Sự xuất hiện của Đường Thiên Trạch khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy chuyện này hình như không phải đơn giản như vậy.
Hơn nữa Cố Hạnh Nguyên khi đối diện với hai người bọn họ, nhất là ông gì đó, không hề có biểu hiện xa lạ.
Khi camera phát lại, còn nhìn rõ hai người này là Cố Hạnh Nguyên gọi điện đến.
Hơn nữa Đường Thiên Trạch còn đi theo đằng sau ông già đó, điều này nói rõ cái gì?
Đường Thiên Trạch rất có khả năng chính là thủ hạ của người này.
Nếu như là như thế...
Bắc Minh Thiện suy đoán đến đây, rất nhanh có thể cởi bỏ những nghi vấn ban đầu của anh rồi.
Trước đây anh nghi ngờ Đường Thiên Trạch tiếp cận Cố Hạnh Nguyên và tụi nhỏ, chẳng qua là vì làm miếng mồi để tìm cách trả thù anh.
Bây giờ xem ra vẫn có một mục đích khác.
Anh từ chỗ Dư Như Khiết biết được thân thế của Cố Hạnh Nguyên, cũng biết cô có một người ba sau khi cô mất tích thì rời bỏ mẹ cô.
Nhiệm vụ thật sự của Đường Thiên Trạch có lẽ chính là thay ông già này tìm lại con gái đã thất tán nhiều năm.
Chỉ có điều là vì trùng hợp, Đường Thiên Trạch vốn dĩ muốn lợi dụng Cố Hạnh Nguyên đối phó với mình, tuyệt đối không ngờ phát hiện thân thế của cô.
***
Cuối cùng con át chủ bài trong tay Đường Thiên Trạch, có thể dùng uy hiếp anh đã trở nên vô dụng rồi.
Đoạn video tiếp tục phát, anh nhìn thấy ảnh Cố Hạnh Nguyên khuỵu trước thi thể của Lục Lộ đau thương mà khóc.
Bắc Minh Thiện mím chặt môi, cơ mặt hai bên lại trở nên căng cứng.
Lúc đó Cố Hạnh Nguyên bi thương như thế, sau khi mẹ cô qua đời lại trở nên bất lực như vậy.
Đến cuối cùng, cuối cùng đến thời điểm mấu chốt. Sau khi Lục Lộ bị y tá đẩy đi, Cố Hạnh Nguyên vốn muốn đuổi theo, nhưng bị Đường Thiên Trạch ngăn lại, hơn nữa hình như cô đau thương quá độ, lập tức ngất đi.
Đường Thiên Trạch ôm cô lên, cùng ông già đó mau chóng rời khỏi phòng cấp cứu.
Bây giờ xem ra, Cố Hạnh Nguyên mất tích có khả năng liên quan đến Đường Thiên Trạch.
“Các anh còn chưa camera giám sát nào gần phòng cấp cứu không, mau chóng lấy ra.” Cảm xúc của Bắc Minh Thiện có hơi nôn nóng.
Người của bệnh viện không dám chậm trễ, vội vàng chỉnh đến dự liệu của mấy camera xung quanh.
Chỉ có điều khiến anh có hơi thất vọng là không có bất kỳ camera nào ghi được tuyến đường rời đi của bọn họ.
*
Bắc Minh Thiện từ phòng giám sát đi ra, châm một điếu thuốc.
Vừa nhíu mày hút thuốc, vừa mông lung đi trong bệnh viện.
Không có khả năng ba người sống sờ sờ lại trống rỗng biến mất ở trong bệnh viện như vậy được.
Nhưng bọn họ rốt cuộc đi đâu rồi, lại trở thành một câu đố.
Lúc này, anh chắc đi đến hành lang nào đó của khu nội trú, vô thức cúi xuống.
Thì nhìn thấy ở một hành lang trước mặt, một người đàn ông có dáng dấp tương đương anh mau chóng lướt qua.
Ngoại hình của người đàn ông đó rất đặc biệt, sau gáy của anh ta có một cái bím tóc nhỏ.
Anh ta không phải ai khác, chính là Đường Thiên Trạch!
Tối qua anh ta ở cùng với Cố Hạnh Nguyên, sau đó thì biến mất.
Dù biết Đường Thiên Trạch sẽ không làm Cố Hạnh Nguyên bị thương, nhưng vẫn vì cô mà cảm thấy có hơi lo lắng.
Bắc Minh Thiện vội vàng đi tới, để tránh anh ta lại từ trong tầm mắt của mình chạy mất, vậy thì thật sự rất khó để tìm được tung tích của Cố Hạnh Nguyên nữa.
Vì không để Dương Thiên Trạch phát hiện ra anh, anh cố gắng duy trì khoảng cách.
Chỉ thấy anh ta cuối cùng đến trước cửa một phòng bệnh, đẩy cửa đi vào.
Bắc Minh Thiện bước nhanh tới, quan sát tình hình xung quanh.
Vị trí của phòng bệnh này cách ra mấy chỗ khác, hơn nữa không phải rất dễ thấy.
Đương Thiên Trạch chọn căn phòng này chắc cũng là vì để che giấu. Anh ta có lẽ chính là đề phòng anh sẽ tìm đến đây nên cố tình chọn.
Anh dán vào cửa phòng bệnh, nghe bên trong có động tĩnh gì không.
Đoán chắc trong phòng bệnh ngoài Đường Thiên Trạch ra, chắc còn có Cố Hạnh Nguyên ở bên trong.
Bắc Minh Thiện lúc này cũng không nghĩ nhiều như thế, nắm tay nắm cửa, khẽ khàng mở ra một khe cửa.
Đường Thiên Trạch không có khóa cửa, chắc là cảm thấy chỗ này sẽ không có ai chú ý đến.
Bắc Minh Thiện lập tức xông vào phòng bệnh.
Anh lập tức nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang nằm trên giường bệnh, cô nhắm chặt mắt hình như đang ngủ say.
Đường Thiên Trạch ngồi ở trên sô pha cách giường bệnh của cô không xa.
Anh ta hình như đối với sự xuất hiện bất ngờ của Bắc Minh Thiện mà không có bất kỳ sự phòng bị nào, ngây ra.
Sau khi nhìn rõ là Bắc Minh Thiện, anh ta vẫn cảm thấy có hơi bất ngờ: “Không ngờ anh nhanh như vậy đã tìm được nơi này rồi.”
“Anh làm gì với cô ấy.: Bắc Minh Thiện lúc này đã bốc lên lửa giận, Cố Hạnh Nguyên nếu như có một bị thương tổn nào, đều có thể khiến anh trở nên phát điên.
***
Đường Thiên Trạch từ từ đứng dậy, trên mặt đã khôi phục nụ cười quen thuộc trước kia.
Anh ta làm thế tay im lặng với Bắc Minh Thiện, sau đó rất nhỏ giọng nói: “Anh nhỏ tiếng một chút có được không, sẽ đánh thức cô ấy dậy.” Sau đó chỉ ra cửa: “Có gì chúng ta ra ngoài nói.”
Nói xong, anh ta thấy Bắc Minh Thiện không nhúc nhích: “Sao thế, anh còn có nghi ngờ gì sao? Chỗ này là địa bàn của anh, tôi không thể làm gì anh hay cô ấy được cả.”
Bắc Minh Thiện đương nhiên không để tâm đến mánh khóe này của anh ta. Xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Đường Thiên Trạch cũng đi ra, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Còn chưa đợi Bắc Minh Thiện mở miệng, anh ta đã cướp lời nói trước: “Anh không cần hỏi tôi gì cả, tôi chẳng qua chỉ nhận điện thoại của Nguyên vào tối qua, nói mẹ cô ấy bị đưa vào phòng cấp cứu rồi. Có lẽ anh vẫn chưa biết nhỉ, sư phụ của tôi chính là ba ruột của cô ấy.”
“Điểm này anh không cần giải thích, tôi đều biết. Tình trạng của Hạnh Nguyên bây giờ như thế nào rồi, anh làm gì lại sắp xếp cho cô ấy ở nơi như này. Anh có biết, cô ấy nếu như có chuyện gì, trách nhiệm này anh không gánh được hay không.” Bắc Minh Thiện bây giờ cảm thấy không phải lúc quát tháo với anh ta, sau này sẽ có thời gian thu thập anh ta.
Đường Thiên Trạch nhún vai, rõ ràng rất thư thái: “Điểm này anh có thể yên tâm, cô ấy chẳng qua không chịu nổi sự thật là mẹ cô ấy đã qua đời, có hơi bi thương quá mà thôi. Tối qua cô ấy đã ngất đi, chỉ có điều sáng nay cô ấy tỉnh lại thì cảm xúc có hơi không ổn định, cho nên tôi đã...”
Bắc Minh Thiện nghe đến đây, đôi mắt lạnh lẽo hằn học trừng anh ta: “Cho nên anh làm gì cô ấy rồi?”
“Tôi tiêm cho cô ấy một mũi an thần, vào lúc này đây mới là sự lựa chọn tốt nhất với cô ấy.”
Bắc Minh Thiện cắn chặt răng, tay buông thõng cũng đã cuộn thành một nắm đấm, phát ra tiếng rắc rắc.
Mặc kệ Cố Hạnh Nguyên như thế nào, anh đều sẽ không dùng thủ đoạn này với cô. Nhưng Đường Thiên Trạch lại làm như vậy, hơn nữa còn mở miệng nói đây là vì tốt cho cô.
Thật sự là một cái cớ nực cười.
Bắc Minh Thiện cũng không tiếp tục đè nén lửa giận trong lòng mình nữa.
“Anh là đồ khốn!” Bắc Minh Thiện quát lên một tiếng, giơ nắm đấm đánh về phía Đường Thiên Trạch.
Có điều Đường Thiên Trạch cũng không phải cho không, anh ta vừa rồi đã chú ý đến cảm xúc của Bắc Minh Thiện có hơi thay đổi, cho nên đã chuẩn bị từ trước.
Khi một đấm của Bắc Minh Thiện tung về phía mình, anh ta cũng mau chóng đưa một tay ra đỡ.
“Bụp!”
Một âm thanh trầm thấp.
Chỉ thấy nắm đấm của Bắc Minh Thiện đấm vào nắm đấm của Đường Thiên Trạch.
Đường Thiên Trạch tuy trên mạng mang theo nụ cười, nhưng anh ta cũng thầm nhíu mày.
Lực đạo của Bắc Minh Thiện quá lớn khiến tay của anh ta đã cảm thấy có hơi tê dại.
“Hạnh Nguyên cô ấy cần là sự chăm sóc, không phải động một tí mà dùng thuốc an thần. Anh có chút tiến bộ hơn trước đây, có điều vẫn không phải đối thủ của tôi.” Bắc Minh Thiện thấy Đường Thiên Trạch lộ ra ý cười lạnh, sau đó vòng qua anh ta đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Đối với chuyện Bắc Minh Thiện muốn đưa Cố Hạnh Nguyên đi, ngay từ ban đầu khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện thì anh ta đã làm tốt chuẩn bị rồi.
Thật ra ở trong lòng của Đường Thiên Trạch, anh ta cũng là muốn tốt cho Cố Hạnh Nguyên. Chỉ có điều năng lực của bản thân có hạn, không cho cô được sự chăm sóc mà cô cần.
Bây giờ Bắc Minh Thiện xuất hiện rồi, chức trách của anh ta tại đây cũng coi như hoàn thành rồi.
Cho nên không không có ngăn cản gì với Bắc Minh Thiện, để mặc anh bế Cố Hạnh Nguyên vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh.
***
Bắc Minh Thiện đưa Cố Hạnh Nguyên tìm một phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện để cô nghỉ ngơi,
Thấy hai mắt cô nhắm chặt nằm trên giường, hô hấp đều đặn.
Ở đây có bác sĩ có thể chăm sóc cô 24/24.
Đối với cái chết của mẹ cô, anh không giúp được gì. Việc có thể làm được, có lẽ chỉ là mấy thứ này.
*
Một giấc này, Cố Hạnh Nguyên ngủ trong thời gian rất dài, có lẽ là vì liều lượng mà Đường Thiên Trạch dùng cho cô hơi lớn.
Khi cô mở mắt ra lần nữa thì phát hiện căn phòng mình ở đã thay đổi rồi.
Thậm chí người bên cạnh cô cũng đã không phải là Đường Thiên Trạch, mà là Bắc Minh Thiện.
Anh có lẽ là vì quá mệt, hoặc do nguyên nhân gì khác, ngồi trên sô pha cách cô không xa, mắt nhắm nghiền ngủ say.
Trong phòng bệnh, rèm cửa kéo chặt, khiến cô không thể biết bây giờ là mấy giờ rồi.
Cô khẽ vén chăn đắp trên người ra, khẽ bước xuống giường.
Khi hai chân chạm mặt đất thì bỗng cảm thấy chân của mình hình như đã không còn là của mình nữa, có hơi không nghe chỉ huy mà run rẩy.
Do cô căn bản không thể tự đi lại bình thường, chỉ có thể dùng tay bám vào một số thứ.
Như thế cô đã tạo ra một vài âm thanh khe khẽ, cũng làm cho Bắc Minh Thiện giật mình tỉnh lại.
“Hạnh Nguyên, em bây giờ còn chưa thể hoạt động, trở về giường nghỉ ngơi một lúc.” Bắc Minh Thiện đứng dậy, đưa tay đỡ lấy cơ thể còn đang run rẩy của cô.
Đối mặt với Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên dường như không có nổi giận như với Đường Thiên Trạch, mà giống như một con cừu non nghe lời.
Điều này có lẽ là kinh nghiệm đã tích lũy trong cuộc đấu tranh trường kỳ giữa anh và cô. Phản kháng nhiều lần, cũng chỉ có thể đổi lại vài lần thắng lợi, còn lại đa số đều là thất bại mà từ bỏ.
Bắc Minh Thiện đỡ Cố Hạnh Nguyên trở lại giường, chỉ có điều anh để cô ngồi. Sau đó bản thân ngồi ở bên mép giường.
Một ngày không gặp, anh phát hiện khí sắc của Cố Hạnh Nguyên đã xuống sắc rất nhiều, giống như mới khỏi sau trận ốm nặng.
Nói thật trong lòng anh thật sự có hơi đau lòng.
Lúc này, điện thoại trong chiếc túi nhỏ mang theo người của Cố Hạnh Nguyên đổ chuông.
Bắc Minh Thiện từ trên kệ đầu giường cầm lấy chiếc túi nhỏ, đưa cho Cố Hạnh Nguyên.
“Anh nghe đi, chắc là tụi nhỏ gọi điện tới. Bọn chúng mỗi ngày đều sẽ gọi điện báo bình an cho tôi.” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy tâm trạng của mình lúc này đều không thể nghe điện thoại của bọn trẻ, cô sợ mình sẽ nhớ đến mẹ, sau đó không nhịn được mà khóc thành tiếng trong điện thoại.
Bắc Minh Thiện gật đầu, rút điện thoại ra: “Alo.”
“Ya, là ba. Còn còn tưởng mẹ nghe máy cơ.” Rất rõ ràng Dương Dương không có ngờ lúc này ba sẽ ở bên cạnh mẹ.
Đây cũng là lần đầu tiên Bắc Minh Thiện nghe thấy giọng của tụi nhỏ trong hơn nửa tháng nay từ lúc tụi nhỏ rời khỏi.
Tuy bình thường anh cũng không từng nghĩ gọi điện thoại cho bọn chúng, hỏi han tình hình.