Dáng vẻ huyết lệ lên án này của Dương Dương, Trình Trình không thèm để ý.
Lại hỏi cậu: "Vừa rồi em biết vì sao mẹ sốt ruột bảo chúng ta dậy không?"
Dương Dương vẫn gãi gãi đầu.! Trình Trình khó tin nhìn Dương Dương, đã bận rộn hơn nửa ngày, còn xảy ra chuyện lớn như vậy, người này lại không biết gì cả.
"Cháy rồi em không biết sao!" Trình Trình cất cao giọng.
Vừa nghe thấy cháy, Dương Dương lập tức mở to mắt: "A, cháy rồi sao! Chúng ta sao còn không tranh thủ chạy đi, vẫn ở đây làm gì?" Nói xong, cậu giãy dụa cơ thể nhỏ, cắn răng đứng dậy.
Trình Trình thật không thể tin được, Dương Dương bình an sống mấy năm nay, quả thật là một kỳ tích.
Cậu bé vỗ vỗ lưng Dương Dương: "Em vẫn cứ nằm đi, chúng ta bây giờ đã an toàn”
"Dọa chết em rồi. Em lúc đó còn tưởng rằng mẹ lén thiên vị, sau đó lại mơ mơ màng màng đi theo đến khu vui chơi này, rồi lại bị mẹ đánh......" Dương Dương nói có vẻ có chút uất ức.
Sau đó cậu lại nhìn quanh, ánh mắt lộ ra chút hưng phấn, đụng đụng Trình Trình: "Ai, anh xem ở đây đi, khó trách em kìm lòng không đậu, ở đây quá thú vị rồi”
Dù đến đây một lúc lâu, Trình Trình thật đúng là không chú ý đến chỗ này.
Cậu nhìn quanh một chút, không khỏi cảm thấy có chút bất ngờ.
Một tầng hầm hai phòng một sảnh, từ phong cách đến đồ dùng đều giống như là trụ sở của trẻ con.
"Ai, anh nói đi. Em ở đây chơi thì có gì sai chứ, đây không phải là nơi để chơi sao. Còn vô duyên vô cớ bị đánh một trận" Dương Dương oán trách, đưa tay nhẹ nhàng xoa mông nhỏ đang sưng lên của mình.
"Em còn cảm thấy oan sao, bây giờ bên ngoài cũng đã cháy nhà rồi. Hơn nữa, chơi thì chơi, em cũng không biết nặng nhẹ"
Trình Trình nói xong dùng tay chỉ góc tường: "Vừa mới vào mấy phút đã làm hỏng bóng đèn."
Dương Dương liếc nhìn đông thủy tỉnh chất lại trong góc, không lên tiếng.
"Em biết những cái kia là cái gì không?" Trình Trình đưa tay chỉ mấy thùng rượu gỗ và giá gỗ bên kia sô pha.
Dương Dương nhìn thoáng qua, có chút khinh thường: "Không phải là mấy cái thùng gỗ nát với chai chai lọ lọ sao”
Trình Trình chỉ lắc đầu: "Nói về rượu ngon em cũng không hiểu, anh sẽ nói một cách em dễ hiểu, mấy thứ bị em đá hỏng, em cả đời này không có đùi gà, đến con cháu em cũng không có."
Dương Dương há hốc mồm, trợn tròn mắt: "Ngoan ngoãn... Thật đúng là không nhìn ra, đây là “Kim ốc tàng kiêu” của lão ba chim chết đó ˆ
Cơ thể nhỏ của Trình Trình thiếu chút nữa lảo đảo một cái: "Bắc Minh Tư Dương, em không biết dùng thành ngữ thì đừng có dùng loạn, em có hiểu cái này có ý gì không?”
Dương Dương lắc đầu ".."
Trình Trình hết chỗ nói rồi: "Từ này ý là hình dung người khác giấu phụ nữ trong phòng, hiểu không"
Dương Dương nghe Trình Trình lại muốn dạy dỗ mình, có chút không kiên nhẫn: "Biết rồi, biết rồi. Không phải anh chỉ là học nhiêu hơn em mấy năm sao.
"May là mẹ đánh em, nếu như ba ở đây, em chỉ có thể thắp hương bái phật thôi” Trình Trình thở dài.
Vừa dứt lời, Cố Hạnh Nguyên giận đùng đùng xuông phòng dưới đất
Giống như không nhìn thấy hai người con trai, đặt mông ngôi lên ghế sô pha.
Trình Trình và Dương Dương liếc nhau một cái, không biết xảy ra chuyện gì.
"Mẹ..." Trình Trình cẩn thận đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, duỗi bàn tay nhỏ bé ra kéo tay cô.
"Thật sự là quá khinh người... Cố Hạnh Nguyên vẫn đang trong trạng thái tức giận Bắc Minh Thiện không tự chủ được lời nói của mình.
Trình Trình quay đầu nhìn Dương Dương liếc, tám phần mẹ vẫn còn đang giận Dương Dương.
Dương Dương thì mím mím môi, thành thành thật thật nằm không dám lên tiếng nữa.
Cục diện rối rắm như vậy, mình vẫn nên thay Dương Dương thu dọn, ai bảo mình là anh trai chứ. Trình Trình nghĩ, lại kéo tay Cố Hạnh Nguyên: "Mẹ, không nên tức giận nữa..."
Cố Hạnh Nguyên siết chặt mặt nạ trong tay, dùng sức ném xuống đất: "Có thể không tức giận sao, toàn tâm toàn ý vì tốt cho anh ta, anh ta lại không hiểu...
Trình Trình nói: "Mẹ, em chính là như vậy, làm việc không nghĩ hậu quả, nhưng mà vừa rôi con đã dạy dỗ em rồi:
"Ừ, bé ngoan của mẹ, biết ra mặt thay mẹ.." Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Trình Trình an ủi, tâm trạng tốt lên không ít
Lập tức vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Trình Trình.
Nhưng mấy giây sau, mặt cô cứng lại, nghi hoặc nhìn Trình Trình: "Hả? Con dạy dỗ ai cơ?"
Mẹ hỏi lại, làm Trình Trình mơ hồ.
Cậu chớp chớp mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên, chậm rãi nói: "Con vừa rồi dạy dỗ Dương Dương rồi đó, vừa rồi mẹ trở lại không phải giận Dương Dương sao?"
Cố Hạnh Nguyên bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là Trình Trình cho là mình đang giận Dương Dương, nhưng mà nhìn đứa nhỏ càng lúc càng hiểu chuyện, trong lòng có chút an ủi.
Gương mặt tối tăm của cô, lần nữa hiện ra vẻ nhu hòa.
Cô nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Trình lên: "Trình Trình bảo bối trưởng thành rồi, ra dáng anh trai rồi, có thể chia sẻ với mẹ rồi”
Nói xong, Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn Dương Dương ở một bên nằm không dám hé răng.
Trùng hợp chạm mắt với Dương Dương đang lén nhìn thái độ của mình biến hóa.
Chỉ thấy Dương Dương sợ tới mức vội vàng quay đầu lại, không dám thở mạnh.
Cố Hạnh Nguyên nhìn cậu, tên nhóc này làm cô vừa tức vừa buồn cười.
Bình thường mình quá tốt, quá khoan dung với tên nhóc nay, hôm nay cậu nhóc mới có thể không chút kiêng nể nào như vậy, không phân biệt nặng nhẹ.
Nếu Trình Trình đã cho rằng cô đang tức giận Dương Dương, vậy thì đùa giỡn một chút. Đúng lúc hôm nay là một cơ hội khó có được để dạy dỗ.
Cổ Hạnh Nguyên nghĩ tới đây, cố ý lạnh mặt: "Mẹ đánh em là để cho em nhớ lâu một chút, không làm người bớt lo được. Nhưng mà bây giờ không chỉ tức giận với em, còn ba con, cũng không bớt lo được!"
"Ba?" Trình Trình cảm thấy có chút kinh ngạc. Vừa rồi mẹ mới ra ngoài tìm ba mà, sao nhanh như vậy ba đã làm mẹ tức giận.
"Không nên đánh đồng con với lão ba chim chết được không." Dương Dương nghe thể, rõ ràng là mẹ đánh đồng mình với lão ba chim chết, không muốn.
Nhưng mà kháng nghị xong, cái đầu Dương Dương lại xoay vòng, hắc hắc, thì ra lão ba chim chết cũng chọc mẹ...
Không khỏi lại liên tưởng đến mình, vừa rồi mẹ cởi quần đánh mông minh, vậy có phải mẹ cũng cởi quân đánh mông lão ba chim chết không?
Dương Dương nghĩ, miệng nhỏ nhếch lên. Cậu bắt đầu ảo tưởng tình cảnh mẹ đánh mông lão ba chim chết rồi...
Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình nhìn dáng vẻ Dương Dương như tên trộm, không biết cậu đã như vậy rồi còn có cái gì mà vui.
Thế giới người lớn làm Trình Trình cũng không hiểu, cậu nhóc nhìn Cố Hạnh Nguyên cẩn thận hỏi: "Không phải mẹ vừa đi tìm ba sao, sao đã tức giận với ông ấy rồi?"
Cố Hạnh Nguyên vừa nhớ đến dáng vẻ không chịu hiểu của Bắc Minh Thiện, lại lập tức tức giận.
Cô kéo bàn tay nhỏ Trình Trình, tại sao mình phải mạo hiểm tính mạng đi cứu Bắc Minh Thiện và Phỉ Nhi chứ, lại nói Bắc Minh Thiện không chỉ không biết ơn mỗi một lần.
Cố Hạnh Nguyên vừa dứt lời, Dương Dương không kìm được bắt đầu bênh vực mẹ:
"Lão ba chim chết vì cái đồ mart lem kia, dám bắt nạt mẹ. Đổi lại con cũng sẽ không cứu ông ấy, để ông ấy thành gà nướng mới tốt” Mặc dù Dương Dương bị mẹ đánh sưng mông, nhưng từ đáy lòng vẫn hướng vê cô.
Trình Trình cũng không tỏ thái độ gì, tính cách trâm ổn làm cậu nhóc sau khi nghe xong mọi chuyện, bắt đầu phân tích.
Phân tích xong, Trình Trình nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Mẹ, có thể là mẹ trách oan ba”
Cố Hạnh Nguyên nghe thế, lập tức sững sờ: "Sao mẹ lại trách oan?"
"Ai ai, Bắc Minh Tư Trình, lão ba chim chết nói gì làm gì với mẹ anh cũng biết, sao có thể trách oan được. Bình thường ông ấy thường xuyên làm phiền em, bây giờ lại đến làm phiền mẹ. Em thấy ông ấy chuẩn bị đuổi chúng ta đi, lấy người quái dị kia" Dương Dương chịu đau, chuyển người ngồi sang bên ghế sô pha, lòng đầy căm phẫn nói.
Trình Trình nhìn Dương Dương nhíu mày, cái cậu em này thật đúng là xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, không mở bình ai biết trong bình có gì.
"Bắc Minh Tư Dương, xem ra mông của em đã khỏi rồi, chuyện của ba mẹ vẫn chưa đến phiên em xen vào” Trình Trình trừng Dương Dương, ánh mắt lộ ra ý lạnh hệt như Bắc Minh Thiện, ngay cả ngữ khí quát lên của cậu nhóc cũng giống Bắc Minh Thiện.
".." Dương Dương hơi giật mình, bị khí thể đột nhiên xuất hiện của Trình Trình chấn nhiếp.
Giật mình còn có Cố Hạnh Nguyện, nhìn Trình Trình giống như là bình thấy bóng dáng cao lớn sau lưng cậu - Bắc Minh Thiện.
Trình Trình cũng không ý thức được, cậu tiếp tục nói: "Mẹ, mẹ nói bên ngoài lửa rất lớn, mà lầu hai căn bản đã cháy rụi rồi "
Cố Hạnh Nguyên nhìn Trình Trình, sau đó gật nhẹ đầu
Trình Trình tiếp tục phân tích: "Con nghĩ sở dĩ ba làm vậy là vì ba lo lắng mẹ xông lên có thể bị lửa đốt đến, hoặc là dù cho không bị đốt đến, nhưng nếu như sàn nhà sụp xuống, mẹ sẽ rơi xuống bị thương..
Cõ Hạnh Nguyên vừa nghe, sắc mặt hơi đổi. Trong lòng đang không ngừng bôn chôn, tại sao mình lại không nghĩ đến chứ.
Trình Trình tiếp tục nói: "Ba thà rằng chọn mình không được cứu, cũng không muốn để mẹ bị thương tổn gì. Con nghĩ, lúc ấy nếu như ba trực tiếp khuyên mẹ vê, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ ba lại. Cho nên ba mới nói mấy lời không dễ nghe, mục đích là làm mẹ tức bỏ đi”
Trình Trình nói từng chữ có lý.
Dương Dương lại nghe không vào: "Hừ, Bắc Minh Tư Trình, lời hay đều là anh nói. Từ nhỏ anh lớn lên bên cạnh lão ba chim chết, đương nhiên là nói thay cho ông ấy”
Nghe Trình Trình nói, Cố Hạnh Nguyên không khỏi nhớ đến, Bắc Minh Thiện đã từng vì mình chặn đạn mà bị thương.
Hôm nay gặp hỏa hoạn, Bắc Minh Thiện không muốn để mình bị chút thương tổn nào, anh thà rằng chọn một con đường chết...
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Lúc này mặt Cố Hạnh Nguyên đã đầy nước mặt
Cô không thể để Bắc Minh Thiện làm sao được, dù anh có nói cay nghiệt với mình thế nào, dù là dùng mạng của mình đổi lại, cô cũng muốn anh bình an trở lại.
Nghĩ tới đây, Cố Hạnh Nguyên lau nước mắt trên mặt, chuẩn bị lần nữa rời khỏi tâng hầm..
Thế nhưng khi cô đứng lên, vừa mới đến cửa tầng hầm, cả người cứng lại.
Trước mắt cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, người đàn ông cao lớn bước từng bước về phía cô.
"Ba!" Trình Trình vui vẻ gọi một tiếng.
Là anh, anh đã trở lại.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang đứng ở cửa, hơi nhíu mày. Lúc này trong tay anh đang ôm một người phụ nữ khác - - Phỉ Nhi.
"Đừng cản đường tôi. Giọng của anh vẫn lạnh như băng.