“Nhưng, em là con gái của ba mẹ, tóm lại không thể rời khỏi nhà mấy năm cũng không về. Em biết không, ba mẹ luôn giữ lại phòng của em giống như ban đầu khi em rời đi. Mẹ thường xuyên quét dọn phòng cho em, hy vọng có một ngày khi em trở về thì có thể có chỗ ở. Ba cũng xem phim em đóng, ông ấy cũng cùng mẹ ngồi xem em biểu diễn, còn thường lau nước mắt.”
“Anh, anh đừng nói nữa. Là em ban đầu quá tùy hứng. Em ở bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy luôn không dám về nhà chính vì sợ ba mẹ nhìn thấy em thì tức giận, không ngờ bọn họ thật ra càng muốn gặp em.” Nói đến đây, Lạc Kiều xoay người muốn đi ra.
Lạc Hàn kéo em gái lại: “Kiều Kiều, em muốn đi đâu?”
Lạc Kiều mắt long lanh ánh nước quay đầu nhìn anh trai nói: “Em giờ về gặp ba mẹ.”
Ánh mắt Lạc Hà dịu dàng nhìn em gái, khẽ gật đầu: “Anh vừa hay cũng chuẩn bị trở về rồi, chúng ta cùng đi.”
Hai anh em cùng nhau đi ra khỏi nhà hàng.
Thấy bọn họ đi ra, Anna quan tâm hỏi: “Hai người không sao chứ?”
Lạc Hàn khẽ mỉm cười: “Không sao rồi. Ngại quá để các cô chê cười rồi. Tôi giờ dẫn Kiều Kiều về nhà.”
Anna gật đầu: “Mặc dù tôi không biết giữa mọi người rốt cuộc có mâu thuẫn gì, có điều có thể nói rõ ràng là tốt nhất.”
Cô ta vừa dứt lời, Cố Hạnh Nguyên ủ rũ về nhà.
Kể từ khi cô và luật sư Vương từ tập đoàn Bắc Minh Thị trở về, giữa hai người có một ít mâu thuẫn.
Nhất là luật sư Vương, anh ta cho rằng Cố Hạnh Nguyên ỷ có Vân Chi Lâm chống lưng, bất luận nói chuyện hay làm chuyện gì cũng không kiêng kỵ.
Mà Cố Hạnh Nguyên lại cảm thấy mình không có gì không sai, cô cảm thấy không cần thiết phải cúi đầu với Bắc Minh Thiện giống như luật sư Vương.
Cả buổi chiều, đối với vụ án này hai người cũng không có bất kỳ tiến triển gì.
Thấy giữa bọn họ có mâu thuẫn, Vân Chi Lâm dứt khoát kêu bọn họ cũng đừng tăng ca nữa. Bởi vì mang cảm xúc như thế mà tăng ca, cũng chỉ có thể lãng phí thời gian.
Khi cô về đến nhà, vừa ngước mắt thì nhìn thấy Lạc Kiều bị một người đàn ông có thân hình gần như Hình Uy kéo đi.
Mắt của cô ta đã đỏ hoe, hình như đã khóc.
Anna và hai con trai đang đứng ở bên cạnh bọn họ, nhưng cũng không có ý bước lên khuyên can.
“Kiều Kiều, cậu về khi nào vậy, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cô nói rồi đi đến trước mặt Lạc Kiều, còn không khỏi dùng ánh mắt thù địch nhìn người đàn ông đang kéo cô ta.
Thấy tư thế của hai người bọn họ, người đàn ông là muốn kéo cô ta rời khỏi đây.
Kiều Lạc thấy Cố Hạnh Nguyên trở về rồi, lập tức lộ ra nụ cười: “Tớ vừa quay phim về, vốn dĩ trực tiếp về khách sạn, nhưng nghĩ lâu rồi chưa có gặp cậu cho nên đến thẳng đây thăm cậu và bọn trẻ.”
“Vậy ngài này là?” Cố Hạnh Nguyên nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta, nghi hoặc hỏi.
Lạc Kiều mỉm cười chỉ vào Lạc Hàn bên cạnh nói: “Đây là anh trai của tớ, tên là Lạc Hàn. Không ngờ tớ vừa vào cửa thì gặp được anh ấy ở đây.”
Cố Hạnh Nguyên ái ngại gật đầu với Lạc Hàn: “Xin lỗi, tôi tên Cố Hạnh Nguyên, là bạn tốt của Kiều Kiều.”
Cô thật sự càng nghe càng hồ đồ rồi, sao anh trai của Kiều Kiều lại đến nhà mình trước. Hình như ông ta không phải vì Kiều Kiều mà đến.
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Cố Hạnh Nguyên, Anna nói: “Nguyên, thực tế là như thế này. Vị này là thầy Lạc Hàn, hôm nay đến đây để phụ đạo cho Dương Dương.”
Lạc Hàn nho nhã gật đầu với Cố Hạnh Nguyên: “Cô Cố, tôi tên Lạc Hàn, là gia sư của Bắc Minh Tư Dương, là ngài Bắc Minh sắp xếp tôi hôm nay đến đây.”
Cố Hạnh Nguyên cuối cùng hiểu rốt cuộc có chuyện gì rồi.
“Thầy Lạc, nếu đã đến rồi, sao lại vội vàng về như vậy, thầy xem đã sắp đến giờ cơm tối rồi, không bằng ở lại đây ăn bữa cơm rồi hãy đi, dù sao ở đâu cũng cần phải ăn cơm mà.”
Dương Dương vừa nghe thì trong lòng nở hoa, cậu nhóc chỉ ước Lạc Hàn ở lại đây. Lập tức cũng ở một bên nói vào: “Phải đó thầy Dương, thầy cho mẹ em chút mặt mũi đi, ở lại đây ăn cơm là được rồi.”
“Điều này...” Lạc Hàn có hơi nghi ngại, ông ta và em gái liếc mắt nhìn nhau, Lạc Kiều khẽ mỉm cười gật đầu.
Em gái gật đầu, lại thấy Cố Hạnh Nguyên nhiệt tình giữ mình lại như thế.
Còn từ chối người ta thì có hơi không nể tình rồi, Lạc Hàn gật đầu: “Được thôi, chúng tôi ở đây làm phiền rồi.”
Lạc Hàn đồng ý ở lại, Dương Dương vui mừng nhất, cậu nhóc nhảy nhót lớn giọng hò reo.
Sau đó xoay người chạy về phòng ngủ, lấy máy chơi game từ trong vali ra: “Thầy Lạc, chúng ta đấu thử.”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Dương Dương, tên nhóc này thật sự đi đâu cũng không rời xa máy chơi game của cậu nhóc.
“Dương Dương, bài tập của con làm xong chưa mà chơi?” Cố Hạnh Nguyên thấy mọi người đều là người mình, cũng hỏi Dương Dương như thường lệ.
“Con đã làm xong rồi, không tin mẹ hỏi thầy Lạc.” Dương Dương vừa cắm dây kết nối, vừa nói.
Cố Hạnh Nguyên ngược lại cũng ngạc nhiên, Dương Dương khi nào đã làm xong bài tập sớm như vậy chứ, lần nào không qua 12 giờ đêm, cậu nhóc sẽ không dừng.
Lại nhìn độ thân mật của cậu nhóc với thầy Lạc, xem ra anh trai của Lạc Kiều dạy trẻ con lại giỏi như vậy.
Nếu đã như thế, Cố Hạnh Nguyên cũng không quản cậu nhóc nữa, kéo Anna đi vào bếp, chuẩn bị làm cơm.
Lúc này Trình Trình cẩn thận đi vào phòng bếp với bọn họ.
Cố Hạnh Nguyên quay người lại: “Bảo bối, con sao không chơi cùng họ, vào trong này làm gì?”
Trình Trình nhỏ tiếng nói: “Mẹ, em gái còn ở trong phòng ngủ của dì Anna.”
Anna nghe thế bỗng nhớ ra, cô ta nhỏ tiếng nói với Cố Hạnh Nguyên: “Chiều nay anh Lạc đến, tôi sợ anh ấy biết sự tồn tại của Cửu Cửu, cho nên chúng tôi giấu trong phòng ngủ cả buổi chiều, bây giờ con bé vẫn ở trong đó.”
Cố Hạnh Nguyên lập tức nhíu mày.
Lạc Kiều ngược lại thì không sao, nhưng anh trai của cô ta – Lạc Hàn là gia sư gia đình mà Bắc Minh Thiện mời về dạy cho Dương Dương, ông ta nếu như nhìn thấy tiểu bảo bối, liệu có nói cho Bắc Minh Thiện không?”
Cô suy nghĩ rồi nói với Trình Trình: “Bảo bối, con gọi dì Kiều Kiều vào đây, mẹ có chuyện muốn nói với dì ấy.”
Trình Trình lập tức hiểu, cậu nhóc chạy ra phòng khách.
Lúc này Lạc Hàn đã bắt đầu chơi cùng Dương Dương rồi. Lạc Kiều ngồi ở chiếc ghế nhỏ xem bọn họ chơi.
Trình Trình ghé vào tai của cô ta, nói nhỏ: “Dì Kiều Kiều, mẹ gọi dì vào trong một chuyến.”
Lạc Kiều gật đầu, đứng dậy kéo Trình Trình đến phòng bếp.
“Nguyên, có chuyện gì mà phải để Trình Trình lén lút đến nói với tớ, làm gì mà thần bí như vậy?”
Cố Hạnh Nguyên trước tiên nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, may mà âm thanh game của Dương Dương chỉnh đủ lớn.
Lạc Kiều vừa nghe thì mắt lập tức sáng lên, mặt mày hưng phấn: “Nguyên, con bé ở đâu, ở đâu?” Nói rồi bắt đầu nhìn quanh.
“Kiều Kiều, tiểu bảo bối đã đến rồi...”
“Kiều Kiều, cậu nhỏ giọng một chút.”
Anna tiếp lời: “Con bé bây giờ ở trong phòng ngủ. Nhưng bọn tớ không biết anh trai cậu có thể giúp chúng ta giữ bí mật này không.”
Lạc Kiều cười nói: “Mọi người yên tâm anh ấy có gì không thể giữ bí mật chứ.”
Cố Hạnh Nguyên rõ ràng lộ ra một tia nghi ngại: “Tớ lo lắng, anh ta là gia sư Bắc Minh Thiện phái đến dạy Dương Dương, nếu như nhìn thấy tiểu bảo bối, sợ anh ta sẽ nói ra.”
Lạc Kiều lúc này mới hiểu các cô có ý gì, vô cùng tự tin nói: “Anh tớ giỏi nhất chính là kín miệng. Cho cậu một ví dụ như này, nếu như thời kỳ kháng chiến chống Nhật, anh ta sẽ như đảng viên bí mật, mặc bọn phản động dùng trăm phương ngàn kế cũng sẽ không moi được một chữ nào từ trong miệng của anh ấy.”
Cố Hạnh Nguyên nghe thế, nếu Kiều Kiều có thể nắm chắc như thế, vậy thì quyết định mạo hiểm lần này đi.
Cô hạ quyết tâm, thấy mặt mày Lạc Kiều nghiêm túc như thế thì nói: “Kiều Kiều, vậy cậu gọi ngài Lạc vào đây, tớ có vài lời muốn nói với ông ta.”
Lạc Kiều cũng biết Cố Hạnh Nguyên muốn nói gì với anh trai, cô ta gật đầu đi ra phòng khách.
“Dì Kiều Kiều, cháu cũng đi.” Trình Trình nói một tiếng rồi cũng đi theo đằng sau Lạc Kiều.
Lạc Kiều đi đến trước mặt anh trai, vỗ vai của anh ta.
Lạc Hàn quay qua nhìn là em gái, chỉ thấy cô ta mặt mày nghiêm túc.
Anh ta để bàn phím chơi game xuống: “Kiều Kiều, có chuyện gì sao?”
“Anh, chúng em có lời muốn nói với anh.” Lạc Kiều nói rồi, lại liếc nhìn Dương Dương ngồi ở bên cạnh anh trai: “Dương Dương, dì Kiều Kiều muốn nói một ít chuyện với thầy Lạc, cháu tự chơi đi.”
Dương Dương đang chơi vui, đột nhiên bị gián đoạn thì có chút không vui: “Dì Kiều Kiều, dì gọi thầy Lạc đi rồi, cháu tìm ai chơi cùng.”
Lúc này Trình Trình đi tới: “Anh chơi cùng em.” Nói rồi, ngồi vào vị trí của Lạc Hàn.
“Cũng được, lấy anh luyện tay trước, lát nữa cùng so chiêu với thầy Lạc.” Dương Dương có đủ tự tin như thế, đó cũng là cậu nhóc có mấy món giỏi hơn Trình Trình, chơi game là một trong số đó.
Lạc Hàn cùng em gái đến phòng bếp: “Cô Cố, có chuyện gì muốn nói với tôi?”
Cố Hạnh Nguyên nghĩ một lát, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Cô nhìn Lạc Hàn nói: “Ngài Lạc, quan hệ giữa tôi và Bắc Minh Thiện, tôi nghĩ thầy cũng hiểu được đôi chút.”
Lạc Hàn không biết cô rốt cuộc có ý gì, chỉ đành gật đầu: “Ít nhiều cũng biết một chút, cô là mẹ của Dương Dương. Những chuyện khác tôi không muốn biết, cũng không có hứng thú để biết.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu: “Hiện nay, có một lời thỉnh cầu, hy vọng thầy Lạc có thể thay tôi giữ bí mật này.”
Lạc Hàn ngược lại có hơi bất ngờ: “Giữ bí mật? Tôi và cô Cố không phải quá thân, tại sao còn muốn tôi giúp cô?”
Cố Hạnh Nguyên nhìn Lạc Hàn nói: “Bởi vì thầy là anh trai của Kiều Kiều, với cả thầy là thầy của Dương Dương. Tuy chúng ta chỉ gặp chưa thân, nhưng thầy và bạn của tôi còn có người nhà đều vô cùng quen thuộc.”
Cố Hạnh Nguyên sau đó nói đơn giản một số chuyện liên quan đến con gái giữa cô và Bắc Minh Thiện cho Lạc Hàn.
Nói xong lại kêu Anna từ trong phòng ngủ bế Cửu Cửu đã ngủ say đi ra.
Cô nhìn Cửu Cửu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô bé. Cô bé khi ngủ gương mặt nhỏ tròn tròn, mềm mềm lộ ra nụ cười ngọt ngào, giống như cô bé đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.
Trên mặt của Cố Hạnh Nguyên, lúc này cũng là nụ cười tươi tắn hạnh phúc.
Say đó rất chân thành nói với Lạc Hàn: “Thầy Lạc, đây là con gái nhỏ của tôi, con bé tên Cửu Cửu, cũng là con của tôi với Bắc Minh Thiện. Nhưng con bé bây giờ còn quá bé, trải qua một số chuyện trước kia, tôi rất sợ Bắc Minh Thiện sau khi biết sẽ cướp nó đi. Nhưng, tôi bây giờ đã không thể không có nó. Thầy Lạc, tôi xin thầy hiểu cho nỗi khổ tâm của người làm mẹ như tôi, giúp tôi giữ bí mật này.”
Lạc Hàn nhíu mày, anh ta thật sự không ngờ người phụ nữ đứng trước mặt mình, chuyện giữa cô và Bắc Minh Thiện lại như vậy.
Nhất là vụ kiện giành con nổ ra ở thành phố A khi đó, lúc đó ông ta cũng có nghe tin. Cũng đồng cảm với hoàn cảnh của Cố Hạnh Nguyên.
Hiện nay những gì cô làm cũng chỉ là muốn giữ con của mình ở bên cạnh. Cách nghĩ như vậy không có gì sai.