“Vậy chuyện tiếp theo là như thế nào?” Dương Dương sợ hãi hỏi một câu, bởi vì cậu thật sự rất tò mò.
Bắc Minh Thiện nhún vai: “Cuối cùng đương nhiên là bị đánh một trận thật đau rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Trình và Dương Dương lập tức biến sắc.
Dư Như Khiết nghe đến đó, nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống: “Con à, thật sự xin lỗi, từ nhỏ ba mẹ đã phải để con chịu không ít đau khổ.”
…
Đối với những chuyện không vui trước kia, Bắc Minh Thiện vẫn luôn khắc sâu ở trong lòng, nhưng sau khi từng người thân của anh rời khỏi, anh cảm thấy quá khứ đã không còn là một loại ghen ghét, mà biến thành hồi ức.
Anh lau người một chút sau đó đứng thẳng người dậy, gật đầu với mẹ: “Những chuyện này đã trôi qua cả rồi, cần gì phải so đo nữa, huống hồ gì lúc ông ấy ở trong bệnh viện cũng đã từng nói xin lỗi với tôi, tôi cũng đã tha thứ cho ông ấy, tôi nghĩ chắc là ông ấy đi cũng rất thanh thản.”
Ông ấy, đương nhiên là đang chỉ ba của mình, Bắc Minh Chính.
Bắc Minh Thiện dừng lại một chút rồi sau đó tiếp tục nói: “Ông ấy nói với tôi cũng không chỉ một lần, đối xử không tốt với bà là do ông ấy không đúng, ông ấy rất hi vọng là ông ấy có thể nhận được sự tha thứ của bà, nhưng mà vào lúc đó từ đầu đến cuối ông ấy đều cho rằng bà đã chết rồi, thậm chí ông ấy cũng không biết phần mộ của bà ở đâu, cho nên vẫn luôn không có cách nào nói xin lỗi với bà, đây cũng là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của ông ấy.”
“Người sắp chết nói chuyện cũng hiền lành hơn, ông Bắc Minh cũng còn tính là hiểu biết, mặc dù là nói chậm một chút nhưng mà dù sao vẫn còn tốt hơn so với những người cố chấp không chịu thay đổi.” Mạc Cẩm Thành vừa nói vừa nhìn về phía Lý Thâm.
Những lời nói này một phần là cảm xúc sau khi mình nghe xong, một phần khác cũng coi như là nói cho Lý Thâm nghe.
Chỉ có điều là Lý Thâm cũng không để ý tới.
Ông ta cười khẽ một tiếng rồi nói: “Lời nói dễ như vậy ai cũng biết nói thôi, lão Mạc à, ông cũng không cần phải chỉ cây dâu mà mắng cây hòe ở đây đâu, con người lão Bắc Minh rốt cuộc là như thế nào, trong lòng của hai người chúng ta rõ ràng nhất. Lúc còn trẻ ông ta lạnh lùng vô tình, mặc dù đến lúc sắp chết ông ta nói như vậy, tôi cũng chỉ có thể đánh giá một câu: giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nếu như ông ta biết mình còn sống thì xem xem ông ta có thể nói ra những lời đó được không. Lại nói đến ông đó lão Mạc, ông cưới một người phụ nữ như vậy làm vợ thì có chỗ tốt nào đâu chứ? Lúc còn trẻ tôi biết hai người rất thân với nhau, nhưng mà có thể như thế nào được chứ? Lão Bắc Minh có tiền, mà ông lúc đó thì lại không có, bây giờ nói ra ông chính là một tên lưu manh, người ta gả cho lão Bắc Minh còn sinh ra được con cái, sau đó thì sao chứ? Lại làm mất con của tôi, tiếp theo đó lại không thể ở nhà Bắc Minh nổi nữa cho nên chạy trốn…”
Lý Thâm nói chuyện không hề kiêng dè cái gì, hơn nữa giọng điệu cũng vô cùng cao, cái này khiến cho Bắc Minh Thiện ở một bên thật sự nghe không nổi nữa. Mặc dù chuyện mà ông ta nói là ba của mình đối xử với mẹ của mình không tốt, cùng với chuyện trước đó mẹ mình với Mạc Cẩm Thành có qua lại với nhau đều là sự thật.
Nhưng trừ những chuyện này ra thì gần như tất cả sự thật đều bị bóp méo, hơn nữa nói lên một phát ngôn vu khống hoàn toàn, cái này khiến cho Bắc Minh Thiện càng nghe càng tức giận.
Ánh mắt của anh lập tức trở nên lạnh lùng, thậm chí còn lạnh hơn so với trước kia, ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn chằm chằm vào Lý Thâm.
Hai tay của anh nắm chặt lại thành nắm đấm, âm thanh răng rắc vang lên, trong nháy mắt cả con tàu nhỏ bị cái lạnh của anh bao phủ.
Dư Như Khiết bị lời nói lúc nãy của Lý Thâm làm tức giận đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng mà khi nhìn thấy con trai của mình bắt đầu nổi giận, bà cũng không quan tâm đến cảm nhận của mình nữa, nhỏ giọng gọi bọn nhỏ ra sau lưng của mình để Mạc Cẩm Thành dẫn bọn nhỏ đi vào trong khoang tàu.
Lời nói lúc nãy đã tạo thành chút ảnh hưởng không tốt với bọn nhỏ, nếu như lại đánh nhau, vậy thì sự tổn thương tạo ra cho bọn nhỏ sẽ cỡ nào đây.
Sau khi đã sắp xếp cho bọn nhỏ xong rồi, bà mới căng thẳng nhìn con của mình: “Thiện, con đừng nổi giận, ngày hôm nay chúng ta đến đây để làm gì, con đừng tạo thêm chuyện làm gì.”
…
“Hừ…” Lý Thâm cười lạnh: “Dư Như Khiết, có phải là lời nói lúc nãy đã nói trúng chỗ đau có bà không? Mọi chuyện đều là bởi vì bà mà xuất hiện, bà bớt giả làm người tốt ở đây đi, làm nhiều chuyện tàn độc như vậy, phế bỏ cái tay của bà, cái này cũng xem như xứng đáng với bà lắm.”
“Lý Thâm… Ông, ông không nên hiếp người quá đáng!” Lúc nãy Dư Như Khiết còn muốn dàn xếp cho ổn thỏa, nhưng mà Lý Thâm lại quá hùng hổ dọa người, tức giận đến nỗi bà mới vừa nói có vài câu ngắn gọn đã cảm thấy đầu óc choáng váng, thân thể hơi lung lay muốn ngã xuống.
Cũng may là Bắc Minh Thiện đang đứng ở bên cạnh của bà, vừa nhìn thấy liền đỡ bà ngay, lúc này Mạc Cẩm Thành cũng đã sắp xếp cho bọn nhỏ xong xuôi, nhìn thấy người phụ nữ của mình bị tức thành ra như vậy khó tránh khỏi lửa giận bốc lên.
Lúc nãy Lý Thâm cũng nói rất rõ thân thế của ông ta, chỉ có điều là sau khi ông ta cải tà quy chính thì cũng được xem như đã cắt đứt quan hệ trước kia, ít nhất là những chuyện trước đó đều đã giao cho cấp dưới.
Khí tức giết người mà ông đã từng phong ấn lại dần dần có dấu hiệu quay trở lại, ánh mắt đang nhìn Lý Thâm hơi híp lại, đây là thói quen sắp ra tay của ông ta.
“Lý Thâm, chúng ta quen biết đã lâu rồi, vậy thì chắc ông cũng tương đối hiểu cách làm người của tôi nhỉ.”
Đường Thiên Trạch đứng bên cạnh thầy, nhìn thấy tình huống lúc này là hai chọi một, rõ ràng mình đang ở thế yếu, nhưng mà anh ta cũng không cảm thấy sợ hãi cái gì cả, cơ thể di chuyển lên ngăn cản trước mặt thầy.
Lý Thâm là ân nhân của mình, cho dù tương lai gặp phải chuyện gì anh ta cũng phải chống đỡ thay cho ông ta.
Đường Thiên Trạch không phải là người sợ nguy hiểm, Lý Thâm càng không phải vậy. Ông ta nhìn bộ dạng của Mạc Cẩm Thành rồi nhẹ nhàng cười một tiếng: “Lão Mạc, sao ông lại muốn ra tay rồi? Đã nhiều năm như vậy tôi chưa đánh nhau, không biết là công phu của ông có giảm sút không nữa, tôi biết là nói người phụ nữ của ông làm cho ông không dễ chịu, nhưng mà tôi cũng vì muốn tốt cho ông, để cho ông nhìn kỹ lại người phụ nữ mà ông đối mặt nhiều năm rốt cuộc là dạng người như thế nào.”
“Như Khiết là người như thế nào, tôi nghĩ là tôi có quyền lên tiếng hơn ông. Không sai, đúng là bà ấy đã rời khỏi tôi một đoạn thời gian, nhưng mà đó là do bà ấy bị Bắc Minh Chính trắng trợn cướp đi, cũng không phải giống như ông nói là bà ấy vì tiền. Về phần chuyện bà ấy lạc mất Hạnh Nguyên, trước đó tôi cũng đã nói với ông rồi, đây chẳng qua chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, huống hồ gì chủ mưu chuyện này cũng không phải là Như Khiết mà chính là Giang Tuệ Tâm.”
“Lão Mạc, ông đừng có vì bà ta mà đổi trắng thay đen, hiện tại Giang Tuệ Tâm đã vào tù rồi, ông muốn đổ tất cả tội danh lên trên đầu của bà ta, thủ đoạn nhỏ như thế này tôi sẽ không coi là thật đâu, nếu như ông…”
“Đủ rồi! Chẳng lẽ là trong ngày hôm nay mà các người vẫn còn muốn cãi nhau không dứt à? Nhất định phải cãi nhau làm cho mẹ tôi trên trời có linh thiêng không được yên nghĩ, để cho bà ấy cũng sẽ bất an theo ư!”
Trong tay Cố Hạnh Nguyên cầm lấy hũ tro cốt của Lục Lộ, rốt cuộc cô cũng đã xoay người lại, sắc mặt của cô vô cùng khó coi, cô mở to mắt nhìn hai phe đối nghịch.
Kể từ giây phút Bắc Minh Thiện lái tàu rời khỏi bến cảng, Cố Hạnh Nguyên vẫn đứng bên mép tàu nhìn đất liền dần dần xa, nhìn nước biển, trong đầu vẫn luôn đang cố gắng nhớ đến mỗi một ngày kể từ khi bắt đầu gặp mẹ đến cái ngày mà mẹ rời đi.
Gần như là cô có thể nhớ được mỗi một ngày, bao gồm cả bọn họ đã cùng ăn cái gì, làm cái gì…
Nhưng mà cuối cùng suy nghĩ như thế này vẫn bị mùi thuốc súng dần dần lan tràn quấy nhiễu, cô không muốn mất đi những ký ức đối với mẹ, cũng là bởi vì bọn họ cứ ầm ỉ thật sự không thể tha thứ được, lúc này cô mới mở miệng ngăn cản lại.
…
Cố Hạnh Nguyên nhìn hai phe, ngoại trừ Mạc Cẩm Thành, ba người còn lại đều là những người mà ngày hôm nay cô không muốn gặp, bởi vì vừa nhìn thấy mặt của bọn họ thì cô liền biết chắc chắn là không có chuyện tốt rồi.
Chỉ có điều là thời gian hôm nay đặc biệt, sự xuất hiện của bọn họ đều không phải là bởi vì mình, mà là bởi vì mẹ, cũng vì đưa tiễn mẹ một đoạn đường mà đến đây. Chính là vì chuyện này cho nên cô mới không trực tiếp đuổi bọn họ lúc bọn họ vừa mới bước vào, hoặc là dứt khoát lẩn tránh.
Ban đầu cô nghĩ dưới tình huống ngày hôm nay chắc sẽ không đến mức cãi nhau, nhưng mà có câu nói là “sợ chuyện gì thì gặp chuyện đó”.
Câu này quả không sai, còn chưa nói được mấy lời hữu ích thì mấy người này lại bắt đầu tranh đấu nhau, mà trọng tâm vẫn là những chuyện khi xửa khi xưa.
“Tôi không có hứng thú nghe mâu thuẫn giữa các người, càng không có hứng thú biết, cho nên xin các người đừng liên kết những chuyện đó với tôi nữa. Chuyện trước đó tôi cho rằng quá khứ thì chính là quá khứ, chẳng lẽ còn có chuyện gì chưa hiểu nữa à, chuyện cũng đã xảy ra rồi, cho dù hai phe người nào chiến thắng đi nữa chẳng lẽ là những chuyện trước đó liền có thể xảy ra một lần nữa? Nếu như các người nói có thể, vậy thì đợi sau khi trở về các người lại đấu với nhau, cho dù là sống hay chết chỉ cần đừng để cho tôi nhìn thấy là được rồi. Nhưng mà hiện tại tôi chỉ có một yêu cầu rất đơn giản, đó chính là để mẹ của tôi an tâm đi, có được hay không hả?”
Nói xong, hai hàng nước mắt của Cố Hạnh Nguyên bắt đầu lăn ra khỏi khóe mi.
Nghe thấy lời nói của cô, nhìn thấy cô rơi nước mắt, cho dù Bắc Minh Thiện hay là Lý Thâm thì trong lòng của bọn họ đều cảm thấy không dễ chịu.
Giữa bọn họ tồn tại lập trường không giống nhau, nhưng mà trong lòng của bọn họ đều có một mục tiêu chung, đó chính là Cố Hạnh Nguyên.
Về điểm này, tất cả bọn họ đều nhất trí với nhau, nhưng mà bọn họ lại không nhìn thấy điểm này, từ đầu đến cuối cứ luôn xoắn xuýt những chuyện quá khứ, đương nhiên sự xuất hiện của những chuyện đó cũng chính là nguyên nhân gây ra mâu thuẫn hiện tại.
Nhìn hai bên đều không lên tiếng, lúc này Cố Hạnh Nguyên mới hơi nguôi giận một chút.
“Mẹ, thật sự xin lỗi, trước lúc mẹ đi mà còn phải để mẹ nhìn thấy những chuyện mẹ không vui như vừa nãy. Đây cũng là một lần cuối cùng mẹ nhìn thấy những chuyện này, cuộc sống sau này sẽ không còn vì những chuyện này và những người này mà phiền não nữa rồi. Mẹ cũng không cần phải lo lắng cho con đâu, con có bọn nhỏ cạnh bên, ít nhất là hiện tại con có bọn nó.”
Những lời nói này thoạt nhìn như là đang nói lời tạm biệt với mẹ, nhưng cho dù là Lý Thâm hay là Bắc Minh Thiện, bọn họ đều cảm thấy là đang nói mình.
Ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía Cố Hạnh Nguyên, chỉ nhìn thấy sau khi cô nói xong những lời này thì cô chậm rãi xoay người lại đối mặt với biển cả.
Lúc này, sau khi Dư Như Khiết hít thở một trận gió biển cũng đã tỉnh lại, bọn nhỏ cũng bước ra khỏi khoang tàu.
Quả thật là chuyện lúc nãy đã dọa sợ bọn nhỏ, cho dù là bên nào bọn nhỏ cũng không có cách thiên vị, chuyện của người lớn bọn nhỏ không có cách nào quản được, càng không có quyền để nói chuyện.
“Mẹ ơi…” Cửu Cửu chạy chậm đến bên người Cố Hạnh Nguyên, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy bắp đùi của cô: “Lúc nãy Cửu Cửu thật sự rất sợ.”
Sau đó, Trình Trình và Dương Dương cũng đi đến bên cạnh mẹ.
Cố Hạnh Nguyên nghiêng đầu qua nhìn ba đứa con của mình: “Các cục cưng, bọn con không cần phải sợ đâu, có mẹ ở đây, bọn họ ăn no không có chuyện gì làm. Đến đây, chúng ta cùng nhau tiễn bà ngoại đi về nơi xa nhé.”