huống chi là cái loại chưa ăn đã vứt.”
Khuôn mặt tươi cười của Cố Hạnh Nguyên cứng đờ, nghe xong cô không biết nên cười hay nên khóc.
“Thứ ba…”
Bắc Minh Chính ngừng một chút, con mắt tinh tường liếc Cố Hạnh Nguyên một cái, tiếp tục nói với vẻ lý do thuyết phục: “Tin rằng cô Cố đây thông minh tài trí, hẳn sẽ không giống như mấy người phụ nữ khác, ôm ảo tưởng đối với Bắc Minh Thiện.”
Câu này chắc chắn mới là điều quan trọng nhất.
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Cố Hạnh Nguyên vẫn miễn cưỡng nở nụ cười lịch sự.
Cô gật đầu: “Vâng, gừng càng già càng cay, xem ra tất cả đều nằm trong tính toán của ông chủ Bắc Minh đây rồi.”
Bắc Minh Chính cao ngạo cười một cái, trước giờ chưa từng che giấu bản thân sáng suốt như nào.
“Mặt khác, tiền lương cô không cần lo, tôi tuyệt đối có thể thỏa mãn yêu cầu của cô. Còn về danh sách ứng thầu của công ty Đỉnh Thịnh, tôi đảm bảo không có vấn đề gì! Nhưng có thể trúng hay không thì tôi cũng không dám đảm bảo, bên Bắc Minh Thiện một giọt nước cũng không lọt được.”
Cố Hạnh Nguyên không phủ nhận yêu cầu này rất hấp dẫn.
Một khi cô đám ứng yêu cầu của ông chủ Bắc Minh đây thì có nghĩa là cô có thể chính thức thoát được công ty Đỉnh Thịnh.
Từ nay về sau, với hào quang chói lọi từ vị trí thư ký của tổng giám đốc Bắc Minh, Lý Đỉnh Thịnh nịnh bợ cô còn không kịp.
Do đó sẽ không thể tiếp tục uy hiếp cô, có thể dùng cách này để đổi lấy sự an toàn cho ba, trấn an được mẹ cũng coi như đáng giá.
Cô nhìn Bắc Minh Chính làm bộ đã dự tính trước là cô nhất định sẽ đồng ý với ông ta.
Nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Nếu như tổng giám đốc Bắc Minh không chịu phối hợp thì sao?”
Cô hoàn toàn có thể tưởng tượng được làm việc với người đàn ông kia khó khăn thế nào.
“Tôi chỉ có trách nhiệm sắp xếp cho cô ở bên cạnh nó, việc còn lại thì xem bản lĩnh của cô.”
Cô không khỏi lắc đầu, cáo già quả nhiên vẫn là cáo già.
Đúng là đang đào một cái bẫy để dụ cô nhảy xuống, còn cô lại không có bất kỳ quyền lựa chọn nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân ngày càng lún sâu vào đầm lầy.
Yếu ớt thở dài một hơi, Cố Hạnh Nguyên trước khi chết vẫn cố giãy dụa: “Cuối cùng, tôi muốn hỏi, thời hạn là bao lâu?”
Câu hỏi thời hạn bao lâu của cô làm Bắc Minh Chính hơi sửng sốt một chút, nhưng ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Cố Hạnh Nguyên với ý sâu xa.
Nói: “Không có thời hạn, khi nào hoàn thành xong nhiệm vụ thì thôi.”
Ông ta trả lời lập lờ nước đôi, rồi đứng dậy chuẩn bị đi.
Cố Hạnh Nguyên không hiểu, vội vàng hỏi:
“Nhưng tôi không thể cả đời mỗi ngày hai mươi bốn tiếng gọi cái là đến được! Lỡ như tổng giám đốc Bắc Minh cưới, vợ anh ta lúc nào cũng ở cạnh thì không tiện cho tôi lắm…”
“Nó còn chưa kết hôn!”
Bắc Minh Chính ngắt lời Cố Hạnh Nguyên.
Quay lại, nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên, trong đôi mắt đen láy trong veo của cô xuất hiện một tia chấp nhất.
Bắc Minh Chính lắc đầu: “Tóm lại, cô Cố không cần lo nhiều. Cô chỉ cần nhớ kỹ phải cùng Bắc Minh Thiện so xem ai kiên nhẫn hơn. Ai thắng thì người ấy tự do!”
Lại là một câu trả lời nước đôi như cũ.
Nói xong, Bắc Minh Chính cầm cây gậy đầu rồng làm bằng gỗ tử đàn quang minh lẫm liệt đi ra khỏi phòng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bóng lưng già nua nhưng không mất đi khí thế kia, sửng sốt hồi lâu, rốt cuộc thì…
Đấu sự kiên nhẫn, người nào thắng sẽ được tự do là gì?
***
Ba ngày sau.
Sự thật chứng mình, người của ông Bắc Minh hiệu suất làm việc quả như sấm sét vang dội, như bẻ càng khô.
Cố Hạnh Nguyên mặc một bộ váy công sở màu đen, mặc dù cách ăn mặc trông bảo thủ, nhưng lại ẩn hiện được đường cong thân thể.
Mái tóc đen tỉ mỉ búi sau gáy, gương mặt trắng trẻo không tì vết chỉ trang điểm nhẹ nhàng, theo như yêu cầu của ông Bắc Minh, cô cố ý đeo một chiếc kính gọng đen trên sống mũi, nghe nói bộ trang phục bảo thủ nhưng không lỗi mốt này đã thành công được ông Bắc Minh khen ngợi.
Đứng dưới lầu tập đoàn Bắc Minh thị, cô ngước mắt lên nhìn tòa nhà chọc trời cao hơn một trăm tầng, tay cầm chiếc cặp làm việc màu đen không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Cô có cảm giác như chuẩn bị ra chiến trường vậy, dường như chỉ cần đi vào thì là mười năm sống chết cách xa nhau, lúc nào cũng có thể chết dưới tay của Bắc Minh Thiện, thịt nát xương tan, quá thê thảm rồi…
“Cô Cố, chúng ta có thể đi vào rồi.”
Giọng nói của Trần Duy Vinh đánh tan vẻ mặt hoang mang của cô.
Trần Duy Vinh là trợ lý đặc biệt của ông Bắc Minh, giống như Hình Uy là tâm phúc của Bắc Minh Thiện vậy. Dường như mỗi ông chủ của nhà Bắc Minh đều có vài cấp dưới trung thành có một không hai như vậy.
Đương nhiên, Trình Trình thì ngoại lệ, bởi vì cậu chỉ có mình Bối Lạp.
Trần Duy Vinh hình như nhìn ra cô đang lo lắng: “Cô Cố không cần sợ, cậu hai là người có thái độ đúng mực.”
Ngụ ý, là một người đàn ông luôn luôn tỉnh táo, biết kiềm chế, căn bản sẽ không muốn đánh muốn giết cô, cho nên, không cần phải sợ hãi như vậy.
Cố Hạnh Nguyên cười gượng một tiếng.
Bởi vì anh chỉ từ từ giết chết bạn, ngay cho đến khi bạn sắp chết cũng không biết được rốt cuộc là chết như thế nào!
Cô gật đầu, hít sâu một hơi, ưỡn ngực thẳng lưng đi theo sau Trần Duy Vinh, rảo bước tiến vào cao ốc của Bắc Minh thị.
***
Lúc này, trong tòa cao ốc Bắc Minh thị, trên dưới một trăm tầng đã hừng hực khí thế làm việc.
Từ khi ông Bắc Minh ra lệnh cho một vị thư ký nữ từ trên trời rơi xuống làm việc tại văn phòng của Tổng giám đốc, hầu hết các nhân viên đều biết chuyện này.
Trận chiến của ba con nhà Bắc Minh chính thức bắt đầu.
Dường như mùi khói lửa đã ngập tràn.
Nhân viên trong tập đoàn đều thương tiếc cho cô thư ký này.
Bởi vì cho dù kết quả của trận chiến này ra sao, cô thư ký này nhất định sẽ trở thành bia đỡ đạn.
Mà cô cũng sẽ được các thế hệ nhân viên trong tập đoàn Bắc Minh thị viết lên một trang sử huy hoàng chói lọi!
***
Bầu không khí lo lắng này cũng tràn đến tầng cao nhất của Bắc Minh thị.
Thang máy ‘ting’ một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.
Là một người đàn ông, Trần Vinh Duy duy trì dáng vẻ lịch thiệp với phụ nữ, anh làm tư thế “mời” đối với Cố Hạnh Nguyên.
“Cảm ơn.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, hai tay buông sát sườn nắm chặt thành nắm đấm.
Lấy hết dũng cảm, chân mang giày cao gót đặt bước đầu tiên vào tầng cao nhất.
Xì ~ xì.
Một tiếng.
Thân thể cô đột nhiên run lên.
Bước chân cứng đờ ở của thang máy.