Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh có thể nắm bắt được bất kỳ nhược điểm nào của bạn, sau đó sẽ đả kích bạn vào chỗ chết.

Thẳng cho đến khi bạn không còn sức lực để đánh trả.

Anh mới có thể giả mù sa mưa mà ôm bạn vào lòng, dỗ dành nói, cần gì phải ép tôi làm như vậy?

Cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, duỗi ngón tay run rẩy ra lau khô nước mắt trên gương mặt.

“Đừng đụng vào tôi!” Cô dùng sức đẩy cái ôm của anh ra, đôi mắt long lanh nhìn chăm chú vào anh, lộ ra hận thù: “Bắc Minh Thiện, anh không chọn tôi thì không được hay sao? Cũng bởi vì buổi lễ đính hôn của anh không hoàn thành, cho nên anh muốn tôi kết hôn thay thế ư?”

Gương mặt đen kịt của anh cứng ngắt lại, từ từ dịu dàng một chút.

Nhìn đôi mắt quật cường với vẻ đối địch của cô, âm thanh của anh bỗng nhiên hơi khàn khàn, lạnh nhạt lắc đầu, giọng nói đã khôi phục lại sự bình tĩnh, thậm chí còn lộ ra một tia thương tiếc.

“Nếu như tôi nói… tôi chỉ là muốn ngày nào cũng nhìn thấy em, lúc muốn ăn cơm thì em ngồi ở bên cạnh của tôi, lúc muốn ngủ thì em nằm ở trong ngực của tôi, em có tin hay không!”

Chát!

Một bàn tay lạnh lùng đánh tới.

Mặt của anh bị đánh nghiêng qua một bên!

“Bởi vì muốn nhìn thấy tôi, muốn ăn cơm cùng với tôi, muốn tôi ngủ cùng với anh, cho nên phải ép buộc tôi như vậy à?” Cô cười lạnh: “Bắc Minh Thiện, anh là một con người khốn nạn, ác độc, quái gỡ, ích kỷ. Tôi thề, tôi cũng sẽ để cho anh nếm trải mùi vị bị đẩy xuống đáy cốc, mùi vị không ra gì cả!”

Cô nên lay chuyển anh như thế nào đây?

Người đàn ông này mạnh hơn cô nhiều lần!

Cô nên làm như thế nào đây?

Ánh mắt của anh lóe lên một cái, xuất hiện một tia yêu thương nhàn nhạt.

“Hạnh Nguyên, người uy hiếp tôi giống như em có nhiều lắm.” Cho nên anh cũng sẽ không để ở trong mắt: “Em có thể hận tôi, nhưng trong thời gian kết hôn thay thế một tháng, tôi hi vọng là chúng ta có thể sống hòa bình với nhau. Mặc kệ một tháng sau nữa chúng ta lại trở nên như thế nào, tóm lại trong vòng một tháng này, em nhất định phải bỏ xuống cái gai trên cả người của em, an phận thành thành thật thật làm một người vợ của tôi.”

Sắc mặt tái nhợt, móng tay dường như đâm sâu vào trong thịt, đâm vào khiến cô đau nhức.

Cô cười nhạo rồi nói: “Vợ? Anh xác định như thế này cũng coi là vợ của anh à? không phải là vợ thay thế thôi sao?.”

Con ngươi của anh co rút lại, muốn đưa tay chạm vào gương mặt của cô.

Lại bị cô chán ghét né đi!

Ngón tay với những đốt xương ngón tay rõ ràng cứng ngắc dừng ở giữa không trung.

“Cho dù là vợ gì cũng được, tôi chỉ hi vọng là trong một tháng này, em giống như là một người vợ nhỏ toàn tâm toàn ý yêu thương chồng của mình mà bầu bạn với tôi…”

“Anh nằm mơ đi!” Cô lạnh giọng đánh gãy lời của anh, sao anh có thể trông chờ cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh được.

Lại không nghĩ rằng trong đôi mắt của anh lại toát ra một vẻ nghiêm túc và khẩn thiết chưa bao giờ có.

“Đúng… tôi chính là muốn mơ một giấc mơ.”

Mơ một giấc mơ mà anh vẫn luôn luôn muốn mơ thấy.

Mơ một giấc mơ nếu như không yêu thì không cưới nhau.

Bởi vì chỉ có anh mới biết được, một tháng sau, sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, cuộc đời của anh sẽ không còn có cơ hội nằm mơ được nữa…

Mắt anh lại lướt nhìn về phía thời gian.

“Kết hôn thay thế bắt đầu từ một giây này, hành trình kết hôn thay thế của em bắt đầu ở Sabah một tháng sau sẽ kết thúc vào giờ phút này. Hạnh Nguyên, nếu như em đủ thông minh thì lập tức tháo xuống phòng bị của em đi, tôi không hy vọng trong một tháng này mối quan hệ của chúng ta bởi vì những chuyện của quá khứ mà phải chịu ảnh hưởng. Cho dù chỉ là một giấc mơ, cũng mong em hãy diễn nói cho thật tốt.”

Nói xong, anh xoay người lại, đôi chân trần đạp lên tấm thảm, không có tiếng bước chân…

Lúc đi lướt qua bên cạnh của Hình Uy, anh không nói gì, Hình Uy lại có thể nhìn thấy được một tia khó khăn xuất hiện trong đôi mắt của anh.

Hình Uy không khỏi thở dài, chủ tử, tội gì phải làm vậy chứ?

Rõ ràng là quan tâm đến cô Cố như vậy, nhưng mà lại cứ tổn thương hết lần này đến lần khác.

Nhưng chủ tử không làm như vậy thì cô Cố có chịu ở lại không?

Đến thời điểm đặc biệt thì dùng thủ đoạn đặc biệt.

Hình Uy có thể cảm nhận được sự bất lực của chủ tử, nhưng cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn…

“Cô Cố, xin cô… bớt…” Anh ta vốn muốn nói bớt đau buồn, đột nhiên lại nghĩ đến câu này cũng không quá thích hợp, đến bên miệng thì nhanh chóng nuốt xuống: “Cô có chuyện gì thì cứ việc dặn dò tôi.”

Cố Hạnh Nguyên nhắm mắt lại, cố gắng làm tâm trạng mình ổn định.

Thiếu chút nữa là cô đã đứng không vững, mà mềm nhũn ở trên giường.

“Tôi không cần cái gì cả, tôi muốn rời khỏi nơi này!”

Có làm như thế nào cô cũng không nghĩ đến dây chuyền kim cương còn chưa trả được cho dì Dư Như Khiết thì lại gặp phải Bắc Minh Thiện!

Càng không nghĩ đến, thế mà lại bị anh cưỡng ép yêu cầu cô kết hôn thay thế.

Nhóc con phải làm sao bây giờ đây, còn đang ở nhà chờ cô mà…

Cô nhất định phải rời khỏi nơi này!

Cho dù có kết hôn thay thế thì cũng không nên bắt đầu từ Sabah.

Sabah chính là thiên đường hạnh phúc của cô với cô nhóc nhỏ.

Bắc Minh Thiện dựa vào cái gì mà nhúng một chân vào làm rối loạn mảnh đất như thiên đường hạnh phúc của cô với cô nhóc?

“À… thật xin lỗi, cô Cố, chỉ sợ là chủ tử không đồng ý đâu…” Mặc dù nói Hình Uy nghe chủ tử yêu cầu cô Cố kết hôn thay thế thì cảm thấy rất bất ngờ, nhưng mà cũng nằm trong dự liệu…

Dù sao thì ngày hôm sau, sau khi cô Phỉ Nhi hủy bỏ tại buổi lễ đính hôn thì đã cắt tay tự sát ở bệnh viện.

May mắn là bác sĩ đến kịp lúc mới có thể cứu được một mạng của cô Phỉ Nhi.

Nếu không thì cả đời này chủ tử đều sẽ sống trong sự áy náy và tự trách.

Hình Uy mãi mãi không quên được dáng vẻ cô đơn hút thuốc của chủ tử khi canh giữ ở bên ngoài phòng bệnh của cô Phỉ Nhi.

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt tái nhợt của chủ tử: “Hình Uy, Phỉ Nhi cứ chết như vậy, vậy mà tôi lại cảm thấy được thả lỏng… quả nhiên tôi chính là một kẻ không có tính người, không có lương tâm, tôi như thế này, ngay cả bản thân tôi cũng khinh bỉ mình.”

“Chủ tử, đừng như vậy…”

“Không như vậy thì còn có thể như thế nào nữa? Thật ra cuộc đời của tôi đã hỏng hết rồi, tại sao lại xuất hiện thêm một Cố Hạnh Nguyên chứ? Tại sao lại phải làm đảo lộn quỹ đạo ổn định của tôi? Cô gái đó có biết hay không, một con cương thi không có trái tim đột nhiên lại có nhịp tim là một chuyện đáng sợ đến cỡ nào? Nó sẽ phát điên… tay chân của nó sẽ luống cuống… nó sẽ cảm thấy mình không còn là cương thi nữa… sau đó nó cũng không biết là mình sẽ biến thành cái gì…” Hình Uy không đành lòng nhìn chủ tử của mình như thế này, nhưng lại không thể làm gì.

Thời hạn kết hôn thay thế một tháng, cô Cố có biết rằng đó là bởi vì chủ tử đã từng hứa với cô Phỉ Nhi, một tháng này sẽ để cho cô Phỉ Nhi điều dưỡng thân thể tốt lại, một tháng sau sẽ quang minh chính đại mà cưới cô ấy vào cửa.

Giờ phút này, có lúc Hình Uy thà rằng người tự sát chính là cô Cố…

Ít nhất thì như vậy, người làm cho chủ tử không thể không cưới được sẽ không phải là Phỉ Nhi.

Nhưng mà Hình Uy biết cô Cố không phải là người yếu đuối như thế này, cũng không phải là một người lấy cái chết để ép buộc người khác…

Tim Cố Hạnh Nguyên lạnh buốt, cô biết mà, kết hôn thay thế cũng giống như là trong tù vậy: “Anh đi ra ngoài đi, tôi cần yên lặng một mình một chút.”

Hình Uy thở dài rồi đi khỏi phòng.

Cố Hạnh Nguyên vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Anna…

Cuộc hôn nhân thay thế này, không có ai biết được kết quả sẽ trở nên như thế nào.

Một tháng này, rốt cuộc là có thay đổi gì hay không?



Dưới lầu của khách sạn Thanh Song.

Một người đàn ông mặc áo choàng tắm màu trắng, chân trần giẫm lên trên bãi cỏ.

Giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Nhân viên phục vụ của khách sạn vội vàng chạy đến, dùng tiếng anh mà nói: “Quý khách, xin hỏi có thể giúp gì cho quý khách không?”

Bắc Minh Thiện lạnh lùng không lên tiếng.

Trên mặt vẫn bình tĩnh, tự mình tìm kiếm trên bãi cỏ…

Quay đầu lại nhìn về phía căn phòng nào đó, lúc nãy vừa mới ném ra từ cửa sổ đó.

Chắc có lẽ là ở gần đây không sai đâu.

Anh cúi đầu, đôi mắt như ra đa cẩn thận lục soát mỗi một góc khuất nào có khả năng.

Lại không thu hoạch được gì.

“Quý khách, cho hỏi là quý khách đang tìm kiếm cái gì sao?” Nhân viên phục vụ lại hỏi một lần nữa.

Lông mày của Bắc Minh Thiện nhíu chặt lại, nhưng vẫn không nói lời nào như cũ.

Chỉ là trong đôi mắt đen kịt đã lộ ra sự tức giận.

Rõ ràng là ở gần đây mới đúng…

Đột nhiên, gâu gâu gâu, có vài tiếng chó sủa vang lên.

Anh vô thức liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy một con chó Chihuahua với bộ lông màu trắng đang chạy về phía bãi cỏ.

Một con chó Afghanistan khổng lồ đang đuổi theo ở sau lưng của nó.

“Gâu gâu gâu.”

Trong nháy mắt, hai mắt của Bắc Minh Thiện sáng lên.

Rõ ràng nhìn thấy được trong miệng của con chó Chihuahua kia đang ngậm một sợi dây chuyền…

Một giây sau, nhân viên phục vụ liền nhìn thấy anh bỗng nhiên vọt về phía của Chihuahua.

Tốc độ nhanh như tia chớp, thiếu chút nữa để nhân viên phục vụ lóa mắt.

“Gâu gâu gâu.”

Chihuahua lại nhìn thấy một quái vật khổng lồ đang chạy về phía nó, nó rất là hoảng sợ, lắc lắc cái mông nhỏ, đột nhiên thay đổi phương hướng.

Huhu, một bên là Bắc Minh Thiện mặc áo choàng tắm, một bên là con chó Afghanistan to lớn, hai bên đều lao về phía của Chihuahua. Nó giống như là bé thỏ trắng đáng thương, bốn cái chân ngắn nhỏ bé cứ chạy cứ chạy…

Nhưng mà đứa nhóc đáng thương này lại đối diện với đôi chân thon dài của Bắc Minh Thiện?

Không cần tốn nhiều sức, chỉ nhìn thấy Thiện gia đạp một cước, bay lên trên không, một cước đạp về phía cái mông nhỏ của Chihuahua

“Ẳng ẳng ẳng.”

Chihuahua la lên mấy tiếng, bị đá văng xa vài mét bởi cú đá bất ngờ này, lăn nhào mấy vòng trên bãi cỏ…

Con chó Afghanistan đang đuổi theo ở sau lưng của nó nhìn thấy cảnh tượng như thế này thì dừng phắt lại, chân trước vội vàng phanh lại, thấp giọng kêu hai tiếng. Ôi má ơi! Cái tên này thật là lợi hại mà, bước chân của chó Afghanistan dừng lại, cũng không dám tiếp tục đuổi theo…

Chihuahua lăn lộn trên bãi cỏ đến nỗi đầu óc choáng váng, may mắn là trên cỏ rất mềm rất trơn, mặc dù là không đau nhưng mà làm nó chóng mặt muốn chết, ẳng ẳng…

Trong lúc trời đất của Chihuahua đang quay cuồng, Bắc Minh Thiện nhanh chóng chạy lên phía trước, ngồi xổm xuống, đưa tay ra nắm chặt lấy miệng của Chihuahua.

“Nhả ra.”

“Ẳng ẳng ẳng…” Chihuahua đáng thương nhẹ giọng nghẹn ngào, giống như là đang nói: đồ khốn nạn, đi ra đi, tôi mới không muốn yêu đương cùng với anh đâu… (muốn nói yêu đương với Chihuahua, thật ra chính là con chó Afghanistan với bộ lông đen kia.)

“Không nghe lời thì sẽ bẻ răng của mày.” Thiện gia hừ lạnh.

Tiểu Chihuahua dường như nghe thấy lời đe dọa của anh, bất thình lình rùng mình một cái.

Bắc Minh Thiện lập tức cạy miệng của nó ra, rút ra sợi dây chuyền kim cương mật ái từ trong kẽ răng của nó ra.

“Shit!” Gương mặt tuấn tú của Thiện gia co rút lại một chút, vô thức che mũi lại, trừng mắt nhìn sợi dây chuyền đang dính đầy nước bọt của chó, thật tình!

“Shit shit shit!”

“Quý khách, hóa ra là anh muốn tìm cái này à?” Nhân viên phục vụ đuổi theo, mỉm cười nói: “Có cần tôi làm sạch lại cho quý khách không?”

“Không cần đâu!” Thiện gia đứng thẳng người dậy, lạnh lùng trả lời một câu, lúc này mới mang theo dây chuyền kim cương nhanh chóng rời khỏi…

Cuối cùng, chó Chihuahua cũng đã từ từ hồi thần lại, trừng mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Thiện gia, mặc dù người đàn ông này đi chân trần, nhưng mà lại…

Ôi má ơi, một đá kia của anh làm nó đau muốn chết rồi, ẳng…

Chihuahua quay đầu lại nhìn thoáng qua con chó Afghanistan lúc nãy vẫn còn đuổi theo nó không buông, làm gì còn bóng dáng của con chó đen đó nữa.

Cái tên nhóc kia, sau khi nhìn thấy Thiện gia đá Chihuahua một đá liền lập tức chạy trốn.

Chihuahua xì một cái ở trong lòng, còn muốn dây dưa với bổn cô nương, quả là một con chó không có tiết tháo!



Bắc Minh Thiện nhanh chóng trở về phòng của khách sạn.

Vừa bước vào cửa, Hình Uy liền nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang nhíu chặt mi tâm, trên tay đang cầm theo một sợi dây chuyền kim cương trông có vẻ hơi thê thảm.

“chủ tử…”

Không đợi Hình Uy hỏi xong, Bắc Minh Thiện trực tiếp đi vào phòng tắm.

Rầm một tiếng, cửa bị đóng lại thật mạnh.

Hình Uy sờ sờ lên mũi, nhìn thoáng qua cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt lại, nhìn về phía cửa phòng của cô Cố đang đóng chặt, ôi…

Hai cái người này…

Cô Cố kết hôn thay thế trong vòng một tháng, vậy bây giờ có thể gọi cô Cố và chủ tử như là một cặp vợ chồng… nhỉ?



Trong phòng tắm.

Bắc Minh Thiện ném sợi dây chuyền kim cương vào trong bồn rửa mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK