“Bây giờ tình trạng của bà ấy đã tốt hơn một chút, đã tỉnh lại. Là do căn bệnh đau đầu lúc trước gây ra. Lúc ở Sabah cũng từng xảy ra tình trạng này, nhưng không nghiêm trọng như lần này. Bác sĩ đã khám tổng quát cho bà ấy, chắc là do dạo gần đây bà ấy bị áp lực tinh thần quá nên mới thành ra thế này.”
Bắc Minh Thiện gật đầu: “Không sao là tốt rồi, ông ở bệnh viện chăm sóc bà ấy đi. Chuyện hạng mục đã sắp xếp xong, hơn nữa tiến triển cũng khá thuận lợi.”
“Thiện, có cậu xử lý những việc này tôi cũng yên tâm hơn. Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết cậu có thể đồng ý không.” Mạc Cẩm Thành nói, mặt mày có chút ngượng ngùng.
Bắc Minh Thiện ném nửa điếu thuốc đang hút dang dở vào gạt tàn thuốc, sau đó bưng ly cà phê của anh lên, đổ một ít cà phê vào gạt tàn thuốc dập tắt điếu thuốc.
Sau đó nhìn Mạc Cẩm Thành nói: “Ông nói đi.” Thật ra trong lòng anh cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
“Thật ra tôi không nói thì trong lòng cậu cũng đã hiểu rõ rồi. Lần này tôi quyết định về, thật ra mục đích quan trọng nhất là muốn hai mẹ con cậu đoàn tụ với nhau. Đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, không lẽ cậu vẫn không thể bỏ qua những chuyện này sao?”
Những lời Mạc Cẩm Thành nói đều xuất phát từ trong nội tâm, ông cảm thấy bây giờ cũng nên nói lại những chuyện này với Bắc Minh Thiện một lần nữa rồi.
Lần này phản ứng của Bắc Minh Thiện không phải là lập tức bỏ đi, mà lại là chìm vào yên lặng.
Anh nhíu mày nhìn chằm chằm cái ly trong tay: “Tổng giám đốc Mạc, bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị bất cứ thứ gì cho việc này cả. Hy vọng ông có thể cho tôi một ít thời gian.”
Mạc Cẩm Thành lại rất vui sướng, tuy mặt ngoài Bắc Minh Thiện đã từ chối, nhưng lời anh nói vẫn khá uyển chuyện, hơn nữa còn có cơ hội để thành công.
Điều này có nghĩa anh đã thả lỏng về mặt tinh thần, đây đã là một khởi đầu rất tốt rồi.
“Thiện, thật ra tôi cũng không muốn ép cậu đưa ra bất cứ sự lựa chọn nào cả. Nhưng mà từ khi tôi quen bà ấy đến lúc cùng chung sống với nhau, tính lên cũng đã hơn ba mươi năm rồi. Thứ tôi nhìn thấy nhiều nhất chính là nội tâm của bà ấy chịu đủ các loại giày vò và đau khổ. Tôi nghĩ cậu ít nhiều gì cũng đã biết được một ít chuyện giữa tôi và mẹ cậu, chúng tôi đã trải qua không ít lận đận. Khi thật sự yêu một người nào đó, bản thân sẽ luôn luôn suy nghĩ về người đó, luôn quan tâm người đó.”
Trên đường Bắc Minh Thiện lái xe về nhà cũ, trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ về câu nói đó của Mạc Cẩm Thành.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, đúng là anh cảm thấy bản thân đã vứt bỏ rất nhiều thứ, mà những thứ đó đã làm anh mất đi cô và ba...
Cố Hạnh Nguyên nằm trên giường, trước mắt tối đen, chỉ có ngay khe hở của bức rèm mới có chút ánh sáng mỏng manh.
Bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều của Cửu Cửu.
Cô mất ngủ, vì tin tức Dương Dương truyền đến mà mất ngủ.
Lòng người thật khó đoán, cô thật sự không muốn tin những gì cô nghe được là sự thật, thà rằng tin tưởng những thứ đó chỉ là do Dương Dương suy đoán lung tung và dặm mắm thêm muối.
Hôm sau, Cố Hạnh Nguyên dậy rất sớm, sau khi cô chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chuẩn bị đưa Trình Trình đi học.
“Hạnh Nguyên...”
Cô nghe thấy mẹ đang ở trong phòng gọi cô.
“Trình Trình, con lên xe ngồi chờ mẹ trước, mẹ đi xem thử bà ngoại có chuyện gì.” Cố Hạnh Nguyên vỗ nhẹ vai Trình Trình, sau đó xoay người đi đến phòng mẹ.
Cô nhẹ nhàng mở cửa: “Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì sao?”
Bây giờ Lục Lộ đang nằm trên giường, mặt mày có hơi khó chịu, bà dụng giọng nói yếu ớt nơi: “Hạnh Nguyên, mẹ thấy người hơi khó chịu.”
Cố Hạnh Nguyên đi đến mép giường của mẹ, duỗi tay sờ trán bà, không có sốt.
Nhưng cô thấy mẹ thật sự trông có hơi khó chịu.
Mẹ vốn đã vội vàng quay về đây, tuy cơ thể đã khá hơn nhiều, nhưng dù cuối cùng thì vẫn còn khá yếu. Đặc biệt là mấy ngày nay về nhà cũng không tiến hành chữa trị có hệ thống, chỉ uống thuốc do bác sĩ kê toa mà thôi.
Thấy mẹ như thế, quyết định cho dù mẹ có đồng ý hay không thì vẫn phải để bà nhập viện lại, như thế mới là tốt nhất cho bà.
Nghĩ đến đây, cô ra phòng ngủ gọi Anna đến, hai người cùng nhau nâng mẹ từ trên giường dậy, mặc quần áo gọn gàng rồi ngồi vào xe lăn.
“Mẹ, con đưa mẹ đến bệnh viện.” Cố Hạnh Nguyên nói, đẩy Lục Lộ ra cửa.
“Mẹ ơi, đến ngã rẽ phía trước mẹ thả con xuống là được.” Trình Trình vươn tay chỉ ngã rẽ bên tay phải cách bọn họ không xa.”
Trình Trình xuống xe, Cố Hạnh Nguyên không quên dặn dò cậu bé: “Cục cưng, cẩn thận đó.”
Trình Trình đeo cặp quay đầu vẫy tay với Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ cũng phải cẩn thận đó.”
Trên đường đến bệnh viện, Cố Hạnh Nguyên thấy mẹ ngồi ở hàng ghế sau lại ngủ say rồi.
Rất nhanh, cô đã lái xe đến sảnh lớn bệnh viện.
Mở cửa xe, gọi hai bác sĩ đến giúp cô đỡ mẹ xuống, sau đó đẩy mẹ đến phòng cấp cứu kiểm tra.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ngoài ghế dài trước cửa phòng cấp cứu nôn nóng chờ đợi.
Hơn một tiếng sau, bác sĩ từ bên trong đi ra.
“Bác sĩ, tình hình mẹ tôi thế nào rồi?”
“Cô Cố, bởi vì sau khi mẹ cô xuất viện rồi không tiếp tục chữa trị nữa, dẫn đến bệnh tình vốn có chuyển biến tốt xuất hiện tình trạng tái phát.”
Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, mặt mày lo lắng hỏi: “Xin hỏi bác sĩ, bệnh của mẹ tôi có phải lại nghiêm trọng hơn rồi không?”
Bác sĩ nhẹ nhàng lắc đầu: “Cô Cố, cô đưa đến bệnh viện kịp lúc. Nhưng cô không thể để bà ấy tùy ý xuất viện nữa. Nếu không chúng tôi rất khó bảo đảm hậu quả.”
“Bác sĩ yên tâm đi, sẽ không có lần sau. Mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của bác sĩ.”
Bác sĩ lập tức đẩy Lục Lộ ra khỏi phòng cấp cứu, đẩy thẳng vào phòng ICU.
Lần này không cần Bắc Minh Thiện sắp xếp gì cả, bọn họ đã biết phải làm thế nào rồi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn mẹ, bà còn đang ngủ say.
Cô cảm thấy cô thật sự có hơi hối hận hôm đó không có cản mẹ lại không cho bà xuất viện.
Nhưng mà làm cô cảm thấy yên tâm là, cơ thể mẹ sẽ không bị thương thêm vì lần ngoài ý muốn và sơ suất này.
Mấy ngày này, xem ra mẹ sẽ đều phải nằm trong phòng theo dõi rồi.
Cố Hạnh Nguyên lo lắng sốt ruột chạy ra khỏi phòng bệnh, không khỏi nghĩ đến lời bọn nhỏ nói cho cô.
“Cách.” Cửa phòng theo dõi bên cạnh phát ra tiếng động, có một người bước ra.
Người nọ quay đầu lập tức nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang đứng ở cửa sổ cạnh hành lang, lập tức sửng sốt.
“Hạnh Nguyên, sao con lại ở đây?”
Bây giờ suy nghĩ trong đầu Cố Hạnh Nguyên đang rất hỗn loạn, cô quay đầu lại lập tức nhìn thấy Mạc Cẩm Thành nhìn cô với vẻ mặt quan tâm.
“Ba nuôi.” Cố Hạnh Nguyên xoay người chào ông.
Mạc Cẩm Thành gật đầu, sau đó nhìn phòng theo dõi ở sau lưng cô, trong lòng ông cũng đã hiểu được một chút.
“Sức khỏe của mẹ con... Ba thật sự xin lỗi vì chuyện ngày hôm đó.” Mạc Cẩm Thành vẻ mặt áy náy.
Cố Hạnh Nguyên cười khẽ: “Ba nuôi, ba không cần tự trách. Bệnh của mẹ con cũng không liên quan đến hai người. Đúng rồi, cơ thể dì Như Khiết như thế nào rồi?”
Nhắc đến Dư Như Khiết, Mạc Cẩm Thành nhẹ nhàng thở dài: “Bà ấy là bệnh cũ tái phát, nhưng mà cũng may là đã khống chế được, bác sĩ nói để bà ấy ở lại đây nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa.”
“Dạ.” Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng trả lời, sau đó quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ không nói gì.
Tuy ngoài miệng mẹ đã nói bà không muốn tiếp tục truy cứu dì Như Khiết nữa, nhưng chắc chắn trong lòng không thể dễ dàng bỏ qua khúc mắc này, khúc mắc này không chỉ tồn tại trong lòng Lục Lộ, ngay cả trong lòng Cố Hạnh Nguyên cũng có.”
Chẳng qua cô không cảm nhận rõ ràng được cảm giác đau điếng người đó, dù sao khi đó cô vẫn chưa có ý thức gì, hơn nữa cô oán Dư Như Khiết cũng chỉ vì mẹ đã phải chịu khổ suốt mấy năm qua mà thôi.
“Hạnh Nguyên, bây giờ con có rảnh không, ba muốn nói chuyện với con vài câu. Chỉ là trò chuyện bình thường giữa ba và con gái.”
Trong lòng Mạc Cẩm Thành, trong lúc vô tình cũng đã xem Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên thành con trai và con gái của ông, nhưng mà trừ cái này ra còn xem họ là con dâu và con rể của ông.
Khi đối mặt với chuyện của Dư Như Khiết, Mạc Cẩm Thành muốn để bọn họ nhanh chóng cởi bỏ khúc mắc, vậy thì trong lòng Dư Như Khiết cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút, dù sao thì chuyện này cũng xem như là do bà chịu áp lực tâm lý quá lớn mà ra.
Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ một chút rồi quay sang gật đầu nhìn Mạc Cẩm Thành: “Ba nuôi, vậy chúng ta xuống dưới kia đi.”
Mạc Cẩm Thành và Cố Hạnh Nguyên từ từ đi dạo trên thảm cỏ dưới bệnh viện, gió mát dịu dàng vào buổi sáng nhẹ nhàng thổi qua mặt hai người.
“Hạnh Nguyên, ba lại xin lỗi một lần nữa vì những lỗi lầm của Như Khiết đối với hai mẹ con con.”
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu đi theo phía sau ông, sau khi nghe ông nói những lời đó thì dần dần ngừng chân lại: “Ba nuôi, con không muốn nhắc lại những chuyện này nữa. Hơn nữa mẹ con cũng đã nói bà cũng không muốn tiếp tục truy cứu những chuyện này.”
Mạc Cẩm Thành nghe được câu này thì cũng hơi yên tâm, nhưng mà ông vẫn còn muốn trò chuyện vài câu với Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, thật ra ba cũng có biết được một chút về những lỗi lầm mà Dư Như Khiết đã phạm phải vào hai mươi năm trước. Lúc đó, tuy bà ấy đã là người của Bắc Minh Chính, hơn nữa Thiện cũng đã không nhỏ, nhưng bà luôn bị Bắc Minh Chính tra tấn, đầu óc luôn không được bình thường. Đây cũng không phải vì ba muốn che chở cho bà ấy mà nói như thế.”
Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu nhìn Mạc Cẩm Thành, thật ra dưới đáy lòng cô cũng không muốn tin rằng trước đây dì Như Khiết đã cố ý làm thế.
Nhưng sau khi nghe Mạc Cẩm Thành giải thích xong, cô vẫn có chút không thể tiếp nhận nổi: “Ba nuôi, con hiểu ý của ba. Nhưng mà con cảm thấy đây không phải là lí do để năm đó bà ấy vứt bỏ con. Không lẽ chỉ cần người đó có tinh thần không được bình thường thì khi làm sai sẽ không cần chịu trách nhiệm hay sao?”
“Không lẽ những chấn thương về mặt tâm lý, đau đớn về thể xác mà Như Khiết phải chịu đựng suốt hai mươi mấy năm qua còn chưa đủ hay sao?” Lúc Mạc Cẩm Thành nói chuyện, cảm xúc hơi kích động: “Hạnh Nguyên, con có biết hay không: Mấy ngày sau khi con mất tích, Như Khiết như bị mất hồn, ngày nào ba cũng ở cùng bà ấy, ngày nào bà ấy cũng đi qua đi lại mấy phố lớn ngõ nhỏ nơi lạc mất con tìm kiếm. Thậm chí lúc đó ba còn lo bà ấy có bị tâm thần không nữa. Đến sau này, mãi đến có một ngày hai tay bà ấy dính đầy máu chạy đến chỗ ba, cơ thể bà ấy liên tục run rẩy, cứ luôn lặp đi lặp lại nói bà ấy đã giết chết con trai của bà.”
Cố Hạnh Nguyên không khỏi hoảng sợ, không ngờ rằng hai chuyện này lại xảy ra nối tiếp nhau.