“Ngậm miệng lại! Hình Uy!” Bắc Minh Thiện tức giận đấm một đấm lên trên cửa sổ xe.
Hình Uy thở hắt ra một hơi, kiên trì nói: “Chủ nhân cố chấp cho rằng cô Cố tình nguyện ở chung cậu Diệp Long chứ không nguyện ý ở cùng với cậu, cho nên chủ nhân rất nổi giận, rất tổn thương, đương nhiên phản kích lại cũng sẽ tàn nhẫn hơn một chút… Nhưng mà chủ nhân có từng nghĩ tới hay không, lúc đó cô Cố lại gánh vác một bí mật lớn như vậy, sợ hãi cậu phát hiện cô ấy chính là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ Trình Trình, sợ hãi cậu biết được cô ấy còn giấu diếm một cậu chủ nhỏ Dương Dương, thử hỏi xem dưới sự kiềm chế tâm lý như thế này, cô Cố còn có tâm tư đâu mà cấu kết với cháu trai của cậu, hai cậu chủ nhỏ cùng với anh Diệp Phong sao có thể ở cùng nhau? Chẳng lẽ là cô ấy không sợ không thể đối mặt với hai cậu chủ nhỏ được ư?”
Lời nói của Hình Uy khiến cho đầu óc của Bắc Minh Thiện quay cuồng, nhưng mà lại im lặng.
Thật lâu sau, anh vuốt vuốt huyệt thái dương đau đớn của mình, ngước mắt lên nhìn những vì sao trong bầu trời đêm.
“Hình Uy… chẳng lẽ là tôi đã sai rồi ư?”
“…” Hình Uy suy nghĩ một hồi: “Chủ nhân, bây giờ không phải là lúc truy cứu xem ai đúng ai sai, Hình Uy biết là chủ nhân không nỡ để cô Cố rời khỏi, bây giờ đuổi theo… chắc là vẫn còn kịp…”
Bắc Minh Thiện hơi do dự.
Tồn tại ở trong đầu của anh cũng chỉ còn là ý thức tan rã…
Đuổi theo hay là không đuổi theo?
Cán cân đang lắc lư trái phải ở trong đầu của anh.
“Hình Uy, tại sao tôi phải đuổi theo cô ấy chứ… bây giờ con cũng đã thuộc về tôi rồi… tại sao tôi lại phải đuổi theo cô ấy…”
Sau khi say rượu thì trong giọng nói của anh xen lẫn một tia gào thét.
Đã giành được con trai, rõ ràng anh nên vui vẻ!
Cho cô một trận đòn hiểm ác ở trước tòa, rõ ràng anh nên trút bỏ hận thù!
Nhưng vì cái gì, lúc mà anh chỉ ôm bình rượu rót rượu mới có thể nhớ đến nhiều chuyện bực bội như vậy?
Anh chán ghét đôi mắt trong trẻo của cô thỉnh thoảng lại xuất hiện ở trong đầu của anh!
Anh chán ghét cô, rõ ràng là một đôi mắt sạch sẽ như vậy, nhưng lại mở to mắt ra mà nói lời lừa dối với anh…
Cuối cùng cô xem anh là cái gì?
“Haiz…” Hình Uy thở dài: “Chủ nhân đừng cố chấp như vậy…”
Bắc Minh Thiện hơi híp đôi mắt nhập nhèm của mình, bất động thanh sắc.
Hình Uy hơi do dự: “Chủ nhân lên xe nhanh đi, tôi đưa cậu đến sân bay.”
Ởm ờ, cuối cùng Bắc Minh Thiện vẫn bị Hình Uy đẩy lên xe.
Xe chạy “vèo” một tiếng, nhanh chóng chạy khỏi con đường tắt ở quán bar, nhưng mà không ngờ lại đột nhiên…
Không biết là có một bóng người nhỏ nhắn lao ra từ chỗ nào.
Trong một thời gian như tia chớp đã đâm vào chiếc xe hơi.
Kít…
Một âm thanh thắng xe chói tai vang lên, phá nát cả bầu trời đêm…
Nghe cực kỳ thê lương.
Không hề có điềm báo trước!
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chủ nhân… hình như là, hình như là tôi đã không cẩn thận đụng trúng người rồi…”
“Xuống xe xem thử xem.”
Hình Uy nhanh chóng bước xuống xe.
Chỉ một lát sau, Bắc Minh Thiện cũng đi theo xuống xe, lúc nhìn thấy bóng dáng của người bị đụng ngã trên mặt đất, đôi mắt tĩnh mịch của anh lại run lên…
Bỗng nhiên sân bay lại cách anh càng ngày càng xa.
Nhìn bóng dáng gầy yếu nằm ở trên mặt đất, ánh mắt của anh chợt lóe lên trong màn đêm đầy sao.
“Phỉ Nhi…” Giọng nói khàn khàn của anh lơ lửng giữa bầu trời đêm…
Có đôi khi có rất nhiều chuyện dường như đã được định sẵn trong tương lai.
Định sẵn bởi vì một vài sai lầm mà bỏ lỡ thời gian tốt đẹp nhất của nhau…
…
Dưới cùng một bầu trời với những ngôi sao trong đêm.
Rốt cuộc máy bay cũng đã cất cánh.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở vị trí gần cửa sổ nhìn bầu trời đêm ở bên ngoài máy bay, dường như cách cô rất gần nhưng mà lại rất xa.
Rốt cuộc cô cũng đã muốn rời khỏi nơi này một mình.
Cô mới phát hiện mình lại không nỡ đi khỏi thành phố A như vậy.
Không nỡ đi xa thành phố mà cô đã trưởng thành.
Không nỡ bỏ rơi hai cục cưng.
Không nỡ…
Người đàn ông giống như thiên thần mà ôm lấy cô trong đêm mưa to gió lớn.
Cô vĩnh viễn nhớ kỹ anh đã nói: Cô vừa mới khóc thì cả thế giới này đều đổ mưa…
Nhưng mà sau đó anh lại dùng phương thức tàn nhẫn nhất đã phá vỡ niềm tin cuối cùng của cô!
Ngón tay vừa chạm vào mặt, mới phát hiện bất tri bất giác nước mắt đã rơi đầy gương mặt.
Đây là lần đầu tiên mà cô ra nước ngoài một mình, cô đơn như thế.
Cô đơn lẻ bóng!
Trong đầu đang nhớ đến từng chuyện từng chuyện xảy ra trong những năm gần đây, hóa ra cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, tất cả đều hư vô.
Tất cả đều đã kết thúc, nhưng mà người ta đều nói kết thúc không phải là bắt đầu tiếp theo hay sao?
Dù sao thì cô vẫn còn cục cưng ở trong thân thể vẫn còn chưa ra đời.
Vô thức lướt qua bụng dưới, đây là chuyện may mắn nhất của cô…
Lúc này trong khoang máy bay đột nhiên lại có một tiếp viên hàng không chạy tới…
“Kính thưa hành khách, chuyện rất khẩn cấp, cho hỏi có ai ở đây có nhóm máu AB Rh dương tính hay không? Ở khoang hạng nhất có một vị hành khách cần phải được truyền máu ngay lập tức.”
Cố Hạnh Nguyên khẽ giật mình…
…
Hai năm sau…
Năm tháng giống như là những hạt cát dính lại trong đầu ngón tay, im lìm lặng lẽ mà biến mất.
Mà kết thúc chính là vì bắt đầu một lần nữa.
Thế giới này rộng lớn như thế, tinh tú thay đổi, mặt trời mặt trăng cũng thay đổi, không cẩn thận thì sẽ gặp được người.
Nhưng tại sao yêu lại ngắn như vậy, mà quên nhau lại phải dài như vậy…
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, giáng sinh năm nay thành phố A đã rơi trận tuyết nhỏ.
Hoa tuyết rơi lả tả, nhảy múa xoay vòng ở giữa không trung…
Tối ngày hôm nay thành phố A được bao phủ trong một màu trắng xóa, diễn ra một lễ hội hóa trang chưa từng có.
Sở dĩ có một sự kiện lớn như thế là bởi vì trong đêm vũ hội hóa trang này sẽ được trưng bày một viên kim cương có độ dài lịch sử hàng trăm năm đến từ Nam Phi, nó còn có một cái tên cực kỳ lãng mạn… mật ái.
Nghe nói đằng sau viên kim cương này còn có một truyền thuyết…
Trong lời đồn, nói rằng người nào là chủ nhân của nó, không chỉ có thể mang đến vận may, gặp dữ hóa lành, còn có thể sống cùng với người mình yêu đến già, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau.
Bởi vậy khi nghe nói viên kim cương mật ái này lại được trưng bày trong đêm giáng sinh ở thành phố A, các cậu ấm nổi tiếng trong thành phố chạy theo như vịt, không kịp chờ đợi mà muốn nhìn thấy hình dạng của viên kim cương này…
Trong vũ hội, ánh sáng và bóng tối đang xen nhau, người người nhốn nháo.
Chính vì vậy có rất nhiều người nổi tiếng và giàu có sau khi đeo mặt nạ lên thì bọn họ liền lập tức xé bỏ lớp ngụy trang lịch lãm và kín đáo trước đây, uốn éo cơ thể nóng bỏng làm ra hành vi khiêu khích phóng túng theo âm nhạc…
Ở trong một góc tối, có một người đàn ông đeo mặt nạ nửa người nửa sói, mặc bộ vest chỉnh tề, tay cầm ly rượu chậm rãi nhắm nháp.
Dường như trong vũ hội có nóng bỏng đến đâu thì cũng không hề có liên quan gì đến anh vậy đó, anh… tỉnh táo ưu nhã giống như là một tác phẩm điêu khắc bằng băng vô hồn.
“Bắc Minh Nhị, thật sự không ngờ là cái cô người mẫu nhỏ bé đó lại lẳng lơ như vậy, bình thường trên tivi thì giả vờ rất hung dữ mà…” Sở Dung Triết vừa uống rượu vừa thưởng thức và bình phẩm cảnh nam nữ đang uốn éo trên sàn nhảy.
*Bắc Minh Nhị: Xưng hô của Sở Dung Triết đối với nam chính, nam chính là nhị thiếu nhà họ Bắc Minh.
Bắc Minh Thiện liếc xém qua bên cạnh một chút, nhìn Sở Dung Triết đang ôm một cây chổi giả trang thành Harry Potter, xùy nói: “Người ta cũng đã đeo mặt nạ rồi mà cậu còn có thể nhận ra được à?”
“Ây da, tôi nhìn nhận phụ nữ là nhìn nhận chân đấy, chẳng lẽ là cậu không biết à?” Sở Dung Triết nói đến đây thì liền bày ra vẻ mặt đắc ý: “Mỗi một người phụ nữ đều có một đôi chân độc nhất vô nhị, tôi có thể nói là chỉ cần Sở Dung Triết tôi nhìn qua một chút thì cũng đủ để vừa nhận là không thể quên! Cậu nhìn thử xem, cái đùi nổi gân xanh của cô người mẫu nhỏ đó, thật là đáng tiếc cho một thân hình gợi cảm…”
“Biến thái.” Bắc Minh Thiện lạnh như băng mà phun ra hai chữ.
“Nè nè nè, tốt xấu gì thì tôi cũng có ham muốn đối với phụ nữ đó nha, nào có giống cậu chứ, kể từ hai năm trước Hạnh Nguyên rời đi thì cậu giống như là bị phế mất võ công vậy đó, sắc đẹp ở trước mặt thì cậu cũng không thèm quan tâm, tôi nói cậu có biến thái không chứ.” Sở Dung Triết phản bác.
“Sở Nhị, con mẹ nó chứ ai nói là tôi vì cô ta hả? Tôi chỉ là có bệnh thích sạch sẽ, rất kén chọn đối với phụ nữ, tôi không thích ăn tạp giống như cậu vậy.” Bắc Minh Thiện nói xong lại đặt ly rượu ở gần môi, nhấp một ngụm.
Sở Nhị liếc mắt không phục: “Đúng vậy đó, cậu có bệnh thích sạch sẽ, kén chọn. Vậy thì Phỉ Nhi thì sao chứ, tại sao không thấy cậu ăn cô ta đi? Đừng có nói là cậu đau lòng cho Phỉ Nhi, tôi cũng không tin Phỉ Nhi yếu ớt đến nổi ngay cả sức lực nằm ở dưới người của cậu mà cũng không có.”
“Câm miệng!” Đôi mắt dưới mặt nạ của Bắc Minh Thiện co chặt lại: “Hôm nay tôi đến đây cũng không có tâm trạng để thảo luận phụ nữ với cậu đâu.”
“Vâng vâng, mục tiêu của cậu chính là viên kim cương mật ái trong truyền thuyết…”
Sở Dung Triết vừa mới dứt lời, bỗng nhiên âm nhạc trong hội trường dừng lại, ánh đèn cũng tối mờ.
Ngay sau đó, người dẫn chương trình của vũ hội cầm micro, nói chuyện cực kỳ nhiệt tình…
“Xin chào quý ông quý bà, chúc mọi người có một đêm giáng sinh vui vẻ! Cảm ơn mọi người dành thời gian để đến đây tham gia vũ hội kim cương mật ái, tiếp theo sẽ mời nhân vật chính của ngày hôm nay mới từ Nam Phi đến thành phố A, hơn nữa còn là người sở hữu viên kim cương mật ái, chính là… Mạc Cẩm Thành, ông Mạc long trọng bước ra sân khấu.”
Một chùm ánh sáng trắng chiếu về phía sân khấu, một người đàn ông mặc vest trắng hơn năm mươi tuổi, phong độ đi lên sân khấu, năm tháng đã khắc ghi dấu ấn thăng trầm trên gương mặt của ông, làm tăng thêm vẻ quyến rũ trưởng thành cho ông ta.
Sở Dung Triết tiến đến bên tai của Bắc Minh Thiện, nhỏ giọng thì thầm: “Nghe nói Mạc Cẩm Thành chính là nhân vật nổi tiếng trong thế giới ngầm vào ba mươi năm trước ở thành phố A, lúc ông ta tiếng tăm lừng lẫy thì nhà họ Sở bọn tôi trong giới hắc đạo cũng chỉ là một con tép riu thôi…”
Bắc Minh Thiện lại khinh thường nhíu mày: “Cậu cũng biết nói là ba mươi mấy năm trước nữa à?”
“Xì, không biết là sau đó tại sao ông ấy lại rời khỏi thành phố A, kể từ đó thì mai danh ẩn tích. Giống như là trong truyền thuyết, từ nhỏ các cậu đã được sống trong an nhàn sung sướng thì làm sao hiểu được những người sống trên dao trên thớt giống như là bọn tôi đâu chứ, tôi đối với Mạc Cẩm Thành giống như là một loại cảm giác luyến tiếc anh hùng với anh hùng đó mà…”
Bắc Minh Thiện cầm ly rượu, con mắt dưới mặt nạ nhìn chằm chằm vào Mạc Cẩm Thành ở trên sân khấu, ánh mắt thâm thúy.
Mạc Cẩm Thành đi đến chính giữa sân khấu, tiếp nhận micro của người dẫn chương trình, khẽ cười nói, giọng nói trầm thấp nhưng lại có lực…
“Đầu tiên, Mạc Cẩm Thành tôi xin cảm ơn quý vị và các bạn đã ủng hộ! Tôi tin rằng chắc hẳn mọi người đang thắc mắc tại sao tôi lại gìn giữ một viên kim cương trong ba mươi năm và chọn trưng bày nó vào tối ngày hôm nay vào ba mươi năm sau. Thật sự cũng không dám giấu diếm, viên kim cương này, từ lúc trước là tôi chuẩn bị làm tím vật định ước tặng cho người phụ nữ mà tôi yêu sâu sắc nhất, nhưng mà cuối cùng viên kim cương này còn chưa đưa đến tay thì cô ấy đã vĩnh viễn rời khỏi trần đời… những năm gần đây tôi thật sự rất luyến tiếc và đau khổ, vẫn luôn sống trong gió tanh mưa máu, giống như là một cái xác không hồn…”
“Thẳng cho đến khi hai năm trước, một cô gái xuất hiện lại nhen nhóm hy vọng vào trong cuộc sống của tôi, con bé chính là con gái Mạc Cẩm Thành của tôi! Là con bé đã để cho tôi hiểu được chỉ cần có thể buông bỏ quá khứ thì mới có thể bắt đầu một tương lai mới, cho nên tối ngày hôm nay tôi quyết định buông bỏ viên kim cương mà tôi đã trân trọng cất giữ ba mươi năm nay, coi như là đã buông xuống cố chấp trong quá khứ. Chỉ cần con gái của tôi đồng ý tặng viên kim cương này cho ai thì người đó chính là người sở hữu viên kim cương mật ái này.”
Mạc Cẩm Thành vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây lập tức vang lên tiếng vỗ tay vang dội, nghị luận ầm ĩ.
Ai cũng không ngờ đến một viên kim cương có giá trị mấy trăm triệu, thế mà Mạc Cẩm Thành lại hào phóng tặng đi như vậy.
Thế là tất cả mọi người đều trong mong Hy Vọng cô con gái từ trong miệng của Mạc Cẩm Thành bước ra sân khấu.
Chỉ có Bắc Minh Thiện lại nắm chặt ly rượu trong tay, càng ngày càng chặt, dường như có thể bóp nát cả chiếc ly bằng pha lê, gương mặt dưới lớp mặt nạ lạnh lùng cực kỳ.