Anh ta hiểu rõ nhất con người Bắc Minh Triều Lâm. So với Bắc Minh Thiện, ông ta luôn là một “kẻ vô dụng”.
Sau khi chờ đợi cả buổi trước cổng nhà tổ nhà họ Bắc Minh, các phóng viên đã không còn nhiều kiên nhẫn.
Hơn nữa hôm nay là một ngày đặc biệt, tất nhiên họ sẽ không để tuột mất khoảng thời gian có thể làm mình thoải mái như vậy khi làm việc trong môi trường áp lực cao.
Cho dù tin tức này đủ hấp dẫn, cấp trêи chú ý thế nào thì giờ phút này họ vẫn cất hết dụng cụ phỏng vấn vào xe, sau đó lần lượt rời đi.
Không lâu sau khi các phóng viên rời đi, Hình Uy lái xe đến nhà tổ nhà họ Bắc Minh.
“Hình Uy, tình hình bên ngoài thế nào?” Bắc Minh Diệp Long trốn trong nhà cả ngày vội vàng hỏi anh ta.
Hình Uy thở dài: “Cậu chủ Diệp Long, hôm nay tôi đã gặp người đó. Chúng tôi không hợp ý nhau nên...”
Nói xong, anh ta quay người đi về phía xe của mình rồi mở cửa sau, bên trong có bốn thùng các tông.
Vốn dĩ Đường Thiên Trạch xếp cho bảo vệ niêm phong thùng giấy của cả gia đình Bắc Minh Triều Lâm rồi cất vào kho, nhưng Hình Uy khăng khăng muốn mang những thứ này đi, vì anh ta biết trong khoảng thời gian ngắn họ rất có thể sẽ không xuất hiện ở tập đoàn Bắc Minh.
Hơn nữa, cho dù đã đi, đối mặt với cơ nghiệp khác họ do một tay ông cụ Bắc Minh dựng lên, họ cũng không chịu nổi sự chênh lệch và cú sốc như thế này.
Vậy nên anh ta đã mang đồ của tất cả mọi người về.
Nhìn thấy mấy thùng giấy này, đám người Bắc Minh Diệp Long lập tức hiểu ra tám, chín mươi phần trăm.
Ai cũng ủ rũ cúi đầu như gà trống đá thua.
“Cậu cả Bắc Minh, cậu chủ Diệp Long, tôi mong mọi người đừng nản lòng, cục diện giống bây giờ là tạm thời, chúng ta vẫn sẽ có một ngày quật khởi."
Có lẽ đối với người nhà họ Bắc Minh, đêm giáng sinh này trôi qua thật sự không bình an cho lắm.
Bắc Minh Thiện ngồi một mình trong phòng làm việc.
Anh nghĩ đi nghĩ lại mình xem mình có cơ hội trở mình lớn bao nhiêu, nhưng bây giờ có vẻ cơ hội khá là mong manh.
Ngoài trời đã tối đen như mực, nhưng trong phòng làm việc của anh vẫn không bật đèn.
Toàn thân anh bị bao trùm trong bóng tối.
Tình hình này giống như anh lại quay trở lại quá khứ.
Sau khi anh thực sự nắm quyền điều hành tập đoàn Bắc Minh thị, anh cũng ngồi một mình trong phòng làm việc tổng giám đốc, để bóng tối bao trùm lấy mình như thế này.
Nhưng khi đó, thứ mà bóng tối mang lại cho anh là vui vẻ, là háo hức...
Mà tình hình bây giờ lại rất khác.
Trong bóng đêm, anh cảm nhận được sự bất lực, đau khổ và cô độc...
“Tách...”
Tiếng bật công tắc rất nhỏ đột nhiên vang lên, cả căn phòng làm việc lại lần nữa sáng như ban ngày.
Ánh sáng này khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy chói mắt.
Anh giơ tay lên che mắt theo bản năng, đồng thời nheo mắt nhìn về phía cửa.
Sau khi anh thích ứng với ánh sáng, một người phụ nữ đã đứng trước mặt anh.
Người phụ nữ này đã cùng anh vượt qua rất nhiều ngày tháng, có hạnh phúc cũng có đau khổ.
Đương nhiên, với anh mà nói thì hạnh phúc vẫn nhiều hơn, nhưng với cô mà nói thì đau khổ càng nhiều hơn.
Họ có ba đứa con đáng yêu.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian gần đây, anh mới thật sự cảm nhận được cảm giác ấm áp và hạnh phúc của một gia đình.
“Sao em lại tới đây, bọn trẻ đã về hết chưa?” Bắc Minh Thiện trông có vẻ khá chán nản.
Cố Hạnh Nguyên đặt túi hộp đựng cơm lên bàn làm việc của anh.
“Em biết chắc chắn anh không về nhà, hơn nữa em biết chắc chắn anh không có tâm trạng ăn cơm nên cố ý đem vài thứ đến cho anh.”
Bắc Minh Thiện lên tinh thần ngồi thẳng người, trước mặt anh có sáu hộp cơm, các món ăn trong hộp trông rất hấp dẫn, mùi thơm nhanh chóng tràn ngập khắp phòng làm việc.
Bắc Minh Thiện ngửi thử, sau đó gật đầu lia lịa: “Trình độ của Anna có vẻ lại tăng nữa rồi, sau này cửa hàng nhỏ của cô ấy sẽ đắt khách lắm đây.”
“Đây là em làm.” Cố Hạnh Nguyên nói.
Bắc Minh Thiện kinh ngạc nhìn cô, sau đó dùng đũa gắp một miếng thịt xào rau vừa miệng bỏ vào miệng nếm thử một cách cẩn thận.
“Vị khá ngon. Sao đã muộn thế này em vẫn chưa về? Bọn trẻ không có em ở cạnh, không nói người khác, Dương Dương sẽ lật tung nhà Hình Uy lên đấy.”
Không chờ Cố Hạnh Nguyên lên tiếng, một cái đầu nhỏ đã thò vào trong cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, sau đó nhìn Bắc Minh Thiện với vẻ mặt rầu rĩ: “Ba à, chúng con tốt bụng đến ăn lễ cùng với một người cô đơn như ba, nhưng ba lại bí mật sắp xếp chúng con kiểu đó, chẳng lẽ con là hạng người như vậy sao? Ơ ơ, đừng đẩy em chứ...”
Dứt lời, Dương Dương bị đẩy vào cửa.
Cậu thở phì phò nhìn sang bên cạnh: “Anh đẩy em vào thì đừng hòng trốn nữa.” Nói xong, cậu nghiêng người, đưa tay túm một phát.
Trình Trình cũng bị kéo ra.
Theo sau cậu còn có Cửu Cửu.
Sau đó ba đứa trẻ đứng thành hàng ở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc.
Trêи mặt Bắc Minh Thiện vốn đang hơi buồn rầu, sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên và ba đứa bé, cảm giác này biến mất một cách thần kì, không còn sót lại chút gì.
“Ba đứa còn không mau vào đi, đứng ở cửa làm gì?”
***
Bắc Minh Thiện nói xong, ba đứa trẻ “chen” vào phòng làm việc.
Thật ra chiều ngang của cửa phòng làm việc có thể đủ chứa ba đứa trẻ ra vào cùng lúc, nhưng có cửa mà chúng lại không đi đàng hoàng.
Tình huống này kiểu gì cũng xảy ra với mỗi đứa trẻ, ví dụ: Khi trời mưa, vốn dĩ có thể đi đường như bình thường, nhưng chúng mang giày đi mưa lại không đi đàng hoàng, luôn muốn giẫm vào những chỗ có nước.
Có khi còn sẽ cố ý giẫm mạnh vài phát làm bọt nước bắn tung toé, để văng vào người người khác thì thôi đi, để dính vào người mình cũng làm mãi không biết chán.
“Ba ơi, ba ơi...”
Ba đứa trẻ vây quanh Bắc Minh Thiện, tò mò nhìn những thứ được đặt trêи bàn làm việc chỉ thấp hơn chúng một chút.
Đồ vật của người lớn luôn không có sức thu hút với trẻ con. Trong mắt chúng, những món mà chúng biết tên và không biết tên kia đều có thể đánh đồng với những thứ tương tự đồ chơi.
Bắc Minh Thiện nhìn đứa trẻ này rồi lại cưng chiều vỗ vào một cái đầu nhỏ khác, sau đó anh bế Cửu Cửu ngồi lên đùi mình: “Mấy đứa có luôn theo cạnh mẹ không? Có làm người khác ghét không?”
“Làm gì có, chúng con đã giả trang thành ông già Noel, khỏi phải nói được bao nhiêu người thích, còn có rất nhiều người tới chụp ảnh chung với chúng con đó.” Cửu Cửu nói, hai tay nhỏ đặt trêи bàn làm việc, ánh mắt con bé tò mò nhìn chằm chằm vào quả địa cầu lơ lửng cỡ nhỏ để cách mình không xa.
Bắc Minh Thiện nhìn con gái rồi đưa tay lấy quả địa cầu lại để trước mặt con bé.
Cửu Cửu tò mò nhìn quả địa cầu lơ lửng giữa không trung mà không cần dây treo, con bé tỏ ra vô cùng hiếu kì.
Có lẽ là một sợi dây vô hình, Cửu Cửu duỗi ngón tay nhỏ ra, cẩn thận quơ qua quơ lại phía trêи quả địa cầu một lúc, xác nhận thật sự không có thứ gì treo nó lên.
Sau đó con bé tự ý cầm quả địa cầu xuống bàn rồi nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ hơi nặng ra thì cũng không có gì đặc biệt.
Thế là Cửu Cửu đưa ra một quyết định, con bé giơ tay lên cao, sau đó thả lỏng ra...
“Binh...”
Quả địa cầu nhỏ kia không chút hồi hộp rơi xuống mặt bàn.
“Ớ?” Kết quả này có vẻ khác với những gì con bé tưởng tượng.
Sau đó con bé bèn cầm lấy quả địa cầu nhỏ kia tiếp tục làm thí nghiệm.
Đương nhiên kết quả vẫn giống lần trước.
“Thứ này sao thế nhỉ?”
Cửu Cửu trợn to mắt, muốn tìm ra câu trả lời.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên nhìn con gái, cả hai đều không kìm được nở nụ cười.
Đúng là một đứa bé ngây thơ.
Cuối cùng Cửu Cửu không thể nghĩ ra câu trả lời nào nữa, con bé bắt đầu xin giúp đỡ của những người xung quanh, mong ngóng có thể có ai đó cho mình câu trả lời chính xác.
Lúc này, Dương Dương đầy thích thú và tự tin không nhịn được lên tiếng: “Em biết tại sao nó lại rơi xuống không? Tất cả bí mật đều ở trêи cái bệ kia đấy. Nếu không tin, em để quả địa cầu lên bệ xem nó có rơi xuống tiếp không?”
Sau khi được gợi ý, Cửu Cửu làm theo lời Dương Dương.
Đúng như đã nói, quả địa cầu lại lơ lửng giữa không trung như khi nãy nhìn thấy.
“Anh Dương Dương, sao lại như thế ạ?” Cửu Cửu nhìn Dương Dương bằng ánh mắt ham học hỏi.
“Này hả... Đương nhiên là vì có nguyên lý đồng cực từ tính. Cái bệ này tạo một lực hấp dẫn cho quả địa cầu triệt tiêu lực hấp dẫn mà trái đất tạo ra cho nó, vậy nên quả địa cầu bay lên, đại khái có nghĩa như vậy.”
***
Dương Dương giải thích sơ lược về đồng cực từ tính, khoan hãy nói về cơ bản thì cũng khá ra gì, đồng thời cũng khiến Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.
Đừng thấy Dương Dương ngày thường nhìn có vẻ tếu, hơn nữa còn cà lơ phất phơ, nhưng cậu vẫn biết khá nhiều về kiến thức khoa học.
Cố Hạnh Nguyên không thể không suy nghĩ: Có lẽ sau này Dương Dương sẽ đạt được một số thành tựu về khoa học, cũng có thể là vậy đấy.
“Được rồi, được rồi, mấy đứa qua chỗ khác chơi, để ba ăn cơm trước có được không?”
Cửu Cửu nhảy xuống khỏi đùi Bắc Minh Thiện, chạy tới cửa sổ sát đất ở phía sau mình theo hai cậu anh trai.
Ba đứa trẻ nhìn thành phố chìm trong bóng tối trước mắt.
Chúng thực sự hiếm khi có cơ hội ngắm nhìn thành phố nơi chúng đang sống, mạng lưới đường sá chằng chịt và những ánh đèn neon nhấp nháy.
Hơn nữa hôm nay là một ngày đặc biệt, đường phố náo nhiệt hơn nhiều so với thường ngày.
“Wow, bên ngoài đẹp quá, lát nữa chúng ta ra ngoài chơi đi...”
Cửu Cửu nhìn thế giới bên ngoài, nóng lòng muốn thử.
*
Gió về đêm vẫn rất lạnh, phả vào mặt như dao cắt, nhưng nhìn đám trẻ chạy phía trước, chút nhiệt độ này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui đùa của họ.
Bầu không khí giáng sinh ở đô thị lớn quốc tế hoá này dần dần lên cao qua từng phút từng giây.
“Mẹ ơi, hình như con nghe thấy tiếng hát...” Cửu Cửu nói, sau đó con bé dừng bước lại, bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Cố Hạnh Nguyên bước tới bên cạnh Cửu Cửu, ngồi xổm xuống chỉnh lại quần áo cho con bé: “Tiếng hát đó truyền ra từ trong nhà thờ.”
“Nhà thờ? Nhà thờ là gì ạ? Chúng ta qua đó xem thử có được không? Họ hát hay quá.”
“Ừm, vậy để mẹ dẫn con đi.” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười rồi bế con gái út lên, cô quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện đi phía sau.
Từ sau khi ăn cơm xong và ra khỏi tập đoàn GT, anh vẫn trầm mặc không nói gì, cô có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này.
“Em đưa bọn trẻ đến nhà thờ, anh có đi không?” Cố Hạnh Nguyên hỏi.