Đây mới là cuộc sống, ba đứa nhỏ hoạt bát khỏe mạnh ở trong xe, còn có ba người lớn hòa ái dễ gần.
Về phần Bắc Minh Thiện...
…
Trên đường đi bình an vô sự, rất nhanh liền đến cổng bệnh viện.
Cố Hạnh Nguyên dẫn theo bọn nhỏ đi đến cửa hàng bán hoa chọn hoa trước, mỗi đứa bé đều ôm theo hai bó hoa có lớn có nhỏ, bản thân cô cũng chọn hai bó.
Những thứ này chính là tâm ý của bọn nhỏ với mình đối với bà ngoại.
“Mẹ ơi, lúc này có nên nói cho bọn con biết chuyện của bà ngoại đó được không ạ.” Dương Dương đi theo bên cạnh của Cố Hạnh Nguyên, nhịn không được mà hỏi.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương: “Gấp gáp cái gì chứ hả, một lát nữa đáp án sẽ được phơi bày thôi.”
“Mẹ, mẹ học được cách thừa nước đục thả câu từ khi nào vậy?”
Bốn mẹ con rất nhanh liền đi đến cửa phòng của Lục Lộ, cô nhẹ nhàng mở cửa ra.
Lúc này Lục Lộ đang ngồi trên xe lăn ở trong phòng, đối diện với cửa sổ, đưa lưng với cánh cửa, ngồi phơi nắng.
“Mẹ, bọn con đến rồi.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười kêu lên một tiếng, sau đó dẫn bọn nhỏ đi vào.
Lục Lộ quay đầu lại nhìn, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Các con đều đến rồi đó à, Trình Trình, Dương Dương...” Nói đến đây, bà lại nhìn thấy Cửu Cửu vẫn luôn đứng bên cạnh con gái của mình.
Bà có chút bất ngờ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy biểu cảm của mẹ hơi khác thường, nhưng mà đây cũng không phải là lúc nên công khai thân phận của Cửu Cửu, cô nói với bọn nhỏ: “Nhanh đi lên tặng hoa cho bà ngoại đi.”
Trong tay của ba đứa nhỏ ôm hai bó hoa, trên đường bước đi đến đây Cố Hạnh Nguyên đã dặn dò bọn nhỏ một bó là để tặng cho bà ngoại một bó khác là để tặng cho bà nội.
Mặc dù là trên mặt của mình có biểu cảm khác thường, nhưng mà rất nhanh liền khôi phục lại nụ cười: “Đều là bé ngoan.” Sau đó khom người xuống đưa tay nhận lấy hoa trong tay của bọn nhỏ.
“Mẹ, để con đi gọi chú Mạc với lại dì Như Khiết đến luôn.” Cố Hạnh Nguyên nói xong, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Rất nhanh, Mạc Cẩm Thành đỡ Dư Như Khiết đi vào trong phòng bệnh của Lục Lộ, Cố Hạnh Nguyên đi theo đằng sau.
Cô và Mạc Cẩm Thành lấy ghế đặt bên cạnh xe lăn của Lục Lộ, sau đó để Dư Như Khiết ngồi xuống.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên đưa tay chỉ vào Dư Như Khiết, trịnh trọng nói với bọn nhỏ: “Các cục cưng, đây chính là bà nội ruột của bọn con.”
Bà nội ruột? Ba đứa nhỏ nhìn nhau, dù sao thì trước mặt của bọn nó là một người xa lạ, dù ít dù nhiều vẫn có chút do dự.
Nhưng mà Trình Trình vẫn là mang dáng vẻ của anh trai, cậu đưa hoa trong tay của mình đến trước mặt của Dư Như Khiết.
Sau khi Dư Như Khiết nhìn thấy ba đứa nhỏ thì kích động đến chảy cả nước mắt, chỉ có điều là hiện tại bà cũng không còn tay, cho nên căn bản cũng không có biện pháp nhận lấy hoa.
Lúc này Mạc Cẩm Thành đến bên cạnh Dư Như Khiết, nhận hoa thay cho bà ta.
Sau đó Dương Dương và Cửu Cửu cũng đưa hoa của mình ra ngoài.
Lúc này Cố Hạnh Nguyên thấy thời cơ cũng đã đến lúc rồi, nói với Dư Như Khiết: “Dì Như Khiết, đây chính là Trình Trình và Dương Dương.”
Dư Như Khiết nhìn hai cháu trai sinh đôi, mắt mang theo nước mắt nhẹ gật đầu, sau đó lại nói: “Hai đứa trông rất giống với Thiện lúc còn bé.”
Cố Hạnh Nguyên đưa tay kéo Cửu Cửu rồi nhìn về phía của Lục Lộ, một mặt áy náy nhìn mẹ của mình rồi nói: “Mẹ, con thật sự xin lỗi, trước đó con đã nói dối với mẹ, Cửu Cửu không phải là con của Anna mà là con gái của con với Bắc Minh Thiện, chẳng qua là ban đầu con nhìn thấy bộ dạng tức giận của mẹ cho nên không dám báo chuyện này cho mẹ biết, con mong mẹ tha thứ cho con.”
Sau khi nói xong, cô căng thẳng nhìn mẹ mình.
Chỉ nhìn thấy đầu tiên là biểu cảm của Lục Lộ rất kinh ngạc, sau đó lông mày hơi nhíu lại một cái.
Sau khi trầm mặc một lúc thì đã nhìn thấy trên mặt của Lục Lộ dần dần nổi lên nụ cười: “Hạnh Nguyên, con dẫn Cửu Cửu đến đây.”
Như vậy là Cố Hạnh Nguyên không hiểu rõ, nhưng mà mẹ đã kêu cô đi đến đó, cô cũng chỉ làm dẫn theo Cửu Cửu đi đến trước mặt Lục Lộ.
...
Lục Lộ nhìn con gái cùng với cháu ngoại gái đang đứng trước mặt của mình, trong lòng của bà cũng có cảm giác khó chịu.
Bà biết rất rõ, sở dĩ con gái làm như vậy cũng là bởi vì lúc trước do một câu nói của mình gây ra
“Cửu Cửu, cháu đi qua đây.” Lục Lộ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Cửu Cửu.
Cửu Cửu nhìn Lục Lộ một chút, lại quay đầu nhìn mẹ ở bên cạnh, mặc dù là người bà trước mắt ở bên cạnh mình mấy ngày nhưng mà ngày hôm nay con bé cũng nhìn ra được hình như là mẹ rất sợ bà, vậy rốt cuộc mình có cần phải đi qua đó không?
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười với Cửu Cửu: “Cục cưng nhỏ, bà ngoại kêu con đi qua đó kìa.”
Nhận được sự đồng ý của mẹ, lúc này Cửu Cửu mới cẩn thận đi đến trước mặt Lục Lộ.
Con bé hơi sợ sệt gọi một tiếng: “Bà ngoại.”
Lục Lộ nhìn thấy vậy, khóe miệng của bà hơi nhếch lên: “Cửu Cửu ngoan, mẹ đã nói rồi mà, lúc trước vừa nhìn thấy con bé thì đã cảm thấy con bé rất giống với Hạnh Nguyên khi còn nhỏ, mặc dù là không nhìn thấy dáng vẻ lúc lớn của con nhưng mà mẹ cũng có thể tưởng tượng được.”
Nói xong, Lục Lộ lại nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, con cũng đến đây.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy mẹ của mình cũng không tức giận giống như là trong tưởng tượng, ít nhiều gì trong lòng cũng yên tâm được một chút, cô đi đến bên cạnh mẹ, cúi đầu giống như là một học sinh tiểu học phạm phải sai lầm.
Lục Lộ đưa tay kéo tay của con gái qua: “Thật ra thì mẹ đã sớm biết chuyện của Cửu Cửu rồi.”
Câu nói này làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc, mình chưa từng nói mà, hơn nữa Anna và Lạc Kiều cũng giữ kín như bưng.
“Con không cần phải đoán mò đâu, con có biết không, có đôi khi cảm giác đầu tiên rất là linh nghiệm. Lần đầu tiên mà mẹ nhìn thấy Cửu Cửu là mẹ liền mơ hồ cảm nhận được rồi, đương nhiên càng về sau dì Như Khiết của con cũng đã đề cập với mẹ một lần. Hạnh Nguyên, không phải là mẹ tha thứ cho con, mà là con hãy tha thứ cho mẹ, nếu như không phải trước đó mẹ biểu hiện rằng mình không thích Bắc Minh Thiện có lẽ là con cũng sẽ không giấu giếm mẹ trong khoảng thời gian dài như vậy.”
Lúc này Dư Như Khiết nhìn Cố Hạnh Nguyên, một mặt áy náy nói: “Hạnh Nguyên, dì xin lỗi vì đã không giữ bí mật này thay cho cháu, dì cảm thấy là mẹ của cháu nên biết chuyện của Cửu Cửu.”
Những gì mà mẹ nói làm trong lòng cô cảm giác được ủ ấm, trong nháy mắt cô cũng mỉm cười với Dư Như Khiết: “Dì Như Khiết, cháu còn phải cảm ơn dì nữa đó, là dì đã cho cháu có quyết tâm đưa ra quyết định này.”
Cô xoay người ôm lấy Cửu Cửu đi đến trước mặt của mẹ: “Cửu Cửu, đây là mẹ của mẹ, chính là bà ngoại ruột của con đó, con có biết chưa.”
Cửu Cửu nhẹ gật đầu.
“Đến đây để cho bà ôm một cái nào Cửu Cửu.” Lúc này tâm trạng của Lục Lộ rất tốt, đưa tay nhận lấy Cửu Cửu từ trong tay của Cố Hạnh Nguyên.
Bà quay đầu lại nở nụ cười nhìn Dư Như Khiết ngồi ở bên cạnh: “Như Khiết, mặc dù là tôi không có ôm Hạnh Nguyên lớn như thế này nhưng mà hiện tại lúc tôi ôm Cửu Cửu liền có thể cảm nhận được hình bóng năm đó của Hạnh Nguyên, thời gian trôi qua quả thật rất nhanh, chỉ chớp mắt một cái mà Hạnh Nguyên đã có ba đứa con rồi, bà với tôi đều đã trở thành bà ngoại với bà nội, ha ha.”
Dư Như Khiết mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng vậy đó, nhoáng một cái liên trôi qua hơn hai mươi năm, cứ như là mơ một giấc mơ dài.”
Lúc này Cố Hạnh Nguyên lại nháy mắt với Trình Trình và Dương Dương, hai đứa ngoan ngoãn đi đến giữa Dư Như Khiết và Lục Lộ, mở miệng gọi một tiếng bà nội, mở miệng nói một tiếng bà ngoại.
Trong phòng bệnh dâng lên bầu không khí ấm áp.
Cố Hạnh Nguyên thừa dịp lúc này mới nói với mẹ: “Mẹ, còn có một chuyện con giấu mẹ, đó chính là con đã nhận chú Mạc làm ba nuôi, ông ấy đã giúp đỡ con rất nhiều trong lúc con gặp khó khăn.”
...
Lục Lộ nhìn con gái, sau đó quay đầu nói với Mạc Cẩm Thành: “Cẩm Thành, thật sự rất cảm ơn ông đã giúp Hạnh Nguyên một tay trong lúc con bé gặp khó khăn.”
Mạc Cẩm Thành nở nụ cười nhẹ: “Lục Lộ, bà cũng đừng có nói như vậy, tôi giúp đỡ Hạnh Nguyên chẳng qua là do có duyên với nhau, huống hồ gì lúc ấy tôi với Như Khiết cũng không biết con bé là con của bà mà, cho nên cũng không cần phải khách sáo như vậy đâu.”
“Giống như ông đã nói, cơ duyên trùng hợp, duyên phận của chúng ta quả thật không cạn. Năm đó Hạnh Nguyên mất tích sau đó lại gặp Thiện, giờ có con, sau đó trong khoảng thời gian khó khăn thì lại có Cẩm Thành giúp đỡ con bé... Hai nhà chúng ta thật sự không thể tách rời nhau được mà.”
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên lại đột nhiên nhớ đến trong xe của mình còn có thứ khác.
Cô nói với Mạc Cẩm Thành: “Ba nuôi, ở trong xe của con còn có chút đồ nữa, con nhờ ba đi với con lấy mang lên.”
Một lát sau, Cố Hạnh Nguyên và Mạc Cẩm Thành chuyển lên không ít đồ vật từ dưới lầu, hai người bọn họ cầm không hết nên còn cố ý gọi thêm một nhân viên của bệnh viện, lúc này mới cầm được những thứ này đi lên lầu một lần.
“Mẹ, dì Như Khiết, đây là thuốc bổ với hoa quả của dì Tâm gửi cho hai người Giang Tuệ Tâm Cố Hạnh Nguyên chỉ vào một góc trong chất ở trong phòng bệnh, các hộp quà được đóng gói tinh xảo, còn có hai giỏ trái cây.
“Tâm này thật là, lại tốn kém như vậy, có tiền thì cũng không thể phung phí như vậy được.” Lục Lộ oán trách một câu, nhưng mà rất nhanh liền ý thức được có chút không ổn, bà hơi cúi đầu xuống, có lỗi nhìn về phía Dư Như Khiết: “Như Khiết, xin lỗi bà, lúc nãy tôi không nghĩ cho bà...”
Dư Như Khiết nở nụ cười với Lục Lộ: “Không có gì cần phải nói xin lỗi tôi hết, tôi không có thèm danh phận nhà họ Bắc Minh đâu.”
“Mẹ, dì Như Khiết, Bắc Minh Thiện biết là ngày hôm nay con đến đây cho nên đã kêu con mang theo cái này đến cho hai người.” Nói xong, cô lại chỉ xuống chiếc hộp dài và chắc chắn nằm trên mặt đất.
Dư Như Khiết nghe thấy là đồ vật do con trai mình gửi tới trong lòng không khỏi thấy ấm áp, ngay cả Mạc Cẩm Thành cũng cảm thấy giật mình, nhưng mà vừa nhớ đến hình tượng anh đưa mẹ của mình đến bệnh viện, tựa hồ có chút cảm khái nói một câu: “Rốt cuộc đứa bé đó cũng xem như trưởng thành rồi.”
Lúc này Dương Dương nhìn cái hộp đó thì lại cảm thấy hứng thú: “Mẹ ơi, chúng ta mở ra xem là cái gì đi.”
Thật ra thì Cố Hạnh Nguyên cũng rất tò mò cái tên Bắc Minh Nhị không tim không phổi này còn có thể đưa tới cái gì đây.
Mặc dù là ở trước mặt của mẹ với lại dì Như Khiết thì mình giống như là một đứa bé, nhưng mà ở trước mặt của con mình thì mình đã là người lớn rồi, chút lòng hiếu kỳ này cô vẫn nên cất giấu cho cẩn thận.
Bây giờ Dương Dương nói là mình muốn xem, vậy thì cô cũng thuận theo đó mà trèo xuống, lấy một cây dao nhỏ từ trong cái tủ trên đầu giường nhẹ nhàng mở một lớp giấy gói ở bên ngoài.
Chỉ nhìn thấy ở bên trong có hai cái hộp riêng lẻ.
Ánh mắt của những người khác cũng tập trung về phía bên này.
Cố Hạnh Nguyên mở cái hộp đầu tiên ra, vật ở bên trong giống như là một cây gậy, chỉ có điều là có ba chân ở giữa còn có một mâm tròn.
Cô lấy ra, ở trên có dán dán tờ giấy: tặng dì Lục Lộ.
Ở phía sau tờ giấy có nói rõ cách sử dụng.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên xem xong thì nói với mẹ: “Mẹ, đây là cây gậy Bắc Minh Thiện tặng cho mẹ, đợi đến lúc mẹ không cần xe lăn thì mẹ có thể chống nó đi đường, lúc mệt mỏi thì có thể mở cái này ra, cái này là một cái ghế.” Cố Hạnh Nguyên nói xong thì làm mẫu cho Lục Lộ.
Thuận tiện, cô còn lén lút liếc nhìn biểu cảm lúc này của mẹ mình, chỉ nhìn thấy trên mặt của mẹ lộ ra biểu cảm rất bình tĩnh, điều này làm cô cảm thấy yên tâm không ít, ít nhất là mẹ cũng không tức giận.
“Mẹ ơi, vậy một hộp còn lại là cái gì vậy ạ, có phải là của ba tặng cho bà nội không?” Dương Dương chỉ vào một cái hộp khác rồi hỏi.
...
Mọi người di chuyển tầm mắt lên một cái hộp khác ở trên mặt đất.
Đây là của Bắc Minh Thiện tặng cho Dư Như Khiết.
Cho nên cũng hấp dẫn sự chú ý của Dư Như Khiết và Mạc Cẩm Thành. Lục Lộ cũng chỉ mới biết được một vài mâu thuẫn giữa hai mẹ con bọn họ sau mấy ngày trò chuyện với Dư Như Khiết.