Mặc dù không biết anh ta có đổi số điện thoại hay không, nhưng cô vẫn ôm ấy hy vọng trong lòng, bấm số gọi sang cho anh ta.
Sau khi vài tiếng chuông chờ vang lên, rốt cuộc cũng có giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia: “Chào cô Cố.”
Sau khi xác định người ở đầu dây bên kia là Noton, cảm giác sốt ruột của cô lại bốc lên: “Noton, mấy người đưa mẹ tôi đi đâu rồi, tôi muốn nói chuyện với bà ấy.”
Quả nhiên cô đoán không sai, Đường Thiên Trạch luôn đi theo Lý Thâm, hơn nữa Lục Lộ cũng ngồi trên xe lăn, trên chân đắp chiếc mền mỏng, Lý Thâm đặt hai tay trên tay vịn xe lăn.
“Cô Cố, xin cô đừng sốt ruột, bà ấy khỏe lắm, tôi sẽ chuyển máy cho bà ấy ngay.” Đường Thiên Trạch đáp, anh ta đi đến bên cạnh Lý Thâm: “Sư phụ, cô Cố gọi điện thoại, cô ấy muốn nói chuyện điện thoại với bác gái.”
Sau khi nói dứt lời, anh ta đưa điện thoại cho Lục Lộ.
Lục Lộ bắt máy, giọng nói của bà ta rất nhẹ nhàng: “Nguyên.”
Nghe thấy giọng nói của mẹ một lần nữa, Cố Hạnh Nguyên lập tức cảm thấy yên tâm, cô vội vàng nói: “Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ, bọn họ có làm khó làm dễ gì mẹ không? Bây giờ mẹ đang ở đâu, để con sang đón mẹ đi.”
…
Nghe thấy giọng nói đượm vẻ sốt ruột của Cố Hạnh Nguyên trong điện thoại. Bà ta quay đầu nhìn Lý Thâm.
Chỉ thấy ông ta nhẹ nhàng vỗ vai mình rồi quay đầu đi về phía đám bồ câu ở gần đó.
“Me, mẹ…Sao mẹ không nói gì?” Cố Hạnh Nguyên không nghe thấy mẹ trả lời, cô càng nóng lòng hơn.
Lục Lộ nói tiếp: “Nguyên, mẹ không sao.”
“Mẹ, có phải bọn họ bắt mẹ nói thế không, mẹ đừng sợ, cứ nói với con đi. Bây giờ làm sao Cố Hạnh Nguyên tìn lời mẹ mình nói, cô không hề có ấn tượng với đám người Lý Thâm chút nào.”
Lục Lộ có thể nhận ra con gái nghĩ rằng mình bị bắt góc, nếu như lần này còn không trở về nữa thì con bé sẽ làm chuyện ngu ngốc gì đó.
“Nguyên, con đừng sốt ruột, mẹ về ngay đây.” Lục Lộ cúp máy, bà ta trả điện thoại lại cho Đường Thiên Trạch.
Chưa đợi Lục Lộ lên tiếng, Đường Thiên Trạch đã lên tiếng trước: “Cháu đưa cô về.”
Lục Lộ gật đầu, cùng lúc đó, bà ta nhìn Lý Thâm đứng giữa đám bồ câu, ánh mắt toát ra vẻ phức tạp.
…
Sau khi thấy mẹ bảo sẽ trở về ngay, cô cũng không ngồi đợi cùng với Dư Như Khiết mà vội vàng chạy xuống lầu, đứng trước cửa bệnh viện dõi mắt ngóng trông.
Cô muốn nhìn thấy mẹ ngay khi bà ta vừa về.
Năm phút.
Mười phút.
Hai mươi phút…
Cố Hạnh Nguyên đợi gần một tiếng đồng hồ.
Vào lúc cô liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ, đợi đến mức sốt ruột thì một chiếc ô tô chậm rãi chạy về phía cô.
Đợi đến khi nó đến gần mình, Cố Hạnh Nguyên lập tức nhận ra đó là xe của Noton ngay.
Chiếc xe ấy còn chưa dừng lại hẳn, Cố Hạnh Nguyên đã chạy nhào đến.
Cô mở cửa sau ra, chỉ nhìn thấy mẹ mình ngồi yên ở đằng sau, hơn nữa ngoại trừ mẹ ra thì chẳng thấy bóng dáng Lý Thâm đâu.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Cố Hạnh Nguyên thấy mẹ mình không xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn hỏi một cách căng thẳng, rồi sau đó cô duỗi tay giúp mẹ mình xuống xe.
Vào lúc này, Đường Thiên Trạch bước xuống, anh ta vòng qua mũi xe đứng bên cạnh Cố Hạnh Nguyên.
Anh ta muốn giúp đỡ Cố Hạnh Nguyên một tay nhưng lại bị cô đẩy mạnh ra: “Đừng giả vờ làm người tốt với tôi. Nói cho anh biết, nếu như mẹ tôi khó chịu ở đâu thì tôi nhất định sẽ không dễ dàng tha cho anh đâu.”
Đường Thiên Trạch nhướng mày bất lực, anh ta bước ra cốp sau lấy chiếc xe lăn tự động.
“Đây là tâm ý của sư phụ tôi, mong hai người nhận lấy.”
Vốn dĩ Cố Hạnh Nguyên muốn từ chối, nhưng bây giờ lại không có thứ gì cho mẹ mình ngồi, cô chỉ đành để mẹ mình ngồi trên đó.
“Cô Cố, xin cô đừng tức giận như thế. Đây chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi thừa nhận mình đã không báo trước với cô khi đưa bác Lục Lộ đi, tôi thành thật xin lỗi cô. Tôi thấy cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, có thể đợi lát nữa để bác Lục Lộ nói cho cô thì hợp lý hơn. Tôi phải đi rồi.”
Đường Thiên Trạch nói dứt lời, anh ta mỉm cười gật đầu với Lục Lộ và Cố Hạnh Nguyên rồi bước vào trong xe, chiếc ô tô màu đen phóng đi nhanh như cơn gió, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng.
Sau khi chiếc xe chạy đi, Lục Lộ cũng nhìn con gái với vẻ áy náy: “Nguyên, đã để con phải lo lắng cho mẹ rồi, mẹ xin lỗi.”
“Mẹ, không phải là con muốn nói gì mẹ. Một chuyện lớn như thế này mà sao mẹ không gọi điện cho con trước, hơn nữa còn không nói với dì Như Khiết và ba nuôi nữa.”
…
Sau khi Cố Hạnh Nguyên và mẹ quay trở lại phòng bệnh, Mạc Cẩm Thành đỡ Dư Như Khiết đi về phía họ.
Bọn họ nhìn thấy vẻ mặt Lục Lộ không có gì bất thường mới cảm thấy yên tâm.
Dư Như Khiết cũng đi đến bên cạnh Lục Lộ, giọng nói đượm vẻ oán trách: “Sao cô ra ngoài mà không nói với chúng tôi một tiếng. Nếu không phải tôi kêu Cẩm Thành sang thăm cô thì chắc bây giờ chúng tôi còn chẳng biết gì. Cô nhìn xem Nguyên sợ hãi đến mức nào rồi, nó vội vàng chạy qua đây từ chỗ của Thiện đấy.”
Lục Lộ quay đầu nhìn con gái mình: “Nguyên, mẹ đã để con phải lo lắng rồi, xin lỗi con.”
“Mẹ, con có lo lắng hay không cũng không sao cả, chỉ cần mẹ bình bình an an là được rồi.”
Dư Như Khiết nói với Cố Hạnh Nguyên: “Nguyên à, nếu như mẹ con đã trở về thì con mau đi làm đi. Một mình Thiện quản lý cả tập đoàn lớn như thế, còn đợi con về giúp đỡ một tay đấy.”
Cố Hạnh Nguyên cũng hiểu dì Như Khiết muốn đuổi cô đi, có một vài chuyện chỉ có hai chị em bọn họ nói với nhau được thôi. Mình ở đây không giúp gì được và còn gây trở ngại nữa.
“Mẹ, dì Như Khiết, ba nuôi, mọi người nói chuyện đi, con về đây.” Sau khi nói dứt lời, cô bèn quay lưng đi ra cửa.
Lục Lộ nhìn theo bóng lưng của Cố Hạnh Nguyên rồi thổn thức: “Nguyên, con lái xe chậm một chút, đừng chạy nhanh quá.”
…
Sau khi Cố Hạnh Nguyên vội vàng xin mình cho nghỉ phép, trong lòng Bắc Minh Thiện luôn canh cánh chyện này.
Cuối cùng anh cũng nhận được tin tức từ Hình Uy.
Dư Như Khiết không sao, nhưng Lục Lộ lại mất tích rồi.
Điều này khiến cho anh cảm thấy lo lắng, không biết sau khi hay tin, Cố Hạnh Nguyên có chịu nổi hay không.
Ngoại trừ Bắc Minh Thiện, Hình Uy cũng cảm thấy bất ngờ, dù gì ban đầu chính miệng anh ta đảm bảo sẽ bảo vệ an toàn cho Lục Lộ, bây giờ người lại mất tích dưới tai mắt mình, biết làm sao để ăn nói với Cố Hạnh Nguyên, làm sao để đối mặt với Lạc Kiều đây.
Nhưng mà vào buổi chiều, anh nhận được cuộc điện thoại của người phụ trách việc âm thầm bảo vệ trong bệnh viện, nói là Lục Lộ đã về rồi.
Hơn nữa tin tức đầu tiên mà anh nhận được là những người ấy điều tra camera trong bệnh viện, phát hiện có một bác sĩ đẩy Lục Lộ ra khỏi phòng bệnh, sau đó không nhìn thấy hắn ta đẩy Lục Lộ về nữa, hơn nữa bọn họ còn điều tra bản ghi chép điều trị của Lục Lộ, hôm nay không hề sắp xếp bất kỳ ai đến kiểm tra sức khỏe cho bà ta cả.
Nếu nói thế, hình như có người cảm nhận được bị âm thầm theo dõi, hoặc cũng có thể nói là chẳng qua hắn ta chỉ sử dụng thân phận bác sĩ để dễ dàng đưa Lục Lộ đi mà thôi.
Cho dù là thế nào đi chăng nữa thì chuyện này cũng đã xảy ra rồi, khiến cho bọn họ càng phải cẩn thận hơn nữa.
Ngoại trừ âm thầm bảo vệ còn phải nắm được bệnh tình của Lục Lộ và Dư Như Khiết, không thể tiếp tục để cho người có ý đồ khác thừa cơ làm bậy.
Lúc Cố Hạnh Nguyên trở về phòng làm việc của Bắc Minh Thiện, tâm trạng của cô mãi vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Nhất là sau khi mình nói bọn họ đừng quấy rầy cuộc sống của mẹ nữa, tại sao bọn họ lại còn đi gặp mẹ mình.
Hơn nữa còn sử dụng thủ đoạn bắt cóc, nhưng có một chuyện khiến cho cô không hiểu nổi: Từ lúc cô nói chuyện điện thoại với mẹ mình cho đến khi mẹ mình an toàn trở về.
Cô chưa từng nhìn thấy mẹ mình tỏ vẻ căng thẳng hoặc là bất an một chút nào.
Cô cũng còn nhớ lúc trước mẹ mình còn ở bệnh viện, bà ấy cũng đã từng gặp chuyện đáng sợ, cũng có lúc phải vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, thậm chí bà ấy bị bệnh cũng vì lúc ấy muốn né tránh một ai đó.
…
Bắc Minh Thiện nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi trước máy tính, trông vẫn có thể thấp thỏm bất an.
“Mẹ em không sao chứ?”
“…”
Bắc Minh Thiện thấy cô không lên tiếng, anh hơi cao giọng hỏi cô một lần nữa.
Đến bây giờ Cố Hạnh Nguyên mới sực tỉnh táo lại, cô quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện rồi nói khe khẽ: “Cảm ơn đã quan tâm, mẹ tôi khỏe lắm.”
“Tôi thấy em có vẻ không vui lắm, hay là em về sớm nghỉ ngơi đi.” Bắc Minh Thiện nhìn bô dạng hiện tại của Cố Hạnh Nguyên, trong lòng anh cảm thấy hơi khó chịu.
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, cô miễn cưỡng nở nụ cười: “Cảm ơn, còn có thể tiếp tục làm việc. Anh yên tâm đi, tôi sẽ không làm chậm trễ công việc vì chuyện riêng đâu.”
Sau khi nói dứt lời, cô cố gắng vực dậy tinh thần, sau khi phấn chấn hơn một chút, cô bắt đầu mở hộp thư của của mình ra, điều chỉnh lại tổng kết công việc và bản kế hoạch mà Bắc Minh Diệp Long gửi đến hằng ngày, rồi sau đó, cô đi in ra, sắp xếp lại theo trình tự thời gian.
Cô bắt đầu nghĩ ngợi về tương lai, ngày nào cũng phải đọc một cách nghiêm túc.
…
Cố Hạnh Nguyên rời khỏi nơi này, Dư Như Khiết bắt đầu hỏi Lục Lộ xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Vừa mới nhắc đến chuyện này, Lục Lộ không khỏi thở dài.
Thật ra chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cũng làm bà ta cảm thấy bất ngờ.
Lúc bà ta nghỉ ngơi trong phòng bệnh vào sáng sớm, cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, một bác sĩ đi vào trong, tự xưng là đến đưa bà ta đi trị liệu.
Bà ta không hề nảy sinh bất kỳ lòng nghi ngờ nào cả.
Nhưng nào ngờ: Bà ta bị đẩy ra khỏi bệnh viện, càng không ngờ mình lại phải đối mặt với Lý Thâm hai muơi năm rồi không gặp!
May mà lòng bà ta đã bắt đầu gạt đi nỗi đau trong lòng, kể từ lúc quyết định không tính toán với Dư Như Khiết nữa, đến chuyện liên quan đến Lý Thâm mà bà ta còn không muốn nhớ lại.
Dư Như Khiết nghe Lục Lộ tường thuật lại vụ việc, bà ta cảm thấy chua xót, hai người thân thiết với bà ta nhất trong quá khứ gần như phản bội bà ta trong cùng một lúc.
Nếu là Dư Như Khiết, bà ta đã sụp đổ từ lâu rồi.
Nhưng Lục Lộ lại không làm thế, bà ta lựa chọn kiên cường sống tiếp, bởi vì trong lòng bà ta vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng, đó chính là đứa con gái mà mình đã thất lạc, bà ta cảm thấy cuối cùng rồi con bà cũng sẽ trở về bên bà mà thôi.
Quả nhiên, đến cuối cùng, hy vọng của bà ta đã trở thành hiện thực, con gái bà ta đã quay trở về.
…
“Lục Lộ, lúc bọn em nhìn thấy tờ giấy Lý Thâm để lại trên giường của chị, bọn em lo lắng lắm. May mà chị đã bình an trở về.” Sau khi nghe Lục Lộ kể vắn tắt, lòng dạ Dư Như Khiết mãi vẫn không yên.
“Như Khiết, chúng ta về trước đi, để cho Lục Lộ nghỉ ngơi.”
Mạc Cẩm Thành đứng ở bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai Dư Như Khiết.