Lạc Kiều nhìn thấy bộ dạng này của Hình Uy thì biết Bắc Minh Thiện dường như đã giao cho nhiệm vụ gì đó rất khó làm.
Hình Uy khó xử nhìn Cố Hạnh Nguyên, sau đó lại nhìn hai ông chủ nhỏ, sau đó nuốt nước bọt nói: “Cô Cố, bị phát hiện rồi.”
“Anh nói cái gì?” Cố Hạnh Nguyên nhất thời chưa có phản ứng kịp.
Hình Uy nhìn trên TV còn đang chiếu ‘Duyên phận phi thường.’
“Ông chủ vừa mới gọi điện cho tôi, muốn tôi nghĩ cách để nhà đài dừng chương trình này.”
“Xịt…”
Cố Hạnh Nguyên và Anna sau khi nghe thấy thì hít một hơi khí lạnh, thật sự sợ cái gì thì đến cái đó. Dừng chương trình này lại, ý tứ chính là anh đã nhìn thấy Dương Dương, thậm chí anh đã bắt đầu chú ý đến Cửu Cửu.
Bây giờ chỉ là bước đầu tiên dừng chương trình, vậy thì bước tiếp theo anh sẽ làm gì? Hạ lệnh Hình Uy giam lỏng mình bắt đứa trẻ đi?
Cố Hạnh Nguyên nghĩ đến đây thì không khỏi cảm thấy cơ thể của mình phát run.
Cô nhìn Hình Uy từ tốn nói: “Trừ chuyện này ra, anh ta có nói nên xử lý mẹ con chúng tôi thế nào không?”
Hình Uy khẽ lắc đầu: “Dừng chương trình này lại thì ông chủ không còn nói gì nữa. Cô Cố tôi thấy cô vẫn là dẫn ông chủ nhỏ ra ngoài nấp trước đi. Bây giờ ông chủ có lẽ đang rất tức giận, đợi qua khoảng thời gian này, ông chủ bớt giận rồi hai người từ từ nói chuyện. Thật ra trong lòng của ông chủ vẫn có cô và tụi nhỏ. Người một nhà có gì để tính toán chứ.”
Anna gật đầu: “Tớ thấy cách này của Hình Uy được, cậu trước tiên dẫn Cửu Cửu ra ngoài ở một vài ngày đi?”
Cố Hạnh Nguyên đâu phải không muốn lập tức dẫn cục cưng nhỏ rời khỏi, nhưng bây giờ vẫn không thể rời khỏi.
Ngày mai thì mở phiên tòa rồi, bản thân sao có thể rời khỏi được, bây giờ coi như là cưỡi trên lưng hổ khó xuống rồi.
“Aiya… aiya…” Lúc này Lạc Kiều đột nhiên ôm bụng kêu lên.
Hình Uy vội vàng đưa tay đỡ cô ta, nhìn mặt mày đau khổ của cô ta, trong lòng giống như bị đạp vô cùng khó chịu: “Em làm sao thế?”
Trên trán Lạc Kiều lập tức xuất rất nhiều mồ hôi hột, lúc này cô ta trừ kêu đau ra, cái gì cũng không nói ra được.
***
Nhìn dáng vẻ này của Lạc Kiều, Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy còn có tâm tư gì mà đi suy nghĩ đến chuyện giấu Cửu Cửu đi chứ.
“Kiều kiều chắc sắp sinh rồi, mau chóng đưa cô ấy đến bệnh viện đi.” Anna vội nói, sau đó cô ta xoay người chạy lên lầu.
Rất nhanh, cô ta cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên người của Lạc Kiều, theo Hình Uy và Cố Hạnh Nguyên đưa ra vào ô tô để ở ngoài của Hình Uy.
“Hình Uy, anh chuyên tâm lái xe, Kiều Kiều có tôi và Anna chăm sóc.”
Cố Hạnh Nguyên và Anna ngồi xổm ở khe giữa hàng ghế sau và hàng ghế trước, hàng ghế sau để Lạc Kiều nằm.
“mẹ, mẹ…” Lúc này Cửu Cửu từ trong nhà chạy ra, đằng sau cô bé còn có Dương Dương.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn cục cưng nhỏ, thò ra khẽ mỉm cười: “cục cưng nhỏ, mẹ đưa dì Kiều Kiều đến bệnh viện sinh em bé. Con ở nhà ngoan ngoãn đi ngủ nha.”
Nói rồi, cô lại liếc nhìn Dương Dương đứng đằng sau Cửu Cửu, thật là tức mà không đánh được.
Mọi rắc rối của ngày hôm nay chính là thằng nhóc thối này gây ra.
Mặt của cô lập tức đanh lại: “Dương Dương, vấn đề của con đợi mẹ trở về nói tiếp, bây giờ mau dẫn em vào nhà, nói với Trình Trình có khả năng bọn mẹ tối nay đều ở bệnh viện không về. Bảo anh con sắp xếp chuyện tối nay của các con.”
Dương Dương sợ nhất nhìn thấy dáng vẻ giận dữ của Cố Hạnh Nguyên, cậu bé rụt cổ lại: “Ồ, con biết rồi.” Nói rồi, đưa tay nắm bàn tay nhỏ của Cửu Cửu, xoay người dẫn cô bé đi vào biệt thự.
*
Trên đường, tiếng kêu đau đớn của Lạc Kiều đứt quãng, khiến ba người khác trong xe đều cảm thấy có hơi lo lắng.
Cố Hạnh Nguyên không ngừng dùng khăn lông lau mồ hôi đổ ra trên trán của cô ta: “Kiều Kiều, kiên trì thêm chút nữa, chúng ta rất nhanh sẽ đến bệnh viện.”
“Tớ, tớ cảm thấy sắp không kiên trì được rồi, đau quá.” Lạc Kiều hụt hơi nói.
“Kiều Kiều, cậu thật ra tốt hơn tớ nhiều, lúc đầu khi tớ sinh Trình Trình và Dương Dương, loại cảm giác đó giống như sắp chết, nhưng vượt qua rồi, mọi thứ đều khá ổn. Yên tâm đi, cậu nhất định có thể sinh ra một bảo bảo khỏe mạnh.”
*
Dương Dương nắm tay Cửu Cửu đi vào biệt thự, vừa vào cửa thì nghe thấy chú Hình Uy lái xe rất nhanh rời khỏi rồi.
Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn Dương Dương: “Anh Dương Dương, chúng ta lên TV có phải chọc mẹ không vui rồi không?”
Dương Dương nhún vai: “Không sao, với cả chúng ta cũng là vì tốt cho mẹ. Yên tâm đi, có dì Anna và dì Kiều Kiều ở đây, mẹ cũng sẽ không làm gì chúng ta đâu. Ài, giờ này ‘Duyên phận phi thường’ chắc còn chưa kết thúc, anh phải xem thử rốt cuộc lên hình có ổn không.”
Dương Dương nói rồi, sau khi đóng cửa lại thì như làn khói chạy đến trước TV, vô cùng hưng phấn xem.
Bây giờ mẹ không ở bên, cậu nhóc cũng không có gì phải kiêng kỵ nữa, mở to âm lượng của TV lên.
“Em gái, mẹ chúng ta đâu?” Không biết từ khi nào Trình Trình từ trên lầu đi xuống, cậu nhóc nhìn thấy trong phòng chỉ có Dương Dương và Cửu Cửu, những người khác đều không biết đi đâu rồi.
Cậu nhóc cũng chỉ là vì nghe thấy dưới lầu có tiếng ô tô lái đi, mới quyết định xuống xem thử.
Sắc mặt của Cửu Cửu không phải dễ nhìn lắm: “Anh Trình Trình, chúng em chọc mẹ tức giận rồi, dì Kiều Kiều sắp sinh tiểu bảo bảo rồi, bọn họ đưa dì ấy đến bệnh viện rồi. Tối nay có khả năng sẽ không về.”
Nghe thấy lời của Cửu Cửu, Trình Trình liếc nhìn Dương Dương vẫn phấn khích bừng bừng đứng trước TV.
Xem ra chuyện bọn chúng lên TV mẹ đã biết rồi.
***
“Chuyện này mẹ nhìn nhận thế nào?’ Trình Trình hỏi.
“Gì mà chuyện này nhìn nhận thế nào?” Dương Dương còn đang phấn khích xem TV, căn bản không có hiểu Trình Trình rốt cuộc hỏi là chuyện gì.
Trình Trình nhíu mày, đối với Dương Dương cậu nhóc thật sự không cáu nổi nữa rồi.
Cậu nhóc đi qua cầm lấy chiếc điều khiển, ấn tắt TV.
“Aiya, anh đừng tắt, anh xem bọn em chúng em lên hình kìa.” Dương Dương thấy TV bị tắt đi, rõ ràng có hơi không vui.
“Em gây họa lớn như thế, còn rảnh rỗi mà ở đây xem TV. Lúc đầu anh phản đối, nhưng em lại không nghe.” Trình Trình thật sự bị Dương Dương làm cho tức chết rồi.
“Vậy em lại có thể như nào chứ, nếu sự việc đã xảy ra rồi thì để xảy ra thôi, cùng lắm bị mẹ đánh cho một trận.” Dương Dương nói rất nhẹ nhàng, còn bày ra dáng vẻ không để tâm.
Lúc này thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại không biết truyền từ đâu đến.
Trình Trình nhìn thấy dáng vẻ này của cậu nhóc, cũng không có rảnh đi tranh luận với cậu nhóc, sau khi thở dài, thuận theo nơi phát ra tiếng chuông, tìm được một chiếc điện thoại lọt vào khe ghế sô pha.
Cậu nhóc cầm lên nhìn, là điện thoại của Hình Uy.
“Điện thoại của chú Hình Uy sao lại để ở đây?”
Dương Dương cầm chiếc điều khiển mở lại TV lên, sau đó liếc nhìn Trình Trình: “Chắc là chú đầu bếp thấy dì Kiều Kiều sắp sinh con, lúc vội vàng đỡ dì ấy lên xe, rơi ở đây. Mở ra xem là ai gọi cho chú ấy.”
Trình Trình nhìn không có tên, chỉ gài một biểu tượng đặc biệt.
Đây là ai? Trong đầu cậu nhóc tràn ngập nghi vấn, nhìn ra Hình Uy nếu đã cài biểu tượng thì nói rõ người này đối với anh ta mà nói rất quan trọng.
Cậu nhóc sợ Hình Uy sẽ bỏ lỡ chuyện gì đó, cho nên vội nghe máy.
“Alo, xin chào. Chú Hình Uy không có ở đây, có chuyện gì cháu có thể chuyển lời cho chú ấy.” Trình Trình nghe máy thì nói.
“Con là Trình?” Trong điện thoại vậy mà truyền đến giọng của Bắc Minh Thiện.
Điều này khiến Trình Trình cảm thấy có hơi bất ngờ, nhưng vẫn không tự chủ mà gật đầu: “Ba.”
“Hình Uy đi đâu rồi, thế nào con lại cầm điện thoại của cậu ta?” Ở trong điện thoại của Hình Uy nghe thấy giọng của Trình Trình khiến Bắc Minh Thiện cũng cảm thấy có hơi bất ngờ.
“Nghe Dương Dương nói, dì Kiều Kiều sắp sinh em bé rồi, bọn họ đưa dì ấy đến bệnh viện rồi. Chắc là chú Hình Uy đi vội quá, rơi điện thoại vào khe ghế sô pha. Ba, ba có chuyện gì cần con chuyển lời cho chú ấy không?”
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Dương và Cửu Cửu trên màn hình, cảm xúc lúc này rõ ràng có hơi phức tạp: “Con đã xem TV chưa?”
Trình Trình vừa nghe trong lòng lập tức run lên, ba sao lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, lẽ nào ba cũng xem được chương trình này rồi?
Cậu nhóc có thế nghe ra cảm xúc lúc này của ba không quá tốt.
“TV gì?’ Trình Trình rất cẩn thận hỏi một câu.
Bắc Minh Thiện nghe còn tưởng Trình Trình không biết gì, nói: “Con mở TV bật kênh địa phương có chương trình ‘Duyên phận phi thường’. Nói cho ba biết, cô bé trên sân khấu đó là ai.”
Trình Trình vừa nghe thì trái tim rung lên, xong rồi xong rồi, em gái bị phát hiện rồi. Bây giờ ba hỏi mình, bản thân cũng không thể che giấu rồi.
Cậu nhóc nuốt nước bọt nhỏ giọng nói: “Cô, cô bé đó, là… em gái.”
Bắc Minh Thiện sau khi nghe thấy câu trả lời của con trai thì mắt có hơi nheo lại, răng nghiến kèn kẹt, anh cố gằng kìm nén lửa giận trong lòng mình, thấp giọng nói: “Xem ra con sớm đã biết chuyện này, tại sao không nói sớm cho ba biết?”
***
Lời chất vấn của Bắc Minh Thiện khiến Trình Trình bỗng có hơi nghẹn lời. Cậu nhóc cảm giác đã thật sự phản bội lại sự nuôi dưỡng nhiều năm của ba dành cho mình.
Đối mặt với sự thật như này ngay cả bản thân Trình Trình cũng cảm thấy khủng khiếp.
“Trình?” Bắc Minh Thiện nghe thấy đầu dây bên kia không có động tĩnh gì nữa.
Lần nữa nghe thấy giọng của ba, Trình Trình sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi vẫn nói: “Ba, thật ra chuyện này không phải như trong tưởng tượng của ba đâu, mẹ có quá nhiều nỗi khổ. Có lẽ ba bây giờ còn không thể hiểu mẹ, con chọn giấu ba cũng muốn đợi có một ngày, mẹ sẽ chính miệng nói ra mọi chuyện với ba.”
Trình Trình là con trai một tay Bắc Minh Thiện nuôi dạy ra, hiện nay lại nghe thấy lời giải thích này của cậu nhóc, Bắc Minh Thiện khó tránh trên khóe môi lộ ra một tia cười lạnh.
Vốn muốn lập tức ngắt lời, nhưng trước lúc đó anh vẫn cần phải làm rõ một vấn đề trước đó.
Lạnh lùng nói trong điện thoại: “Cô bé này tên là gì? Là…” Nói đến đây, Bắc Minh Thiện lại cắn chặt răng.
Nhưng sau khi ổn định lại cảm xúc của mình, nói ra vấn đề tiếp theo: “Là con của mẹ con với ai?”
Đối với đàn ông mà nói, đều không muốn đối mặt với vấn đề như này. Đã từng là người phụ nữ của mình, sau khi cùng mình sinh ra hai đứa con, thân phận này bây giờ lại sao nữa đây.
Trình Trình có thể nghe ra được giọng của ba trong điện thoại, ba bây giờ đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Trình Trình dù sao vẫn hiểu chuyện hơn Dương Dương rất nhiều, lúc càng quan trọng thì đơn giản nói rõ ràng, tận khả năng tránh thắt thêm nút trong lòng ba: “Em ấy tên Cửu Cửu, là con gái của ba với mẹ. Em ấy rất ngoan rất nghe lời, chúng con đều rất thích em ấy…”