“Ba nuôi, không ngờ sau chuyện đó lại dẫn đến nhiều chuyện khác như vậy. Nhưng con vẫn không rõ vì sao dì Như Khiết lại biến thành như thế. Con cũng nghe mẹ con kể qua chuyện cũ khi họ chơi cùng nhau. Nhưng trong lời mẹ kể, dì Như Khiết có tình tình rộng rãi, thích nói thích cười. Nhưng con nhớ lại lần đầu tiên con gặp được dì Như Khiết, bà ấy đã thành như bây giờ rồii.” Cố Hạnh Nguyên cuối cùng vẫn hỏi ra hết những thắc mắc trong lòng cô.
Cô cảm thấy chắc chắn phải có nguyên nhân nên tính tình của Dư Như Khiết mới thay đổi như thế.
“Hạnh Nguyên, con nói không sai, tính tình của Như Khiết đúng là đã thay đổi rất nhiều, ba đã phát hiện từ lâu, nhưng lúc đó bà ấy là người của Bắc Minh Chính, ba không có cách nào giúp đỡ bà ấy cả.” Mạc Cẩm Thành hơi tiếc hận, cũng có chút hối hận.
Lúc này, đột nhiên Cố Hạnh Nguyên nhớ đến những lời mà con trai đã nói cho cô ngày hôm qua, cô thử hỏi Mạc Cẩm Thành: “Ba nuôi, từ sau khi dì Như Khiết gả cho ông cụ Bắc Minh rồi, ba có biết bà ấy thường tiếp xúc với ai không?”
Bắc Minh Thiện nhíu mày nghĩ: “Như Khiết vẫn luôn rất thân thiết với mẹ con và Giang Tuệ Tâm, cũng là bà Bắc Minh bây giờ. Nếu muốn nói thân nhất thì sẽ là mẹ của con. Nếu không lúc đó vì sao bà lại nhờ Như Khiết chăm sóc con chứ. Nhưng mà mấy ngày trước khi con mất tích, ba cũng đã từng đến tìm Như Khiết. Cũng không sợ con cười, khi đó tuy bà ấy đã gả cho Bắc Minh Chính rồi, nhưng bà vẫn tiếp tục giữ quan hệ với bà ấy, nhưng không phải loại quan hệ đó, chỉ giống như những người bạn. Ba vừa bước vào sân sau thì đã thấy Giang Tuệ Tâm vội vàng bước ra khỏi phòng trang điểm của Như Khiết, khi đó ba con hỏi bà ấy nữa.”
Cố Hạnh Nguyên nghe đến đây, tinh thần lập tức căng thẳng.
Mạc Cẩm Thành nhớ lại chuyện quá khứ làm Cố Hạnh Nguyên tập trung toàn bộ tinh thần, theo thói quen nghề nghiệp, cô bắt đầu nắm giữ những manh mối có khả năng xuất hiện trong từng lời nói của ông.
Mạc Cẩm Thành lại nói tiếp: “Khi ba vào sân sau tìm Như Khiết, lại thấy Giang Tuệ Tâm ra khỏi phòng trang điểm của bà ấy. Ba hỏi có phải bà ta tìm Như Khiết không. Bà ta nói là đến tìm đồ giúp Như Khiết.”
Cố Hạnh Nguyên nghe đến đây, hơi nhíu mày, chậm rãi gật đầu. Có lẽ đây là một manh mối mấu chốt.
Sau đó cô hỏi: “Ba nuôi, từ khi nào mới phát hiện ra dì Như Khiết bị bệnh đau đầu vậy?”
“Bệnh này bị lâu lắm rồi, hình như sau khi con bị mất thì phát hiện. Căn bệnh này đã dày vò bà ấy hơn hai mươi năm, nếu nói làm con mất sẽ phải chịu trừng phạt thì có lẽ căn bệnh này chính là đang trừng phạt bà ấy. Thật ra ba rất muốn chuyển căn bệnh này lên người ba, bà ấy đã đủ đau khổ rồi.”
Mạc Cẩm Thành nói, hai mắt ông hơi đỏ lên.
Trong ấn tượng của Cố Hạnh Nguyên, ba nuôi là một người đàn ông vô cùng kiên cường.
Nhưng mà vừa nói đến những chuyện có liên quan đến dì Dư Như Khiết, ông lập tức trở nên yếu ớt.
Nếu nói mỗi người đều có điểm yếu, vậy thì dì Như Khiết chính là điểm yếu của ông.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trông nom ở bên giường mẹ, tiếng hít thở của Lục Lộ đều đều.
Trong đầu Cố Hạnh Nguyên không khỏi vang lên đoạn nói chuyện cùng ba nuôi trên thảm cỏ lúc nãy.
Kết hợp với chuyện hai đứa con kể cho cô, lập tức làm cô cảm thấy không rét mà run.
Nếu nói chuyện cô mất tích là một âm mưu, vậy thì người được lợi lớn nhất là ai?
Là Giang Tuệ Tâm sao? Từ những tình hình mà cô biết được ở mặt ngoài, hình như đúng là vậy.
Nhưng cô không thể nào tưởng tượng nổi, là chị em tốt từng chịu hoạn nạn cùng nhau, không lẽ trước mặt lợi ích thì nó lại trở nên tầm thường? Không chỉ như thế, còn trở nên rất kinh khủng.
Lúc này Lục Lộ đã có tri giác, bà hơi giật ngón tay.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng duỗi tay nắm chặt tay mẹ: “Mẹ, con đang ở cạnh mẹ đây.”
“Hạnh Nguyên, mẹ đang ở đâu thế?” Giọng nói của Lục Lộ có vẻ rất yếu ớt.
“Mẹ đang ở bệnh viện. Không sao hết, bác sĩ khám cho mẹ xong bảo mẹ không có vấn đề nghiêm trọng. Phối hợp trị liệu cho tốt, không bao lâu sau là có thể khỏe lại.”
Lục Lộ từ từ gật đầu: “Hạnh Nguyên, xin lỗi, là do mẹ không tốt.”
Cố Hạnh Nguyên nghe mẹ nói, trong lòng giống như bị dao đâm vào.
Lúc này tâm trạng của cô giống hệt như những gì Mạc Cẩm Thành nói, nhìn người mình yêu thương chịu khổ, thật sự muốn để bản thân gánh chịu đau đớn này.
“Mẹ, mẹ đừng nói như thế. Là con sai, con không chăm sóc mẹ thật tốt.” Cố Hạnh Nguyên nói, mắt rưng rưng.
Buổi chiều, Cố Hạnh Nguyên lái xe chạy đến văn phòng.
Suốt đường đi, tâm trạng cô nặng nề đến mức khó thở.
Trong phòng trà của văn phòng luật sư Chi lâm, tay Cố Hạnh Nguyên vẫn luôn đặt trên nút của máy pha cà phê.
Cô giống như đang suy nghĩ gì đó nhìn vào gương.
“Hạnh Nguyên, anh thấy sắc mặt của em không tốt lắm, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?” Lúc này Vân Chi Lâm cầm ly sứ từ khi văn phòng làm việc bước vào, thấy cô như thế thì lập tức hỏi.
Cố Hạnh Nguyên đột nhiên lấy lại tinh thần: “Không, không có chuyện gì.” Cô vừa nói vừa rút tay đang cầm ly về, xoay người định đi ra ngoài.
“Hạnh Nguyên, em còn nói không có gì. Em nhìn cái ly em đang cầm đi.” Vân Chi Lâm đứng bên cạnh nhắc nhở.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn, ly của cô vẫn trống không.
Vân Chi Lâm cầm cái chăn từ tay cô: “Hạnh Nguyên, trạng thái của em thế này sẽ ảnh hưởng đến công việc rất nhiều. Sao mấy ngày nay đột nhiên lại xa cách với anh như thế?”
“Chi Lâm, xin lỗi. Dạo gần đây mấy chuyện trong nhà làm em có hơi kiệt sức. Hết chuyện này đến chuyện khác làm em đau hết cả đầu.” Cố Hạnh Nguyên nói, lại rót một ly cà phê.
Vân Chi Lâm nhíu mày suy nghĩ nói: “Nếu thế, không bằng anh cho em một kỳ nghỉ dài hạn, khi nào em cảm thấy có thể đi làm thì đến làm cũng được. Em xem anh sắp xếp thế có được không?”
Cố Hạnh Nguyên quay đầu biết ơn nhìn Vân Chi Lâm: “Chi Lâm, thật sự rất cảm ơn anh.”
Vân Chi Lâm vẫy tay: “Giữa hai chúng ta mà còn cần cảm ơn sao. Bắt đầu từ bây giờ, kỳ nghỉ của em bắt đầu, mau đi lo chuyện của em đi.”
Ra khỏi văn phòng luật sự, Cố Hạnh Nguyên đột nhiên cảm thấy chuyện cô bị lạc đúng là hơi khó để điều tra.
Dù sao chuyện này đã xảy ra hơn hai mươi năm, hơn nữa đương sự chỉ có mẹ, dì Như Khiết và dì Tâm.
Tuy ba nuôi cũng đã cung cấp một ít manh mối, nhưng cũng như muối bỏ biển.
Thôi, không thèm nghĩ nhiều chuyện như thế, tạm thời vẫn nên ở cùng chăm sóc cho mẹ trước.
Lần bệnh này của mẹ, tuy bác sĩ nói tình hình còn khác tốt, trong lòng Cố Hạnh Nguyên lại vẫn cứ luôn bồn chồn.
Lái xe chạy trở về bệnh viện, đi trên hành lang dẫn đến phòng bệnh của mẹ, ở đằng trước đột nhiên có một bóng người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.
Người đàn ông kia có dáng người cao gầy, mặc một bộ đồ vest được đặt may riêng. Không cần nhìn mặt Cố Hạnh Nguyên cũng đoán được người đó là Bắc Minh Thiện.
Anh đi qua đi lại trước cửa phòng bệnh Dư Như Khiết.
Cố Hạnh Nguyên biết, anh đang đấu tranh tâm lý. Dù sao bao nhiêu năm qua, anh gần như chưa bao giờ trò chuyện, tiếp xúc với Dư Như Khiết.
Đối mặt với người mẹ Dư Như Khiết còn khó hơn đối mặt với Bắc Minh Chính nhiều. Bởi vì Dư Như Khiết mới là người tổn thương anh sâu sắc nhất.
Cuối cùng Bắc Minh Thiện vẫn quyết định bỏ đi, khi anh vừa mới bước ra bước đầu tiên, một bàn tay mềm mại trắng trẻo kéo tay anh lại.
Bắc Minh Thiện ngừng chân, xoay người nhìn ra sau: “Là em à?”
Cố Hạnh Nguyên yên lặng gật đầu.
Bắc Minh Thiện đang nhíu chặt mày, khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên thì lập tức thả lỏng ra: “Chỗ này không phải là nơi nói chuyện, đi theo tôi.”
Nói xong anh duỗi tay nắm tay Cố Hạnh Nguyên đi ra bên ngoài bệnh viện.
Cũng là thảm cỏ này, sáng nay ở nơi này cô đã biết được một ít manh mối về thân thế của cô từ Mạc Cẩm Thành.
“Nghe nói sức khỏe của mẹ em...” Bắc Minh Thiện nắm tay Cố Hạnh Nguyên, cũng không có ý định buông ra, hai người vai kề vai, nếu người không biết nhìn thấy, sẽ cho rằng bọn họ yêu nhau.
“Mẹ vẫn còn khỏe, bác sĩ nói cần phải trị liệu có hệ thống thêm lần nữa. Sao anh lại không vào thăm bà ấy?” Cố Hạnh Nguyên lại hỏi.
Bắc Minh Thiện không nói tiếng nào, chỉ nắm tay Cố Hạnh Nguyên đi dọc theo con đường nhỏ phía trước.
Thời tiết bây giờ rất ấm áp, nhưng tay Cố Hạnh Nguyên chỉ cảm nhận được cơn lạnh lẽo.
“Tôi biết bây giờ trong lòng anh đang đấu tranh rất kịch liệt. Đi hay không đi.”
Bắc Minh Thiện dừng chân lại, xoay người cúi đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên. Mà Cố Hạnh Nguyên lại không dám ngửa đầu nhìn Bắc Minh Thiện.
Cô cúi đầu thật thấp, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng cháy kia đang nhìn cô.
“Sao em lại biết được? Lại nói nữa thì tôi cũng rất muốn biết rốt cuộc thì em đã biết được bao nhiêu chuyện.”
Cố Hạnh Nguyên rụt cổ vì hơi lạnh tỏa ra trong giọng nói của Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, bắt cô ngước mặt lên: “Tôi cảm thấy bây giờ tôi đã tận tình tận nghĩa với bà ấy lắm rồi. Lúc đầu tôi thật sự muốn đến thăm bà ấy, nhưng mà tôi đã gạt bỏ suy nghĩ này. Còn vì sao, vậy cũng là vì vết thương của tôi vẫn còn đau.”
Anh vừa nói vừa đấm vào ngực anh: “Tôi đă bà ấy đến nơi này, cũng chỉ muốn báo đáp công ân dưỡng dục của bà ấy, không có ý gì khác.”
Cố Hạnh Nguyên cũng không cảm thấy giật mình vì những lời nói của Bắc Minh Thiện, băng dày ba thước, không phải chỉ vì rét có một ngày.
“Nếu, nếu năm đó bà ấy làm vậy với anh cũng không phải do ý của bà ấy. Có lẽ là dưới tình huống bà ấy không thể tự khống chế mà làm tổn thương anh, vậy anh sẽ đối xử với bà ấy như thế nào?” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy cô nên nói cho anh biết hết những chuyện mà cô biết được.
Tuy cô nói những lời này cho Bắc Minh Thiện nghe, nhưng cũng là đang nói với chính bản thân cô.
Sở dĩ cô tin tưởng những tin tức mà ba nuôi đã nói cho cô biết hoàn toàn là vì cô đã từng chung sống cùng bọn họ trong một khoảng thời gian, trong khoảng thời gian này cô nhìn thấy rất rõ, Dư Như Khiết là một người phụ nữ rất tốt bụng.
Bắc Minh Thiện nhìn chằm chằm Cố Hạnh Nguyên, anh hơi híp mắt lại, giọng điệu dịu dàng biến thành tra hỏi: “Từ đâu mà em biết được những chuyện này.”
“Nếu anh chịu lắng nghe bọn họ giải thích thì chắc là anh đã biết được từ lâu rồi. Thật đáng tiếc, anh chưa bao giờ cho bọn họ cơ hội, anh cũng đã tự cắt đứt cơ hội của bản thân.” Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện, hy vọng không còn nhìn thấy vẻ hận thù trong mắt anh nữa.