Chẳng mấy chốc, cả phòng khách đã tràn ngập mùi nước hoa và mùi thuốc lá hòa quyện vào nhau.
Cho dù Cố Hạnh Nguyên cảm thấy mùi vị này có hơi nồng, nhưng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn cố gắng nhịn xuống.
"Anh Vân, tôi thấy hôm nay hai người xuất hiện ở đây cũng không phải là ngẫu nhiên đi qua, chắc là có chuyện gì sắp xảy ra, hoặc là đã xảy ra. Chẳng qua đối với một người ngoài như tôi mà nói, chuyện này có phần không tiện nói ra." Thái Hân Hân nói chuyện tuyệt đối là ngắn gọn dứt khoát, điều này làm cho Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên đều không chuẩn bị tốt tư tưởng.
Tuy nhiên Vân Chi Lâm là tay già đời, cho dù có bị nhìn thấu chuyện gì thì anh ta vẫn có thể giả vờ bình tĩnh được.
"Cô Thái, tuy rằng tôi không biết cô dựa vào đâu mà đoán chúng tôi đến đây là có mục đích riêng. Tôi chỉ muốn nói rằng điều cô nhận định là sai lầm."
Thái Hân Hân cười thản nhiên, sau đó gõ nhẹ điếu thuốc trên tay cho tàn thuốc rơi vào gạt tàn: "Anh Vân, tuy rằng tôi không biết mục đích hai người đến đây là gì, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Huống hồ người làm luật sư như hai người sẽ không thể vô cớ xuất hiện ở nơi không hề có giá trị được. Hơn nữa tôi nghe nói thành phố A chính là nơi hai người muốn đến, hình như ở đó có một vụ án mạng, cho nên cũng không có ai biết chuyện này."
Những lời này vừa được nói ra, dù là Vân Chi Lâm hay là Cố Hạnh Nguyên cũng đều có phần khó giữ bình tĩnh. Chuyện này bị phía chính phủ che dấu, ngoài việc liên quan đến Bắc Minh Thiện thì gần như không còn một điều gì được để lộ ra cả.
"Cô Thái, nếu không ngại thì cô cứ nói thẳng điều cô muốn nói đi." Cố Hạnh Nguyên thấy chuyện đã đến nước này thì không còn gì phải che giấu nữa.
Thái Hân Hân thản nhiên cười, đôi mắt đen xinh đẹp nhìn thẳng Cố Hạnh Nguyên: "Cô Cố, lời này là tôi nói với cô mới đúng chứ?" Nói xong, không biết lấy ở đâu, cô ta rút tấm danh thiếp của Vân Chi Lâm ra, ẩn ý nói: "Ông chủ phòng luật Bất Phàm là một vị luật sự bí ẩn không rõ danh tính. Nghe nói tình hình của anh bây giờ không được tốt lắm, hình như bởi vì anh nhận vụ án kia cho nên hiệp hội luật sự khu vực đó cô lập anh rồi."
Thật sự là không ngờ, chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cô ta đã biết được nhiều tin tức như vậy.
"Cô Thái, tuy rằng tôi không biết vì sao cô phải tìm hiểu tin tức về tôi, tóm lại tôi vẫn lấy làm vinh hạnh. Chẳng qua mặc dù cô biết được những điều này nhưng tôi cũng sẽ không tiết lộ mục đích chúng tôi đến đây cho cô. Có lẽ cô hiểu được ý của tôi."
Thật rõ ràng, hiển nhiên tình huống bây giờ hơi vi diệu, giống như đang rơi vào trạng thái giằng co. Hai người đều đợi đối phương tung ra lá bài chưa lật của bản thân.
Dường như Thái Hân Hân cũng không mất kiên nhẫn vì điều này, cô ta dúi non nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn thuốc: "Nếu hai người muốn đối phó với họ Quách kia thì tôi khuyên hai người nên thôi đi thì hơn. Ông ta không dễ đối phó như hai người nghĩ đâu. Luật sư Vân, tôi nghĩ trong lòng hai người hiểu rõ tình cảnh bây giờ như thế nào nhất."
Những lời này vừa nói ra, tình cảnh bây giờ dần được sáng tỏ hơn. Chắc chắn Thái Hân Hân biết cục trưởng Quách, hơn nữa sự hiểu biết đó tuyệt đối không chỉ là hiểu biết hời hợt.
Đối mặt với sự phóng khoáng của Thái Hân Hân, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy lần này thật sự không cần phải giấu diếm cái gì nữa.
Tuy rằng lời cô ta nói khá mơ hồ, nhưng đều nói đả động trái tim bọn họ. Hơn nữa cả hai cảm thấy giấu diếm cũng không có tác dụng. So với như vậy, còn không bằng nói rõ mọi chuyện ra.
Lại nói, bọn họ còn muốn nghĩ cách kéo cô ta về phe mình. Dù nói thế nào thì nghe ý tứ của cô ta... Cô ta và cục trưởng Quách kia nhất định có gì đó.
Cũng khó trách, nhìn hành vi cử chỉ của cô ta là có thể đoán được tám chín phần mười. Người như cục trưởng Quách, gặp được người như Thái Hân Hân, có thể tính là một đôi củi khô dễ bốc lửa.
Chỉ là điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu chính là, một tập đoàn lớn mạnh như tập đoàn Viễn Dương, sóng gió nào cũng đều vượt qua được, vậy thì tại sao lại cần Thái Hân Hân đi làm người mẫu quan hệ xã hội.
Theo lý thuyết, bọn họ chỉ cần dựa vào năng lực của mình là có thể không cần lo chuyện gì cả.
"Luật sự Vân, nhìn dáng vẻ của anh bây giờ, chắc hẳn đã đoán được lai lịch của tôi. Nhưng không cần lo lắng, người mẫu nhỏ như tôi không phải người có thân phận như các anh, có thể ghi tạc trong lòng. Thời thì cách mà bọn họ nhớ kỹ tôi cũng chỉ có cơ thể này."
Nói đến đây, Cố Hạnh Nguyên rõ ràng cảm giác được phong thái của cô ta đã khác lúc trước.
Lúc trước cô ta ngạo mạn, còn mang theo sự phóng đãng, mà bây giờ, cô ta hoàn toàn khác lúc trước. Đau khổ và thấp kém trở thành nhạc dạo cho chủ đề mới.
Điều này làm cho Cố Hạnh Nguyên có phàn không hiểu, cùng là một người, tại sao chỉ trước sau hai phút mà có thể khác biệt như vậy được. Chẳng lẽ cô ta còn cất dấu điều gì khác?
"Cô Thái, đã nói đến nước này rồi, tôi thấy cũng không còn gì phải che dấu nữa. Không sai, chúng tôi đến vì chuyện mà cô nói kia. Không chỉ có như thế, tôi còn hy vọng cô giúp chúng tôi một phen." Cố Hạnh Nguyên vô cùng chân thành.
Đây cũng là điều duy nhất cô có thể làm, bởi vì đối với bọn họ, bây giờ đã không còn con đường nào có thể đi được. Nếu muốn tìm một điểm đột phát, có lẽ chỉ có lựa chọn nước cờ nguy hiểm "đi đến chỗ chết sau đó hồi sinh".
Tuy rằng Vân Chi Lâm cũng không biết Cố Hạnh Nguyên muốn làm gì, thậm chí cảm thấy cô làm vậy có phần quá điên cuông. Nào có chuyện lật tẩy lá bài của mình nhanh như vậy, cũng không nhìn xem đối phương là phe mình hay đứng ở phe địch.
Chỉ là bây giờ đã nói ra, giống như bát nước hắt ra ngoài không thể thu lại. Như vậy chỉ có thể xem Thái Hân Hân có phản ứng như thế nào.
Bây giờ càng ngày càng cảm thấy cô ta nhất định biết chút gì.
"A..." Thái Hân Hân nghe xong, đầu tiên là nhìn bọn họ một hồi lâu, sau đó cười lạnh nói: "Cô Cố, tôi không biết điều gì khiến cô tin tưởng tôi như vậy, cảm thấy như chỉ cần cô nói là tôi sẽ theo phe hai người vô điều kiện?"
Lời này ngược lại làm cho Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đều sửng sốt. Nhìn thấy dáng vẻ cười nhạt của cô ta, trong lòng hai người đều giật thót.
Xem ra lần này đánh cược sai lầm rồi, Thái Hân Hân cũng không phải người cùng chung chí hướng. Chỉ tiếc bây giờ cô ta đã biết mục đích hành động lần này của bọn họ, hơn nữa cô ta còn quen biết cục trưởng Quách. Khó tránh khỏi cô ta làm ra chuyện mật báo.
Đã muốn sứt đầu mẻ trán, cứ như vậy càng khó tránh khỏi họa vô đơn chí…
Tuy nhiên Cố Hạnh Nguyên vẫn không tin, chỉ bằng vừa rồi cô phát hiện thái độ của Thái Hân Hân có thay đổi dù là rất nhỏ, cô vẫn muốn thử lại xem sao.
Thái độ của Thái Hân Hân đối với bọn họ cũng không làm Cố Hạnh Nguyên bỏ cuộc. Cô cảm thấy các cô nhất định vẫn còn cơ hội nói chuyện lần nữa.
Cô quyết định thử lại một lần, nói thế nào thì bây giờ đã đi đến bước này, không thể có đường rút lui nữa rồi.
"Cô Thái, tuy rằng tôi không hiểu biết cục trưởng Quách bằng cô, cũng không hiểu biết năng lực của ông ta mạnh đến mức nào như cô. Nhưng tôi là một người phụ nữ suýt nữa là bị ông ta xâm hại, để ấy lại công bằng cho người bị liên lụy vì tôi. Tôi nhất định phải đứng ra đối đầu với cục trưởng Quách."
Cố Hạnh Nguyên nói năng khí phách, tuy rằng chỉ ngắn ngủi mấy câu nhưng cũng đủ để Vân Chi Lâm âm thầm gật đầu.
"Nếu tôi đoán không lầm, cái người đắc tội cục trưởng Quách mà cô nói là người đàn ông của cô đúng không." Thái Hân Hân lại rút một điếu thuốc ra, hút một ngụm rồi hỏi Cố Hạnh Nguyên một câu hàm xúc như vậy.
Cố Hạnh Nguyên hơi ngẩn ra, sau đó cười khổ nói: "Cô Thái, lần này cô đoán sai rồi. Anh ấy không phải người đàn ông của tôi. Chẳng qua tôi và anh ấy có ba đứa con..."
"Ba đứa con..." Thái Hân hân thì thầm nói, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi: "Cô và người đàn ông kia có ba đứa con mà còn không kết hôn. Người kỳ lạ như các người cũng không có nhiều. Đúng rồi, có lẽ ba đứa bé đó đều rất đáng yêu, nếu tôi đoán không sai thì hẳn là cả ba đứa đều do cô nuôi."
Cố Hạnh Nguyên là kinh ngạc một lần nữa vì năng lực phán đoán của cô ta, tuy nhiên cô vẫn gật đầu như trước.
"Tôi nói này hai người, bây giờ hình như không phải lúc nói về mấy đứa nhỏ đúng không. Nhất là cô Thái, nếu chúng tôi đã nói đến mức này rồi thì sẽ không dấu gì nữa. Như vậy thực sự không có ý nghĩa. Người mà tôi và cô Cố này muốn đối phó đúng là cục trưởng Quách của thành phố A. Chúng tôi cũng biết quan hệ của cô và ông ta không đơn gản. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô có thể ra tay giúp chúng tôi hay không?"
"Ha ha... Luật sư Vân, anh thình lình hỏi tôi một câu như vậy, tôi biết phải trả lời anh thế nào đây. Nhìn ra được hôm nay chắc hai người đến đây là để tìm nhân chứng. Hơn nữa còn không được thuận lợi, tôi và cục trưởng Quách có quen biết một chút, cũng nói chuyện đôi lần, nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải đứng chung một thuyền với hai người? Không phải có câu nói "dân không đấu với quan", cho dù có đấu cũng chỉ rước họa cho mình. Tôi đi được đến bước này cũng không dễ dàng gì."
Thái Hân Hân nói xong lại hút hai điếu thuốc nữa, tươi cười trên mặt cô ta hoàn toàn biến mất, hơn nữa vẻ mặt và lời nói của cô ta vào lúc này đều làm người ta không đoán được điều gì.
Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm rời khỏi tiểu khu Viễn Dương, bọn họ cau mày không nói được một lời.
Nhìn ra được bọn họ không chỉ không lấy được gì từ chỗ Thái Hân Hân. Ngược lại còn lộ ra mục đích của mình.
Bây giờ đã tồn tại một nguy hiểm rất lớn, đó là Thái Hân Hân có thể liên hệ với cục trưởng Quách bất cứ lúc nào, nói toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ cho ông ta.
Nếu là như vậy, hành trình đến thành phố C lần này phải thất bại trong gang tấc. Nếu cục trưởng Quách rời khỏi thành phố C, như vậy ở đây nhất định còn dấu vết của ông ta.
Chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, dấu vết còn xót lại cũng sẽ bị tiêu hủy sạch sẽ hoàn toàn.
Nghĩ như vậy, những lời nói ra ở nhà Thái Hân Hân vừa rồi quả thật có phần xúc động.
Lúc này, Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên cảm thấy trước mắt đã biến thành một mảnh u ám.
Bọn họ không cần nhất định phải lấy được manh mối ở thành phố C nữa. Không biết chuyện gì, Tiểu Trần còn hôn mê ở bệnh viện.
Gặp được Thái Hân Hân. Sau khi ngả bài, cô ta đáp lại càng khiến bọn họ cảm thấy uể oải.