Mạc Cẩm Thành lúc này thả lỏng ra, anh ta che điện thoại nói với Dư Như Khiết: "Bây giờ Thiện ở với Hạnh Nguyên, mẹ không cần lo lắng nữa."
Sau đó nói với Cố Hạnh Nguyên: "Túi của con bây giờ đang ở chỗ ta, con yên tâm đi." Sau đó lại hỏi thử một cậu: "Nguyên, con không sao chứ?"
Cố Hạnh Nguyên vẻ mặt hơn thay đổi, sao có thể không ảnh hưởng với cô chứ, nhưng mà vì để cha nuôi yên tâm, cô vẫn gượng cười nói: "Ba nuôi, ba yên tâm đi, con không sao rồi. Cái túi đó nhờ ba giữ giúp con, mai con đến lấy. Nếu có điện thoại, ba nhận giúp con là được."
Cố Hạnh Nguyên cúp điện thoại, "Cảm ơn." Cô trả điện thoại lại cho Bắc Minh Thiện.
"Sao anh nhìn em như vậy?" Cố Hạnh Nguyên thấy ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn mình là lạ.
"Chuyện này chẳng lẽ thật sự không ảnh hưởng đến em sao? Vậy sao em còn phải chạy. Nhưng mà vẫn câu nói đấy, chuyện này anh giải quyết. Hôm bay trên buổi họp chẳng qua là việc nhỏ xen vào, lúc sau không ai nhắc đến sẽ bị quên lãng." Bắc Minh Thiện nói năng hùng hồn, trông rất có lý lẽ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn dáng vẻ đắc ý của anh, trừng anh một cái: "Ai cần anh giải quyết giúp em. Em có có thể dùng vũ khí pháp luật bảo vệ tôn nghiêm của mình."
Bắc Minh Thiện nhìn dáng vẻ của cô không biết nên nói thế nào mới phải: "Cũng không phải anh giải quyết giúp em, chẳng qua là muốn rửa sạch danh dự khách sạn thôi. Xảy ra chuyện như vậy là một loại ô nhục, xem như là giả cũng không được."
Những lời này Cố Hạnh Nguyên lại không thích nghe: "Xem ra em làm bẩn khách sạn của anh rồi. Em ngồi trong xe của anh như vậy cũng làm xe anh bẩn thêm rồi. Hình Uy dừng xe lại, tôi muốn đi xuống!"
Hình Uy lái xe phía trước, nghe lời nói hai người phía sau lúc đầu vẫn bình thường, sao sau đó lại biến thành cãi nhau rồi.
Thật sự là đúng với câu nói: Không phải oan gia không đụng đầu. Thời gian hai người bọn họ sống chung không thể vượt quá hạn, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Nhìn qua kính chiếu hậu, Hình Uy liếc Bắc Minh Thiện xin chỉ thị.
Lúc này Bắc Minh Thiện đang cau mày, đối với câu đùa quá trớn kia của mình có chút hối hận.
Tất nhiên, Cố Hạnh Nguyên nói không sai, nếu theo cách nói của cô: Cô sinh hai đứa con trai cho mình, đây cũng là làm bẩn sao?
Nhưng mà hoàn toàn ngược lại, theo thời gian, tình cảm của Bắc Minh Thiện và hai người con trai càng sâu hơn, một loại sâu sắc đến chính bản thân anh cũng không cảm giác được.
Anh chỉ cảm thấy việc gì liên quan đến con của mình, đặc biệt là việc xấu, cơ bắp toàn thân anh đều căng thẳng, lập tức xuất hiện trước mặt bọn trẻ, che gió chắn mưa cho nó.
"Ông chủ?" Hình Uy thấy Bắc Minh Thiện không nói gì, hỏi thử một câu.
Bắc Minh Thiện vẫn giữ mặt mũi, dù biết mình nói sai rồi. Nhưng vẫn thấp giọng nói một câu: "Cậu dừng ở ven đường đi."
Hình Uy nghe được, trong lời nói của ông chủ có một chút thất bại.
Rõ ràng chuyện này anh vì tiểu thư mà ngăn lại, kết quả lại làm thành ra thế này.
Cái này gọi là gì? Trộm gà không được còn mất nắm gạo? Hình như hình dung ông chủ như vậy, cũng không quá chính xác.
Hình Uy ngừng xe lại một bên, Cố Hạnh Nguyên thở hổn hển xuống xe.
Bị Bắc Minh Thiện chọc tức như thế, ngược lại làm cô quên đi cái cảm giác sỉ nhục khi phóng viên lấy ra ảnh chụp màn hình trên hội trường.
Vốn cũng chỉ thế, chỉ cần người đi thẳng, cho dù bên ngoài có bao nhiêu chuyện muốn bôi đen cô, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vốn có của mình, lời đồn dừng ở người thông minh.
"Tiểu thư trên đường chú ý an toàn." Hình Uy lúc lái xe không quên dặn dò một câu
Nhìn Bắc Minh Thiện trong xe đã đi xa, cơn tức của Cố Hạnh Nguyện với anh dần tiêu tán không ít. Dù nói thế nào, anh cũng là giúp mình giải quyết một chuyện với năng lực của mình không thể giải quyết được.
Đi vào dòng người đông đúc trên đường, lúc đi qua một sạp báo, ngẫu nhiên nghe thấy bên đường có người nghị luận:
"Ai, bạn xem báo hôm qua chưa. Đem qua ở khách sạn Daredevil bắt được một đôi nam nữ, hoài nghi làm giao dịch không đạo đức. Kết quả là cảnh sát làm loạn ra. Không phải sao, đã đăng một bức thư xin lỗi trên báo rồi."
Cố Hạnh Nguyên lập tức ngừng bước chân, xoay người đến trước cửa sổ sạp báo: "Cho tôi một bộ báo sớm sáng này."
Cố Hạnh Nguyên cầm báo, dễ dàng tìm thấy được thư xin lỗi do phân cục Thành Nam đăng.
Ý đại khái là: Bọn họ chưa điều tra đã bắt hai người đang làm việc luật sư lại, gây ra hiểu lầm. Mượn thư xin lỗi này này, hy vọng được hai vị luật sư tha thứ.
Cố Hạnh Nguyên thấy được cái này, tảng đá cuối cùng đè trong lòng cô cuối cùng cũng rơi xuống.
"Tiểu thư, tờ báo này cô có lấy không?" Ông chủ sạp báo hỏi
Cố Hạnh Nguyên đang muốn bỏ tiền, đột nhiên nhớ đến túi của mình ở chỗ cha nuôi, túi tiền cũng ở trong đó.
Cô xin lỗi cười với ông chủ, lắc đầu, thả báo xuống xoay người rời đi.
Nhưng mà trên đường cô đi, vẫn nghe được không ít người qua đường nghị luận chuyện này.
Có mấy người này nói tám phần sở dĩ hai người luật sư này bị người vu cáo, là vì đắc tội với người khác, cho nên người ta nhân cơ hội trả thù.
Còn có người nói, cảnh sát lợi hại thế nào, sở dĩ đăng tin xin lỗi là vì sợ luật sư.
Tóm lại cái gì cũng nói.
Vốn chính là như vậy, có câu gọi là: 1000 độc giả sẽ có 1000 Hamlet.
Cũng không có thể làm mọi người thống nhất tư tưởng, kệ bọn họ thôi. Ít nhất trong sạch của mình được truyền ra rồi.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, thời gian còn sớm. Hôm nay cũng không thể nào quay lại khách sạn Daredevil làm việc, xem như là cho mình nghỉ phép vậy
Nhưng mà hôm nay cô viêm màng túi, trên người không có đồng nào.
Cũng không đi đâu được, từng bước đều khó.
Chẳng lẽ tự mình phải đi về chỗ Lạc Kiều?! Trời ạ, lái xe còn cần thời gian rất lâu, nếu như đi bộ, vậy thì đi đến tối mất.
Này nên làm thế nào cho phải...
Cố Hạnh Nguyên cho tay vào trong túi áo!
Tay của cô đụng phải một tờ giấy. Cô lấy ra xem, đúng là một tờ ba trăm.
Cái này đúng là hạn hán gặp suối ngọt rồi.
Cố Hạnh Nguyên cầm chặt tiền, lúc này tâm trạng như là được sạc đầy điện.
Ý nghĩ đầu tiên là đến thăm mẹ, hôm qua bận rộn cả ngày cũng không có thời gian đến thăm bà.
Cô thuận tay ngăn taxi lại, nhanh chóng đến cửa bệnh viện, lúc này cũng đã đến giữa trưa rồi.
Bởi vì tiền trên người sau khi thanh toán tiền xe cũng không còn nhiều, cũng không mua hoa cho mẹ, mà chuẩn bị để lại mua hai phần ăn.
Cố Hạnh Nguyên cùng mẹ đi ăn cơm trưa, lúc này đúng vào thời gian tin tức địa phương.
Sau khi người dẫn chương trình thông báo mấy tin tức trong nước, sau đó vào phần tin tức.
Tin tức đầu tiên chính là: "Tập đoàn Bắc Minh và tập đoàn quốc tế GT ký hiệp nghị hợp tác lâu dài, hạng mục hợp tác đầu tiên là tòa nhà tổng bộ tập đoàn GT cho tổng giám đốc tập đoàn Bắc Minh tự mình thiết kế."
Sau đó TV phát hình ảnh Bắc Minh Thiện và Mạc Cẩm Thành cùng ký hiệp ước.
Cố Hạnh Nguyên xem hết tin tức này, âm thầm may mắn vì chính mình lúc đó đứng ở cửa ra vào.
Sở dĩ lúc trước chọn chỗ này, cũng là vì cô nhìn thấy truyền thông ở đây, lại bắt ra chuyện xấu hôm qua.
Cô cũng không muốn lên hình, đến lúc đó ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Mẹ, mẹ sao vậy, có phải là vì nhìn thấy Bắc Minh Thiện không?" Lúc này, Cố Hạnh Nguyên nhìn mẹ, chỉ thấy bà hơi chau mày.
Kỳ thật trong lòng của bà rất rõ ràng.
Lục Lộ cầm điều khiển tùy tiện thay đổi một kênh khác, sau đó nói: "Nhìn thấy Bắc Minh Thiện cũng không có gì, chỉ là không ngờ cậu ấy sẽ hợp tác với Mạc Cẩm Thành."
Cố Hạnh Nguyên cũng không muốn nói đề tài này với mẹ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Mẹ, chúng ta đừng nói đến bọn họ, hay là nói cái khác đi."
Không đợi cô nói xong hết lời, chỉ thấy kênh Lục Lộ vừa đổi này, là kênh giải trí bản địa.
"Tin tức mới đặc biệt, sáng sớm nay tại khách sạn Daredevil, đã xảy ra một chuyện anh hùng cứu mỹ nhân."
Ngay sau đó Bắc Minh Thiện xuất hiện tại trong tấm hình, vẻ mặt anh có vẻ vô cùng nghiêm túc, trong ngực anh còn ôm một người phụ nữ, chỉ có điều đầu của người phụ nữ này dùng sức chui vào trong ngực anh.
Lục Lộ nhìn thấy màn này thở ra một hơi, sau đó lắc lắc đầu: "Nhìn con của Bắc Minh Thiện lúc bé cũng được, không ngờ càng lớn lên càng giống cha nó như đúc."
Cố Hạnh Nguyên là một người trong cuộc, lúc này mặt cô đã thoắt đỏ thoắt trắng rồi
Lục Lộ nói xong, nghe con gái không lên tiếng, quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên.
Cái nhìn này không có gì, lúc này bà mới phát hiện con gái mình ăn mặc giống với người phụ nữ Bắc Minh Thiện ôm trong tay như đúc.
Mặc dù đã đưa tin xong, nhưng Lục Lộ vẫn có ấn tượng.
Vẻ mặt của bà trở nên nghiêm túc: "Nguyên, vừa rồi trong tin tức, người phụ nữ Bắc Minh Thiện ôm có phải con không!"
Cố Hạnh Nguyên bị hỏi không trả lời được, cô biết lần này giấy không gói được lửa rồi
Nhìn con gái phản ứng như vậy, Lục Lộ cảm thấy trong lòng rất đau: "Nói, có phải con kết giao với Bắc Minh Thiện rất lâu rồi không? Trách không được mẹ bị bệnh, cậu ấy lại giúp mẹ chuyển viện, lại còn sắp xếp bác sĩ quyền uy. Nguyên à, có còn bao nhiêu chuyện gạt mẹ? Mẹ hy vọng con có thể thành thật với mẹ."
Lúc này tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên cũng rất khó chịu, cô áy náy với mẹ, nhưng mà thời gian này cô phải nói sao với mẹ đây, đây là một đoạn chuyện cũ ngay cả mình cũng không muốn nhớ lại. Huống hồ còn liên quan đến Giang Tuệ Tâm, bạn tốt nhất của mẹ.
Nếu nói chuyện này ra, chỉ sợ tinh thần mẹ thật sự sẽ không chịu được mất, bạn của bà nói con gái của bà ấy mất rồi. Ngay sau khi con gái của một người bạn khác lớn, bà lại được đưa đến nhà Bắc Minh làm người đẻ thuê.
Đúng là có rất nhiều bí mật không thể nói ra được.
"Mẹ, những chuyện này mẹ đừng hỏi, con chỉ có thể nói với mẹ ạ, những chuyện này không giống như mẹ nghĩ đâu."
Cố Hạnh Nguyên cố gắng biện giải cho mình. Nhưng thái độ của Lục Lộ vẫn có vẻ rất giận như cũ.
"Nguyên, nếu như hôm nay không xem tin tức này, vậy con định giấu mẹ những chuyện này đến lúc nào, chẳng lẽ là đợi sau khi mẹ chết đi, con mới nói ra lúc đốt vàng mã cho mẹ sao!" Bây giờ Lục Lộ có vẻ vô cùng kích động.
Cố Hạnh Nguyên đưa tay muốn kéo tay bà, nhưng lại bị bà hất ra.
"Nếu như con không nói những chuyện này rõ ràng, vậy thì đừng nhận người mẹ này nữa!"
*
Cùng lúc đó, tin tức tập đoàn Bắc Minh và GT, Giang Tuệ Tâm ở nhà cũ Bắc Minh cũng thấy được.