Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm trạng bây giờ của cô có chút loạn, cô không biết phải đối mặt với Bắc Minh Diệp Long thế nào, cô dường như có thể cảm nhận được Bắc Minh Diệp Long sẽ chế nhạo cô bất tài vô dụng.

Khi cô vừa tiếp quản Bắc Minh thị, đã có một tai nạn xảy ra trước đó vài ngày, điều này quả thực không phải một dấu hiệu tốt.

Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn phải đến gặp anh ta, không phải vì điều gì khác, vì Bắc Minh thị, vì Bắc Minh Thiện đã dặn dò cô. Ít nhất là trong lúc cô tại nhiệm, Bắc Minh thị có thể bình an.

***

Hình Uy lái xe đến trước hiên bệnh viện thì dừng hẳn.

Cửa xe mở ra, Cố Hạnh Nguyên bước xuống từ bên trong.

Cô nhanh chóng bước vào sảnh bệnh viện, sau đó Hình Uy mang theo hai cái giỏ trái cây vội vã theo sau.

Bọn họ dựa theo địa chỉ, tìm được phòng bệnh của hai cha con Bắc Minh Diệp Long và Bắc Minh Triều Lâm.

Lúc bọn họ đứng ở cửa, Cố Hạnh Nguyên có chút do dự.

“Cô chủ, chúng ta phải đi vào thật sao?” Nỗi lo của Hình Uy dường như cũng giống nỗi lo của Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên đưa tay nhẹ nhàng cầm chốt cửa, cái gì cũng mặc kệ, có một số việc cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Cổ tay cô vừa thoáng dùng lực, mở cửa phòng bệnh ra.

Chỉ thấy trong phòng bệnh, đặt hay chiếc giường bệnh song song với nhau.

Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long đang nằm ở bên trên.

“Hạnh Nguyên tới rồi sao.” Không có đợi Cố Hạnh Nguyên mở miệng, Bắc Minh Triều Lâm nằm ở trên giường bệnh đã nói chuyện trước.

Cố Hạnh Nguyên đi vào, mỉm cười nói: “Ông nhìn tôi, mấy ngày nây bận rộn xử lý mọi chuyện, cũng không biết mọi người bị ốm. Hôm nay đặc biệt tới thăm, mọi người đừng trách nha!”

Hình Uy nhanh chóng đặt hai giỏ hoa quả lên bàn ở đầu giường của bọn họ.

“Hạnh Nguyên, cô đến thăm chúng tôi là đã đủ thành ý rồi, sao còn để cô tốn kém chứ!”

“Này, ngài Bắc Minh, nói thế nào thì ông cũng là tiền bối của tôi. Vãn bối đến thăm tiền bối sao có thể đến tay không chứ. Ông và Diệp Long là vì Bắc Minh thị mà bị bệnh. Tôi đến thăm hai người là bổn phận nên làm. Chỉ có điều đến vội vàng nên không chuẩn bị được nhiều, mong hai người thứ lỗi!”

Cố Hạnh Nguyên nói xong, lại nhìn trộm sang Bắc Minh Diệp Long đang nằm trên giường bệnh khác một cái.

Chỉ thấy anh ta dựa lưng vào tường, mắt lim dim không nói một lời.

Cố Hạnh Nguyên biết, Bắc Minh Diệp Long có lẽ là đang tức giận mình, cho dù thế nào, nước đã đến chân, cũng thuận theo anh ta thôi.

Cô đi đến bên giường Bắc Minh Triều Lâm, Hình Uy lập tức cầm một chiếc ghế đặt ở bên cạnh.

“Ngài Bắc Minh, bệnh tình của ông thế nào?”

Bắc Minh Triều Lâm mỉm cười nói: “Vẫn tốt, vẫn tốt! Chỉ là mấy ngày trước, tôi và Diệp Long bận rộn công việc của tập đoàn. Cũng chỉ có thể trách sức khỏe của chúng tôi có hạn, cuối cùng vẫn bị bệnh ở chỗ này. Thế nào, Bắc Minh thị mấy ngày nay không xảy ra chuyện gì lớn chứ?”

Hỏi đến câu này Cố Hạnh Nguyên lộ vẻ có chút lúng túng: “Ngài Bắc Minh, ông nói như vậy, giống như tôi đợi đến khi Bắc Minh thị xảy ra chuyện mới đến tìm hai người vậy.”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Trước kia, vì muốn kiểm tra tiến độ công việc của chúng tôi mà đến bộ phận của chúng tôi không ít. Nhưng gần đây, chúng tôi đã nằm viện vài ngày, tại sao mới đến thăm chúng tôi? Nếu không phải có chuyện gì, sao cô có thể như vậy. Nói đi, Bắc Minh thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mặc dù tôi và cô vẫn có chút ý kiến khác nhau, nhưng tôi không phải người có lòng dạ hẹp hòi, nếu có thể đỡ được gì cho cô, tôi vẫn giúp!”

Lúc này Bắc Minh Diệp Long đột nhiên lên tiếng.

“Diệp Long, con xem thái độ của con, tại sao nói chuyện với Hạnh Nguyên như vậy?”

Lúc này, Lan Hồng bưng mấy hộp cơm đi đến.

Cố Hạnh Nguyên vội vàng đứng lên, mỉm cười nhẹ gật đầu với bà ta.

Lúc này Bắc Minh Triều Lâm cũng tiếp lời: “Đúng nha, Hạnh Nguyên. Bắc Minh thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Cái này...” Cố Hạnh Nguyên thấy đã nói đến mức này, vậy mình cũng không cần gì phải giấu diếm nữa.

Cô liền kể ngắn gọn những gì đã xảy ra ở tập đoàn Gia Mậu trong những ngày gần đây cho bọn họ biết.

***

Sau khi nghe Cố Hạnh Nguyên nói xong, Bắc Minh Triều Lâm và con trai Bắc Minh Diệp Long liếc nhau một cái.

Thật ra chuyện của tập đoàn Gia Mậu, bọn họ đã sớm biết trước Cố Hạnh Nguyên.

Hơn nữa lần này bọn họ giả ốm cũng chính là muốn để cô xuống đài không được. Để cô hiểu được rằng, nếu như Bắc Minh thị không có hai cha con bọn họ, chỉ dựa vào cô thì bất cứ chuyện gì cũng không giải quyết được.

Quả nhiên, lần này Cố Hạnh Nguyên đến tìm bọn họ là để thương lượng đối sách.

“Triều Lâm, Diệp Long. Ông xem Hạnh Nguyên đến tìm hai người thương lượng đối sách, hai người cũng tỏ thái độ đi chứ!” Lan Hồng không biết hai cha con này đang nghĩ thế nào.

Bà ta chỉ biết mâu thuẫn giữa con trai mình và Cố Hạnh Nguyên càng ngày càng nhiều.

Nhưng dù sao Bắc Minh thị cũng xảy ra chuyện, bà ta vẫn có chút mềm lòng. Muốn khuyên ông ta một chút xem làm thế nào để giúp Cố Hạnh Nguyên vượt qua cửa ải khó khăn này.

Bắc Minh Diệp Long ra vẻ khó xử: “Mẹ, không phải con không muốn giúp đỡ cô ấy, mẹ cũng thấy bây giờ con và ba đang nằm trong viện. Huống chi chuyện này xảy ra trong lúc con và ba nằm viện, con và ba cho dù có lòng cũng không đủ lực. Huống hồ, lúc trước chú Hai đem Bắc Minh thị giao phó cho Hạnh Nguyên cũng đã nói rõ cô ấy có đủ năng lực để giữ chức Tổng giám đốc, nếu như chú Hai ở đây, chuyện lớn như vậy xảy ra, chắc chắn chú ấy sẽ có cách giải quyết. Con nghĩ Hạnh Nguyên cũng sẽ có cách như vậy!”

Cố Hạnh Nguyên bị lời của Bắc Minh Diệp Long chặn lại, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cô không ngờ mình đến tìm anh ta để giải quyết vấn đề, nhưng anh ta lại làm khó cô vào lúc này.

Lời nói của anh ta đầy chế giễu và mỉa mai với mình, nói bóng gió nếu ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được thì cô có tư cách gì để làm Tổng giám đốc?

Lời nói của Bắc Minh Diệp Long ngoại trừ Cố Hạnh Nguyên nghe có chút chói tai ra thì còn có Hình Uy nữa.

“Cậu Diệp Long, lời này cũng không phải nói như vậy. Công trình Tập đoàn Gia Mậu từ đều đến cuối đều là do anh chủ trì, bây giờ anh cũng không thoát khỏi liên quan. Cô chủ làm tổng giám đốc của Bắc Minh thị, thứ cô ấy muốn chính là quản lý tập đoàn hoạt động bình thường chứ không phải nhà thầu đi theo từng công trình. Nếu như cô ấy làm như vậy, thế thì còn cần phải có những người phụ trách như mấy người làm gì?”

“Ha ha, trợ lý Hình, có vẻ như anh tức giận không nhỏ nhỉ. Không ngờ lúc chú Hai có ở đây không nhìn thấy anh tức giận đến mức ấy. Bây giờ chú Hai không ở đây, anh liền nhảy ra ngoài. Tôi nói cho anh biết, tập đoàn Bắc Minh thị là của nhà họ Bắc Minh chúng tôi, anh chẳng qua chỉ là người làm công thôi, về phần chuyện ở đây, tôi lấy thân phận là đại cổ đông thứ hai của Bắc Minh thị khuyên anh một câu: Ít xen vào chuyện ở đây, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân!”

Bắc Minh Diệp Long hung hăng trợn mắt nhìn Hình Uy một cái, hiện tại Bắc Minh Thiện không đang cho anh ta chỗ dựa, cũng sẽ không cần bận tâm nhiều như vậy.

“Hình Uy tôi những năm gần đây đi theo ông chủ trải qua rất nhiều sóng gió. Ai đúng ai sai tôi biết rõ ràng. Nói một câu không nên nói, cậu chủ Diệp Long, hôm nay anh nói câu này tôi không thích nghe, anh là người của nhà họ Bắc Minh, nhưng đến bây giờ lại không muốn dốc sức vì Bắc Minh thị mà lại ở đây phá, anh làm như vậy xứng đáng với ông chủ sao, xứng đáng với ông cụ Bắc Minh linh thiêng trên trời sao?”

Nói đến đây, Hình Uy cũng có chút nóng nảy.

Lại nói đến mức này, Bắc Minh Diệp Long cũng dứt khoát vạch mặt: “Hình Uy, anh đừng ỷ vào việc anh theo chú Hai nhiều năm như vậy thì có thể công cao che chủ. Càng đừng nghĩ đến việc dùng ông nội để trấn áp tôi. Bây giờ tôi nói rõ cho anh biết, chuyện tập đoàn Gia Mậu, tôi mặc kệ!”

***

Bắc Minh Diệp Long khiến Bắc Minh Triều Lâm nhíu mày.

Ở thời điểm này, ông ta cũng không ngờ con trai sẽ nói ra những lời như vậy.

Cho dù là Bắc Minh Diệp Long và Cố Hạnh Nguyên đều rất quen thuộc, nhưng dù sao bây giờ cô ấy cũng không còn là bạn gái năm đó của con trai nữa.

Bây giờ cô là Tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị, ở một phương diện nào đó thì cô chính là đại biểu cho Bắc Minh Thiện.

Lại còn có thêm Hình Uy ở đây.

“Diệp Long, con đang nói gì đấy!” Bắc Minh Triều Lâm nhịn không được quát lớn anh ta một câu.

Sau đó ông ta lại cười hướng Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy nói: “Hạnh Nguyên, Hình Uy. Diệp Long hai ngày này sức khỏe không được tốt, hôm qua lại hơi sốt, nó nói ra những lời này có lẽ là do hơi bối rối. Tôi lập tức gọi bác sĩ đến khám cho nó. Hai người yên tâm, chúng tôi dù sao cũng là người của Bắc Minh thị, sẽ không trơ mắt nhìn Bắc Minh thị xảy ra chuyện.”

Ngay từ đầu khi Cố Hạnh Nguyên nghe thấy Bắc Minh Diệp Long nói như vậy, trong lòng thật sự là có chút khó chịu, anh ta nó như vậy rõ ràng là muốn khoanh tay đứng nhìn.

Lúc trước vì công trình này, anh ta đã phí không ít tâm tư. Cũng chính vì sự cố gắng của anh ta nên mới đứng vứng bước chân ở Bắc Minh thị.

Anh ta hôm nay lại tưởng như hai người khác nhau.

Đang lúc cô muốn nói lời chỉ trách thì Bắc Minh Triều Lâm lại khiến cô không biết nên nói gì.

Ở thời điểm này, vẫn là Bắc Minh Triều Lâm có thể vì đại cục. Cũng dựa vào điểm này, Bắc Minh Diệp Long dù là so với Bắc Minh Thiện hay là Bắc Minh Triều Lâm, đều có điểm chênh lệch nhất định.

“Ngài Bắc Minh, nghe lời vừa rồi của ông, tôi rất cảm động. Điều này cũng nói rõ rằng ông không hổ là người của nhà họ Bắc Minh, một lòng muốn tốt cho Bắc Minh thị.”

Cố Hạnh Nguyên nói xong, đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay: “Tôi còn một số việc khác cần phải làm nên sẽ không ở lại nữa. Ông nói đúng, nên khám lại đầu óc cho Diệp Long một chút!”

Nói xong, cô quay đầu nháy mắt với Hình Uy, sau đó quay người đi đến cửa phòng bệnh, kéo cửa đi ra ngoài.

Hình Uy cho dù có bất mãn gì với Bắc Minh Diệp Long đi nữa thì dù sao vẫn coi anh ta là người nhà họ Bắc Minh, nên không nói thêm điều gì.

Anh ta vội vàng đi theo Cố Hạnh Nguyên đi ra ngoài.

*

Bắc Minh Diệp Long nhíu mày, cứ như vậy nhìn xem bọn họ đi ra ngoài.

“Ba, sao ba lại nói với bọn họ những thứ này. Bọn họ tới đây ba còn không nhận ra sao, chính là đến mời chúng ta. Lúc này chính là lúc chúng ta chiếm lĩnh quyền chủ động, tại sao ba còn phải hứa hẹn với bọn họ?”

“Diệp Long, còn còn không biết xấu hổ nói như vậy. Chuyện công trình của tập đoàn Gia Mậu vốn thuộc công việc của chúng ta. Lúc này cho dù con bỏ gánh không làm, chẳng lẽ con tin rằng mấy người Hạnh Nguyên sẽ không tìm được cách giải quyết sao? Diệp Long, Bắc Minh thị sở dĩ có thể sừng sững không ngã, không phải chỉ dựa vào việc chỉ cần một người chủ nghĩa anh hùng, mà là kết quả của tất cả mọi người khắp trên dưới Bắc Minh thị. Con có thể buông tay mặc kệ, nhưng ba nói cho con biết: Như vậy sẽ chỉ đẩy cho con đối đầu với Bắc Minh thị, đem tất cả những danh vọng mà con đã từng rất vất vả mới tạo dựng nên rơi vỡ tan tành. Cũng sẽ khiến cho chỗ đứng của Hạnh Nguyên ở Bắc Minh thị thêm kiên cố. Con luôn là người rất thông minh, tại sao đến lúc này lại hành động theo cảm tính như vậy?”

Bắc Minh Triều Lâm nhìn Bắc Minh Diệp Long thật sự có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Cảnh tỉnh, để Bắc Minh Diệp Long lần nữa bình tĩnh lại. Đúng như những gì ba nói, mình suýt chút nữa đã phá hủy tất cả những thứ đã sắp xếp trước đó.

“Ba, ba nói đúng. Đều tại con suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện lớn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK