Anh ta nâng hết cửa kính xe lên, trong xe đột nhiên yên tĩnh hơn, kích hoạt bluetooth của xe để nghe điện thoại.
"A lô, có chuyện gì nói mau."
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai hôm nay có tâm trạng rất tốt, chủ yếu là vì anh ta biết Bắc Minh Thiện đã thua kiện hôm nay.
Lúc này, anh ta đang đứng trên đỉnh đồi, dưới chân là thành phố A rực rỡ ánh đèn.
"Hì hì, cậu chủ Bắc Minh sao mà nghe nói chuyện khó chịu vậy? Việc Bắc Minh Thiện thua kiện hôm nay bộ không đáng vui mừng à?"
"Vụ kiện của anh ta thắng hay thua cũng chẳng có ý nghĩa gì cả." Diệp Long lái xe hướng về phía nhà mình.
"Cậu chủ Bắc Minh, anh nói đúng. Anh không để người ta vào mắt, bọn họ cũng không coi anh là người nhà mà."
Diệp Long khẽ nhíu mày: "Anh nói gì?"
Tuy rằng anh ta đồng ý liên kết với người ngoài đối phó với Bắc Minh Thiện, nhưng cũng chỉ là chống đối một mình Bắc Minh Thiện mà thôi, đợi đến một ngày Bắc Minh Thiện bị hạ bệ, anh ta còn phải vực dậy Bắc Thị nữa.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai mỉm cười: "Tôi nghĩ là anh vẫn chưa biết. Ngày mai là ngày chôn cất ông nội anh. Chuyện lớn như vậy mà cũng không báo cho anh biết, lẽ nào không phải là vì coi nhà anh như người ngoài sao? Được rồi, tôi không nhiều chuyện nữa. Chuyện nhà của anh, tôi là người ngoài cũng không nên tham dự vào. "
Diệp Long hơi nheo mắt: "Chuyện của nhà họ Bắc Minh chúng tôi, anh còn xen vào ít sao? Giờ tôi không có thời gian nói chuyện có không với anh, tiền của ba tôi bên đó tôi sẽ trả lại cho anh sớm hết sức có thể. Còn những thứ khác, tôi không nghĩ anh nên can thiệp vào nữa."
“Ha ha, nếu cậu chủ Bắc Minh đã nói vậy thì tôi sẽ không làm phiền anh nữa.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nói xong thì cúp máy: “Diệp Long, mày thật sự nghĩ mình ngon à, tới lúc rồi cũng phải sốt sắn đi tim tụi này thôi."
Một tia lạnh lẽo lóe lên trong mắt người đàn ông đội mũ lưỡi trai.
Diệp Long cúp điện thoại, xoay người lái xe đi về hướng biệt thự của mình.
Chẳng mấy chốc, xe của Diệp Long đã dừng ở cửa biệt thự.
Vừa bước vào cửa, Lan Hồng đã ra đón: "Diệp Long về rồi à. Con xem, về mà cũng không báo một tiếng. Mẹ không chuẩn bị gì cho con cả. Con chưa ăn sao?"
"Mẹ, con ăn trên đường về rồi. Hôm nay con về có chuyện muốn nói với mẹ." Nói xong, anh ta nhìn quanh rồi hỏi: "Ba đâu?"
Khi nhắc đến Bắc Minh Triều Lâm, vẻ mặt Lan Hồng buồn bã, bà chỉ tay về phòng làm việc ở tầng một: "Ba con mấy ngày nay ở trong phòng làm việc. Ông ấy chỉ ra ngoài khi ăn."
Diệp Long vỗ vỗ vai mẹ: "Mẹ, mẹ không phải lo lắng cho ba, có lẽ trong khoảng thời gian này ba buồn bực nhiều. Giờ con sẽ gọi ba ra, con có chuyện muốn nói với ba mẹ."
Vừa nói anh ta vừa quay người đi về phía phòng làm việc, vươn tay vặn nắm cửa đẩy cửa ra, nhìn thấy Bắc Minh Triều Lâm đang ngồi trên ghế sô pha cạnh tủ sách, trên tay cầm vài cuốn album.
Ông đang lật xem từng trang một.
“Ba.” Diệp Long đứng ở cửa gọi một tiếng.
Bắc Minh Triều Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy con trai đứng ở cửa, ra hiệu: "Diệp Long, vào đi."
Diệp Long bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại rồi đến bên cạnh ba: "Ba, con nghe mẹ nói mấy ngày nay ba đều ở đây. Ba cứ ở trong phòng không ra ngoài hít thở không khí trong lành, có hại cho sức khỏe đó."
Bắc Minh Triều Lâm không đáp lại, chỉ cho con trai xem album ảnh: "Diệp Long, xem này, đây là ảnh ông nội dẫn con đi chụp khi con còn nhỏ."
Diệp Long cúi đầu nhìn, ba anh ta chỉ vào bức ảnh chụp năm ba bốn tuổi, lúc đó anh ta đứng bên cạnh ông nội cười rất vui vẻ.
"Mấy ngày này ba đều mơ thấy ông nội con, vậy nên ngày nào ba cũng ở đây xem mấy hình của ông con. Không biết bệnh tình của ông bây giờ như thế nào."
Sau lần bị Bắc Minh Thiện đánh bị thương ở bệnh viện, Bắc Minh Triều Lâm không đến thêm lần nào nữa. Thật ra ông cũng tự trách bản thân rất nhiều, sợ tình trạng của ba mình sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.
Kể từ đó, vợ chồng ông vẫn ở đây, không xem ti vi, cũng không đọc báo vì sợ nghe thấy tin dữ của ba mình.
Vậy nên cho đến giờ, họ không biết tất cả các tin tức từ thế giới bên ngoài.
Diệp Long nghe vậy, trong lòng run lên.
Không ngờ bây giờ ba mình lại trở nên như thế này, ngày mai là ngày chôn cất ông nội, anh ta phải nói cho họ biết chuyện đó, không những thế còn phải đưa họ đi tang lễ một cách quang minh chính đại nữa.
Chỉ bởi vì gia đình họ mới thật sự là người nhà họ Bắc Minh.
Diệp Long hạ quyết tâm, đem tất cả album trên tay của ba để sang một bên: "Ba, mau ra ngoài, con có chuyện muốn nói với hai người."
Bắc Minh Triều Lâm nghiêm mặt nhìn con trai, gật đầu rồi chậm rãi đứng dậy đi theo ra khỏi phòng làm việc.
Bắc Minh Triều Lâm theo con trai vào phòng khách.
"Mẹ, mẹ cũng tới đây, con có chuyện muốn nói với mẹ."
Lan Hồng thực ra từ lúc nhìn thấy Diệp Long vào nhà đã nhìn ra được con trai mình có tâm sự gì đó.
Bà gác công việc sang một bên, bước ra phòng khách: "Diệp Long, có chuyện gì con cứ nói đi."
Trong lòng Diệp Long lúc này thực sự rất phức tạp, anh im lặng một lúc rồi thu hết dũng khí nói: "Ba, mẹ, ông nội qua đời rồi."
Ngay khi những lời này nói ra, Lan Hồng và Bắc Minh Triều Lâm đều sững người trên ghế sô pha.
Mặc dù họ đã thấy sắc mặt con trai mình không tốt nhưng có nghĩ thế nào cũng không ngờ là vì chuyện này.
Mặc dù Lan Hồng là con dâu, nhưng bà cũng gần giống như con gái ruột của Bắc Minh Chính vậy, bà cũng coi Bắc Minh Chính như ba ruột của mình.
Khi biết tin dữ, bà che miệng lại, hai dòng nước mắt lập tức chảy dài, cẩ người run lên.
Bắc Minh Triều Lâm ngược lại vẫn coi là bình tĩnh, khóe miệng ông run lên, nghiến răng cố nuốt nước mắt đã chực trào ra nơi hốc mắt.
Sau khi hít một hơi thật sâu, ông nhìn Diệp Long chậm rãi nói: "Chuyện này xảy ra khi nào?"
Hai mắt Diệp Long lúc này đã đỏ hoe: "Đây đã là chuyện từ một tuần trước rồi, chính là ngày đám cưới của chú hai. Thang máy xảy ra sự cố ngoài ý muốn."
Bắc Minh Triều Lâm đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Long: "Tại sao khi sự việc xảy ra con không nói cho ba biết."
"Con..." Lúc này Diệp Long có chút không nói nên lời, bởi vì lúc đó anh ta vẫn còn đang suy tính xem nên đối phó với Bắc Minh Thiện như thế nào: "Con chỉ không muốn ba quá đau buồn."
"Chát!"
Bắc Minh Triều Lâm tát con trai mình một cái, sau đó tức giận hỏi: "Nếu con muốn giấu chúng ta, con không cần phải nói, cả đời này cũng không cần phải nói!"
Diệp Long lúc này vừa nóng vừa đau, nhìn dáng vẻ tức giận của ba mình, anh ta không nói được lời nào cả, bởi vì trong lòng có khuất tất.
Lúc này Lan Hồng cũng kìm được nước mắt, kéo tay chồng mình: "Bắc Minh Triều Lâm, thực ra Diệp Long cũng là vì không muốn chúng ta quá đau buồn. Con nó cũng là xuất phát từ ý tốt." Cổ họng bà lại nghẹn ngào.
Cả nhà cứ như vậy đứng trong phòng khách lặng lẽ rơi nước mắt, là con trai cả của nhà họ Bắc Minh mà giờ lưu lạc bước đường cùng như vầy, thật sự cảm thấy quá bi thương.
Một lúc sau, Diệp Long mới chậm rãi nói: "Ngày mai là ngày chôn cất ông nội, cả nhà chúng ta đều phải tới đó."
Bắc Minh Triều Lâm nở một nụ cười gượng gạo: "Chúng ta đều muốn đến, mà đến như thế nào đây? Con quên mất việc chú hai con đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Bắc Minh rồi sao."
"Con không quan tâm, ngày mai con nhất định phải để ba mẹ đến dự tang lễ của ông nội. Không chỉ vậy, con còn muốn lấy lại tất cả những thứ đã từng thuộc về chúng ta nữa!"
Bắc Minh Triều Lâm hiểu tâm trạng của con trai mình, ông giơ tay vỗ vỗ vai Diệp Long: "Diệp Long, ba biết con nghĩ thế nào, nhưng thực lực của chú hai không dễ lung lay. Cho dù ông con có còn sống đi nữa thì cũng phải nhường chú ấy ba phần."
Diệp Long cười lạnh: "Ba, con trai của ba đã không còn như trước đây rồi. Hiện giờ con đã vào lại Bắc Minh Thị rồi, con vẫn là cổ đông lớn thứ hai của nhà họ Bắc Minh. Với sự cố gắng của con, không sớm thì muộn Bắc Minh Thị cũng sẽ thuộc về con thôi."
Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng ngạc nhiên nhìn con trai mình.
"Diệp Long, chuyện này xảy ra khi nào vậy? Con lấy đâu ra nhiều tiền thế. Bắc Minh Thị là công lao cả đời của ông nội con dựng nên, con không thể liên kết với người ngoài hủy hoại nó được."
"Đúng đó Diệp Long, tuy bây giờ chú hai con đang quản lý Bắc Minh Thị, nhưng ít nhất nó vẫn là của nhà họ Bắc Minh chúng ta. Nói cho ba mẹ biết chuyện này rốt cuộc là thế nào hả."
Diệp Long đưa tay ấn hai người ngồi xuống sô pha: "Ba mẹ đừng lo lắng, trong lòng con tính toán rất rõ. Con là người của nhà họ Bắc Minh, sẽ không để tài sản của gia đình rơi vào tay người ngoài đâu. Chỉ là con muốn lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về chúng ta mà thôi, hơn nữa còn muôn đòi lại gấp đôi.”
Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng nhìn nhau, Diệp Long hơn vợ chồng họ gấp trăm lần về năng lực và kiến thức, nhưng họ vẫn rất lo lắng, dù sao người con trai đang đối mặt không phải ai khác mà chính là Bắc Minh Thiện. Người được ba mình đánh giá cao nhất.
Cố Hạnh Nguyên ở với mẹ cô trong phòng một lúc, cuối cùng bác sĩ trực yêu cầu cô rời đi.
Trên đường về nhà, Cố Hạnh Nguyên đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là việc ngày mai cô thay mặt mẹ tham dự tang lễ của ông Bắc Minh, nghĩ đến đây, lông mày cô khẽ nhíu lại.
Mặc dù mẹ cô ngoài mặt bảo cô thay bà gửi một chút lòng thành tới ông, nhưng cô dường như nhìn thấy điều gì đó khác lạ trong mắt mẹ.
Ngày mai cô sẽ gặp bà Bắc Minh và Phỉ Nhi, cô phải đối mặt với họ ra sao? Cố Hạnh Nguyên cau mày khi nghĩ đến điều này.
Ngày hôm sau là ngày chôn cất Bắc Minh Chính.
Vốn dĩ Bắc Minh Thiện định tổ chức tang lễ vừa phải khiêm tốn thôi, thế nhưng mới sáng sớm mở rèm trong phòng ngủ ra là đã nhìn thấy rất nhiều phóng viên tập trung trước cổng nhà họ Bắc Minh rồi.
Anh hơi cau mày, lúc quay người chuẩn bị đi ra ngoài.
Cửa phòng ngủ có vài tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Bắc Minh Thiện hạ giọng.
Cửa phòng ngủ mở ra, Hình Uy bước vào, anh ta mặc một bộ vest đen với vẻ mặt nghiêm trọng.
Anh ta bước tới chỗ Bắc Minh Thiện: “Cậu chủ, xin hãy xem tờ báo hôm nay.” Nói đoạn, anh ta lấy ra một tờ báo.
Bắc Minh Thiện cầm lấy tờ báo và xem qua. Trên trong là dòng tít lớn "Chủ tịch của Bắc Minh Thiện đã thua kiện, thảm hại bỏ trốn."
Ngay sau đó, bên dưới có tiêu đề "Nguyên chủ tịch Bắc Minh Thị được an táng hôm nay, có thể sẽ gây ra tranh giành trong gia tộc."
Ngoài dự liệu của Hình Uy, Bắc Minh Thiện đọc xong liền ném tờ báo sang một bên rồi bước đến cạnh tủ và chọn một bộ vest màu đen.
Một lúc sau, Hình Uy đi theo Bắc Minh Thiện ra khỏi phòng ngủ, họ gặp Phỉ Nhi ở đầu cầu thang.
“Thiện.” Phỉ Nhi hôm nay cũng mặc đồ đen, trong lòng cô chưa bao giờ bình tĩnh được, cô luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình.