Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cô chủ, cô muốn đi đâu vậy." Hình Uy nhíu mày, chạy nhanh hai bước đuổi kịp cô rồi tóm lấy cô, sau đó anh nhìn Cố Hạnh Nguyên bằng ánh mắt rất quan tâm: "Cô à, cậu chủ nhỏ Dương Dương đã xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ cần cô nói cho tôi biết tôi nhất định sẽ mang cậu chủ nguyên vẹn trở về cho cô." Sau đó anh còn kiên quyết gật đầu với cô một cái.

Lúc này cô mới khôi phục lại chút bình tĩnh, cô gần khóc nức nở nói: "Dương Dương, thằng bé bị người bắt ra khỏi trường học rồi."

Bị người bắt đi? Điều này thật sự khiến cho người khác bất ngờ mà, anh biết ngôi trường đó nổi tiếng an toàn, cho nên có rất nhiều nhà quyền quý sẽ đưa con mình tới học ở trong đó.

Nhưng lại không ngờ tới, trường học lại xuất hiện loại chuyện như vậy, hơn nữa cố tình lại là thằng bé Dương Dương nữa chứ.

Hình Uy lấy điện thoại ra, bắt đầu thông báo cho nhân viên đi tìm, dĩ nhiên trọng tâm là trường học và Bắc Minh Thị, vì anh nghe Cố Hạnh Nguyên nói người đưa thằng bé đi là nhân viên của Bắc Minh Thị, thậm chí còn đưa ra thẻ nhân viên chứng minh người đó chính là người của Bắc Minh Thị.

Theo lý thuyết người kia có thẻ công tác cho nên việc điều tra sẽ dễ dàng hơn. Nhưng từ những người điều tra biết được, do chuyện Dương Dương bị mất tích, nhân viên từng phụ trách tiếp đón đã rất căng thẳng, quên mất ảnh và tên trên giấy tờ tùy thân.

Thật vậy, tình huống này thường không ít gặp, mọi người khi bị một số kích thích mạnh thì thường có xu hướng phản ứng rất căng thẳng, việc quên một số thứ hoặc phóng đại một số chuyện là rất bình thường.

Đối mắt với chuyện như vậy, cũng không thể nào đổ hết lên đầu người ta được. Nhưng vẫn xuất hiện chỗ càng làm cho người ta cảm thấy nghi ngờ hơn.

...

Theo phản hồi từ các điều tra viên, khi bọn họ lấy video giám sát, tuy nhiên thấy được mặt mũi của người nọ.

Điều duy nhất có thể xác định là tên đó là một người đàn ông, trước khi vào trường, tên đó còn đưa cho người phụ trách tiếp đón một thẻ công tác, đó là thẻ công tác của Bắc Minh Thị.

Tiếp theo, đó là một chuỗi mắc xích bất ngờ: Khi Dương Dương nhìn thấy người đó, thằng bé cũng không biểu lộ sự không biết hay bất kỳ phản ứng nào khác, mà rời khỏi trường cùng người đó.

Từ tin tức này, mặc kệ là HÌnh Uy hay Cố Hạnh Nguyên, trong đầu của hai người họ cùng xuất hiện một cái tên đó là---Đường Thiên Trạch.

Quả thực nếu có thể giải thích cặn kẽ từ trên xuống dưới thì chỉ có cái tên này là thích hợp nhất. là nhân viên của Bắc Minh Thị nên nhất định sẽ có thẻ công tác của Bắc Minh Thị. Kế tiếp là gã có quan hệ rất tốt với Dương Dương cho nên lúc Dương Dương gặp gã thì đương nhiên sẽ rất vui vẻ mà đi theo gã rồi.

Về phần Đường Thiên Trạch cũng đã công tác trong trường được một khoảng thời gian, chuyến du lịch của phụ huynh và con cái lần trước không phải do anh ta dẫn dắt sao.

Chẳng qua cái tên phụ trách tiếp đón Đường Thiên Trạch kia là một người mới nên mới không biết Đường Thiên Trạch, hơn nữa tên phụ trách đó còn rất căng thẳng, những chuyện lẽ ra có thể nhớ lại quên mất.

Bây giờ liên kết mọi chuyện lại với nhau cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Vấn đề kế tiếp được đặt ra: Vì sao Đường Thiên Trạch lại nói dối chuyện Cố Hạnh Nguyên bị bệnh mà mang Dương Dương ra khỏi trường học chứ?

Rốt cuộc thì tên đó muốn làm cái trò quỷ gì đây, đúng là không thể hiểu được.

Bây giờ không phải lúc suy nghĩ tường tận vấn đề này mà điều quan trọng nhất là phải kiểm tra tung tích của anh ta trước đã.

Cách duy nhất để kiểm tra tung tích của Đường Thiên Trạch thì đương nhiên phải bắt đầu từ Bắc Minh Diệp Long, dù sao thì Đường Thiên Trạch cũng là trợ lý của Bắc Minh Diệp Long, cấp dưới có xảy ra chuyện gì thì ông chủ cũng nên biết một chút chứ.

Hình Uy bảo Cố Hạnh Nguyên vào trong văn phòng nghỉ ngơi một lát, bản thân anh đi hỏi thăm một chút, anh làm như vậy là sợ Cố Hạnh Nguyên sau khi đi qua đó sẽ không khống chế được cảm xúc, ngược lại sẽ mất đi manh mối có giá trị.

Huống hồ Bắc Minh Thị hiện tại vẫn là của nhà họ Bắc Minh, nhưng bên trong lại ngầm chia phe phái, mà bè phái của Bắc Minh Diệp Long luôn như hổ rình mồi với vị trí tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh Thị.

Mà lúc này, thân làm trợ lý, Hình Uy phải tự mình ra trận, chức vị của anh hơi thấp một chút sẽ không gây ra bất kỳ áp lực nào cho Bắc Minh Diệp Long và những người khác, mà Bắc Minh Diệp Long cũng sẽ không có quá nhiều vấn đề đối với một người có chức vị thấp hơn anh ta nên mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Mà chuyện này có liên quan tới Dương Dương, nói như thế nào đi nữa thì Dương Dương cũng là người nhà họ Bắc Minh, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật mà phối hợp một chút.

Cố Hạnh Nguyên miễn cưỡng tiếp nhận ý kiến của Hình Uy, ngoan ngoãn ở lại văn phòng mà tiếp tục chờ đợi điện thoại, xem kế tiếp có phát triển gì không.

Lúc này Bắc Minh Diệp Long đang ngồi trước bàn trà với Bắc Minh Triều Lâm, vừa thưởng trà vừa nói về chuyện phải làm sao để thực hiện kế hoạch tiếp theo.

Cánh cửa văn phòng vang lên, đánh gãy cuộc thảo luận của hai cha họ, chuyện này lúc này không thể để người ngoài nghe thấy, nên cứ làm như vậy là an toàn nhất.

Bắc Minh Diệp Long đặt tách trà xuống, đi vòng qua bàn trà rồi bước ra cửa.

Anh ta mở cửa ra, nhìn thấy Hình Uy đứng ở cửa, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc: "Trợ lý Hình, không biết ngọn gió nào lại thổi anh tới đây vậy?"

"Cậu Diệp Long, hay là chúng ta vào trong rồi hẳn nói đi." Hình Uy nói xong rồi đi vào văn phòng của Bắc Minh Diệp Long.

Khi anh nhìn thấy Bắc Mình Triều Lâm cũng ở văn phòng, gật đầu với ông: "Ngài Bắc Minh, ngài cũng ở đây nữa hả."

...

Hình Uy xuất hiện, đối với Bắc Minh Diệp Long hay Bắc Minh Triều Lâm đều không khỏi cảm thấy bất ngờ. Nhưng mà, người cũng đã tới đây, nên cần phải xem anh ta đến đây với mục đích gì.

Thái độ của Bắc Minh Diệp Long với Hình Uy tương đối tốt, tuy rằng họ thuộc loại ‘Chủ ai nấy thờ’, nhưng nếu bỏ mối quan hệ này sang một bên, giữa họ không có xung đột lợi ích nào hết.

Hơn nữa, Hình Uy đã đi theo Bắc Minh Thiện nhiều năm như vậy, nhưng tính tình của anh ta không hề bị ảnh hưởng gì, đây cũng là lý do tại sao anh ta có mối quan hệ rất tốt với người nhà họ Bắc Minh, cả nhà từ trên xuống dưới ai cũng đối xử rất tốt với Hình Uy.

"Hình Uy, tôi nhớ anh chỉ phụ trách các mặt của tập đoàn GT. Sao hôm nay đột nhiên lại đến chỗ chúng tôi? Tôi không biết anh tới đây làm gì nữa? Chú hai tôi đâu?" Bắc Minh Diệp Long đi phía sau hỏi..

Bắc Minh Thiện đột ngột biến mất cũng không khiến Bắc Minh Thị có nhiều chấn động. Cái này chắc có lẽ là do khi Bắc Minh Thiện còn giữ vị trí tổng giám đốc thì hàng ngày nhận được sự quan tâm, nhưng làm trợ lý thì lại khác, hơn nữa tung tích của anh ta cũng mập mờ, mà cũng có ít người nhìn thấy anh, nên từ lâu mọi người cũng đã quen với sự thay đổi như vậy.

Tình hình hiện tại càng thêm căng thẳng, Hình Uy không có thời gian vòng vo với bọn họ: "Cậu Diệp Long, anh Đường trợ lý của cậu đâu?"

Hình Uy tới chỗ này là tìm Đường Thiên Trạch, đây cũng là chuyện hơi bất ngờ.

Bắc Minh Diệp Long giơ tay nhẹ nhàng đặt lên vai Hình Uy, giống như anh em tốt: "Chúng ta đều là người quen của nhau, không có gì phải giấu diếm. Sao anh lại tới tìm anh ấy? Nếu là chuyện công việc thì cứ nói cho tôi biết, nếu là chuyện riêng tư, thì tôi đoán dường như các người không có bất cứ đề tài gì để nói cả. "

"Cậu Diệp Long, tôi tới đây chỉ muốn hỏi một câu, hai ngày gần đây Đường Thiên Trạch có tới đây không? Hôm nay có tới không?"

"Sao, chẳng lẽ Sếp Cố lại giao cho anh công việc mới là đi điểm danh không? Hai ngày nay trợ lý Đường không đến, là do tôi giao cho anh ấy một nhiệm vụ mới." Trên mặt Bắc Minh Diệp Long mang theo ý cười nói.

Đối với hành tung của Đường Thiên Trạch, Bắc Minh Diệp Long không có hứng thú muốn biết nhưng vì không muốn tên đó mang đến phiền phức cho anh nhất là khi Hình Uy đột ngột hỏi tới vấn đề này.

Bởi vì anh ta cảm thấy tâm trạng của hôm nay của Cố Hạnh Nguyên rất tệ, lúc ở trong phòng họp cô đuổi việc Đinh Trường Khánh ở trước mặt tất cả mọi người, đây là chuyện lập uy muốn giết gà dọa khỉ. Cho nên mới phái Hình Uy tới đây, ngoại trừ chuyện điểm danh, chắc không có mục đích khác.

Bắt lấy mấy tên làm tiêu biểu, sau đó gõ núi chấn hổ, tuy rằng "Đánh chó phải nhìn mặt chủ" nhưng thủ đoạn này là thích hợp nhất.

Đối với ý định của Bắc Minh Diệp Long, hình như Hình Uy có chút hiểu lầm, anh ta nhìn Bắc Minh Diệp Long bằng ánh mắt kinh ngạc: "Cậu chủ Diệp Long, thực sự cậu lại làm như vậy, cậu với tổng giám đốc cũng không có thâm thù đại hận gì, sao lại dùng loại phương pháp này đối phó với cô ấy chứ? Cậu làm vậy với tổng giám đốc thật khiến cho tôi cảm thấy quá thất vọng rồi."

Khi Bắc Minh Diệp Long bị Hình Uy nói như vậy, dường như anh ta cảm thấy hơi lờ mờ, nụ cười của anh ta cứng lại, sau đó là vẻ mặt nghi ngờ: "Hình Uy, lời anh nói tôi không hiểu gì cả, rốt cuộc thì tôi đã dùng loại phương pháp nào để đối phó với Hạnh Nguyên chứ, anh có thể nói rõ ràng một chút được không."

Đoạn đối thoại giữa Bắc Minh Diệp Long và Hình Uy là không nhỏ, đặc biệt là đoạn đối thoại này khiến Bắc Minh Diệp Long ngạc nhiên nhất, Bắc Minh Triều Lâm ở chung một văn phòng làm sao có thể không nghe thấy?

Hình Uy xuất hiện ở đây xem ra là để đi hỏi tội.

...

Bắc Minh Triều Lâm nhận ra Hình Uy lần này tới đây, nhưng không phải vì chuyện tầm thường mà cố tình gây sự, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện.

Hơn nữa, vấn đề này còn liên quan đến con trai ông Bắc Minh Diệp Long và Đường Thiên Trạch.

Ông chỉ có đứa con trai duy nhất này thôi, dù sao đi nữa thì ông cũng là con trai cả của nhà họ Bắc Minh, không nên để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào khác, nếu không thì làm sao ông có mặt mũi nào xuống dưới hoàng tuyền giải thích với ông cụ chứ...

"Diệp Long, con cho cha biết, rốt cuộc thì con với Đường Thiên Trạch đã làm chuyện gì mà để cho Cố Hạnh Nguyên phái Hình Uy tới hỏi tội? Người của nhà họ Bắc Minh không có đi đường ngang ngõ tắt. Nếu để cho cha biết con dám cấu kết với Đường Thiên Trạch làm chuyện xấu thì đừng trách cha độc ác, đánh gãy hai chân chó của con, đuổi con ra khỏi nhà. Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả!"

Bắc Minh Triều Lâm thực sự tức giận, bước vài bước tới trước mặt con trai, giơ tay đánh vào đầu Bắc Minh Diệp Long.

Từ nhỏ tới lớn, Bắc Minh Diệp Long chưa từng bị cha đánh, giờ phút này bị cha tát mạnh, đột nhiên cảm thấy có hơi oan uất.

Hừ, thật sự trách miệng anh tiện mà, mà phía sau, thấy vẻ mặt lo lắng của Hình Uy còn nhìn anh như đang xem một trò đùa vui vậy. Nên đánh, nên đánh.

Bắc Minh Diệp Long đưa tay xoa xoa đầu, sau đó nhìn Hình Uy với vẻ mặt xin lỗi: "Hình Uy, thực xin lỗi, vừa rồi là hiểu lầm. Thành thật mà nói, mấy ngày nay tôi không có thấy mặt tên đó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả, nếu anh nói với tôi thì tôi sẽ hỗ trợ anh tìm tên đó."

Vừa rồi lửa giận bừng bừng, Hình Uy nghe anh nói mấy lời này, thật sự là lấy tính tình của Diệp Long cũng không có lấy bản thân mình ra trêu đùa. Lần này chắc hẳn là nói sự thật rồi.

Nếu bọn họ không có nhìn thấy Đường Thiên Trạch, có lẽ để bọn họ tìm sẽ dễ dàng hơn nhiều so với mình anh tìm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK