Đôi mắt thâm thúy của anh vẫn tập trung nhìn về phía trước, chứ không nhìn cô. Anh vẫn im lặng không trả lời cô: “...
“Ha...” Cô cười hơi mất tự nhiên: “Dạo này bọn trẻ vẫn ngoan chứ? Tôi nhớ bọn trẻ quá... Đợi lát nữa quay về, tôi nhất định phải nấu một bữa thật ngon cho bọn trẻ.”
*..” Anh vẫn không nói gì.
Chỉ sợ đây là cặp nam nữ kỳ lạ nhất trong thể kỷ này.
Rõ ràng không phải vợ chồng, nhưng lại có một cặp song sinh.
Tất nhiên, vẫn còn một bé gái đang được che giấu, mà người làm ba không hề hay biết.
“Ồ... mấy ngày trước, Dương Dương gọi cho tôi nói muốn đi chơi xuân, tôi đã đồng ý với thăng bé, khi nào về thành phố A sẽ dẫn hai anh em đi chơi...
Nhưng nhất thời chưa nghĩ ra phải đi nơi nào cả. Hay là đi tới làng du lịch ở ngoại ô thành phố A đi? Không biết bọn trẻ có cảm thấy chơi vui không...”
Cho dù Bắc Minh Thiện không nói gì, nhưng nhắc tới hai cục cưng, tâm trạng u ám của Cố Hạnh Nguyên cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Trong lúc Cố Hạnh Nguyên tự lẩm bẩm.
Chiếc xe cũng chạy tới cổng bệnh viện thành phố S.
Hai người xuống xe rồi đi vào bệnh viện.
Anh đi trước, còn cô đi theo sau.
Cố Hạnh Nguyên đặt hết toàn tâm tư lên người mẹ mình, thấy anh đi thẳng tới phòng khám bệnh thì gọi anh lại: “Bắc Minh Thiện, mẹ tôi đang nằm viện mà..."
“.." Nhưng anh không quan tâm cô, cũng không quay đầu lại, mà đi thẳng vào phòng cấp cứu.
“Này..” Cô cũng đi vào theo anh, định nói với anh rằng, cô sẽ tới chỗ mẹ nằm viện trước.
Nhưng cô vừa nhấc chân vào phòng khám bệnh, đã thấy cơ thể cao lớn của Bắc Minh Thiện chen lấn mấy bệnh nhân khác, rồi trầm giọng nói ra mấy chữ: “Tôi tới khám bệnh!”
Dứt lời, anh lặng lẽ rút ra một xấp tiền polime đặt lên bàn khám bệnh của bác sĩ.
Sáu bảy bệnh nhân đang chờ trong phòng đều kinh ngạc.
Thấy người đàn ông này toát ra hơi thở lạnh lẽo ngang ngược như vậy thì đồng loạt tự giác lùi về sau.
Cố Hạnh Nguyên đứng bên cạnh cũng không dám nhúc nhích.
Anh muốn khám bệnh? Anh bị bệnh à?
Bác sĩ khám bệnh là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đeo cặp kính lão, ngẩng đầu lên nhìn Bắc Minh Thiện rồi nhìn xấp tiền trên bàn nói:
“Chàng trai trẻ, cậu tới phòng khám bệnh lấy số xếp hàng đi, không cần nhiều tiền như vậy đâu, người tiếp theo”
Bắc Minh Thiện nhíu mày, thân hình cao lớn vẫn đứng sừng sững ở đó, không hề có ý di chuyển.
“Người tiếp theo? Số mười tám” Bác sĩ gọi bệnh nhân.
Nhưng không ai dám bước lên chen bên cạnh Bắc Minh Thiện.
Chỉ nghe thấy Bắc Minh Thiện lạnh nhạt nói: “Tôi bị sói quào bị thương, chưa vượt qua 24 tiếng. Muốn tiêm một mũi vắc xin phòng dại và một mũi kháng độc uốn ván”
Cố Hạnh Nguyên bỗng trợn tròn mắt, môi hơi trắng bệch!
Cô không thể ngờ rằng, mấy vết máu trên tay Bắc Minh Thiện là bị sói quào!!
Trời ơi!
Cô hít một ngụm khí lạnh.
Vậy sao tối qua anh không đi tiêm liền đi?
Còn có tâm trạng... ừm, Tăn giường” cùng cô nữa?
Quả nhiên đàn ông luôn đặt chữ sắc lên hàng đầu.
Anh không hề biết chữ chết viết thế nào!
Bác sĩ bình tĩnh nhướng mày, đấy cặp kính dày cộm lên nói: “Chàng trai trẻ à, tôi nói cậu phải xếp hàng...”
“Tôi nói này bác sĩ, ông có còn tình người không thế?” Không đợi bác sĩ nói xong, Cố Hạnh Nguyên bỗng xông tới giành nói.
Cô ôm lấy cánh tay rắn chắc của Bắc Minh Thiện, rồi bất chấp xắn tay áo của anh lên.
Cô vừa xắn tay áo của anh lên, vừa nói với bác sĩ: “Đây là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người đó! Ông mau nhìn vết thương của anh ấy đi!
Lúc nãy ông không nghe thấy anh ấy nói gì à? Đây không phải vết thương do mèo chó quào, mà là bị sói quào! Là sói đó! Ông có biết sói không? Nó đáng sợ thế nào chứ? Hơn nữa anh ấy bị thương gần 24 tiếng rồi ông biết không? Nếu đợi thêm lát nữa, chẳng may anh ấy phát bệnh dại hay sói dại gì đó rồi chết yểu thì ai chịu trách nhiệm, hả? Bác sĩ, chẳng lẽ ông không biết chữa bệnh dại à?”
Cõ Hạnh Nguyên lo lắng hô lên, chỉ sợ bác sĩ này lãng tai, nhưng cô không hề hay biết hành động khoa trương này của mình đã thu hút không ít người xem náo nhiệt.
Nhưng cô không những không được bác sĩ chú ý tới, mà ngược lại còn liếc nhìn cô, rồi lạnh nhạt nói: “Cô vợ trẻ này, tôi có thể hiểu rõ tâm trạng của cô, nhưng cho dù cậu ấy bị sói quào bị thương thì cũng phải tiêm như vậy. Hơn nữa đa số tình huống này đều đi tới các trạm y tế phòng chống dịch”
Mấy chữ “cô vợ trẻ này” đã làm Cố Hạnh Nguyên đỏ mặt.
Lúc nãy vì cô quá kích động nên đỏ mặt, giờ lại càng mặt đỏ tía tai.
Từ đầu đến cuối, Bắc Minh Thiện giống như người ngoài cuộc, liếc nhìn người phụ nữ đang hoa chân múa tay bên cạnh, đôi môi mỏng cũng bất giác cong lên.
“Ây ya, bác sĩ, tôi biết mà... Nhưng chúng tôi không phải người địa phương ở thành phố S, nên mới tới đây... Chẳng phải bệnh viện là nơi cứu chữa người bệnh à? Chúng tôi đâu còn thời gian để tới trạm y tế phòng chống dịch chứ..”
Cố Hạnh Nguyên suýt bị vị bác sĩ này chọc cho tức chết, vấn đề trọng điểm ở đây không phải là mèo chó, mà là soi đó được không?
Cô gấp đến độ không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của mấy người xung quanh, mà ra sức vén tay áo của Bắc Minh Thiện lên, lộ ra nửa cánh tay gợi cảm của anh...
À, đã đến nước này rồi, đâu ai rảnh mà quản chuyện cánh tay anh có gợi cảm hay không?
“Bác sĩ ông mau nhìn xem, vết thương trên tay anh ấy còn nghiêm trọng hơn mấy vết thương bị chó mèo quào... Mặc dù vết thương đã kết vảy, nhưng đó là do thể chất anh ấy tốt, đông máu nhanh! Nhưng dù gì cũng bị chảy máu, nói không chừng đã bị nhiễm độc của sói rồi! Sói cũng thuộc họ nhà chó đúng không... Xong rồi xong rồi, anh ấy bị bệnh dại rồi... Nếu ông còn không mau tiêm thuốc cho anh ấy, anh ấy thật sự sẽ chết trước mặt ông đó... Bác sĩ, ông nhẫn tâm thế sao? Anh ãy là một chàng trai tốt, tốt xấu gì cũng là người tử tế. Huống hồ anh ấy cứ thế mà chết trước mặt mọi người, còn chết vì bệnh dại nữa, nói ra thì mất mặt đến cỡ nào..”
Cô giơ cánh tay bị thương của anh lên như đang giơ chân chó, cố gắng lắc lư trước mặt bác sĩ, miệng thì không ngừng luyên thuyên.
Cô căng thẳng đến mức gần như quên đi sự tồn tại của Bắc Minh Thiện, trong mắt chỉ còn cánh tay bị thương của anh.
Khuôn mặt điển trai của Bắc Minh Thiên không khỏi giật giật.
Bác sĩ nhìn Cố Hạnh Nguyên, rồi lại nhìn cánh tay bị thương của Bắc Minh Thiện.
“Bác sĩ, tôi xin ông đừng do dự nữa, mau đi kê thuốc đi, lát nữa tôi sẽ đi lấy số lại ngay... Cố Hạnh Nguyên vội bổ sung.
Không biết vì cánh tay đầy vết thương của Bắc Minh Thiện đã thu hút sự chú ý của bác sĩ, hay vì vẻ mặt sốt ruột của Cố Hạnh Nguyên đã làm ông động lòng, cuối cùng, ông cũng gật đầu nói với cô: “Giờ cô tới phòng khám bệnh lấy số cho cậu ta, bằng không tôi không thể kê thuốc trong máy tính được”
“À, được! Cảm ơn ông bác sĩ” Cố Hạnh Nguyên suýt chảy nước mắt, cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội xoay người chạy tới phòng khám bệnh.
Bắc Minh Thiện liếc nhìn cánh tay trống trơn của mình, hình như trên đó vẫn còn lưu lại hơi ấm nhàn nhạt của đầu ngón tay cô.
Ánh mắt thâm thúy lạnh lùng không giấu được tia ấm áp.
“Chàng trai trẻ, vợ cậu rất tốt với cậu đấy” Bác sĩ vừa nói vừa gọi y tá: “Cô dẫn cậu ấy tới phòng tiêm, rồi rửa sạch vết thương cho cậu ấy đi”
Bắc Minh Thiện nhướng mày, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Nhưng một chữ “vợ” này đã lặng lễ xua tan sự lạnh lẽo trong tim anh.
Xưng hô này nghe có vẻ không tệ lắm.
Cố Hạnh Nguyên lấy số xong thì đi tới chỗ bác sĩ kê thuốc, lúc cô gấp gáp chạy tới phòng tiêm thì Bắc Minh Thiện đã vén tay áo lên, tao nhã ngồi trong phòng nghỉ ngơi của y tá.
Không sai!
Không phải phòng tiêm để tiêm bệnh nhân, mà vào phòng nghỉ ngơi của y tá để tiêm!
“Anh à, độ mẫn cảm trên da anh rất tốt, vậy tôi tiêm cho anh một mũi nhé!” Một cô gái y tá dịu dàng nói.
“Ừm” Nhưng người đàn ông nào đó vẫn bình tĩnh lạnh nhạt đáp một tiếng.
“Lúc đâm mũi kim vào sẽ hơi đau, anh ráng nhịn một chút..."
Cố Hạnh Nguyên đứng ngay cửa nhìn thấy cảnh tượng này, thì cụp mắt nhìn gói thuốc tiêm trong tay mình.
Ai có thể nói cho cô biết, tình huống này sao không?
Người đàn ông kia hoàn toàn không cân cô mua thuốc cho anh!
Vì anh đã có y tá tiêm thẳng cho anh rồi!
Xem ra anh không cân xếp hàng cũng được đãi ngộ đặc biệt.
“Được rồi!” Y tá rút mũi kim ra, rồi dùng bông cầm máu lại: “Anh ngồi ở đây một lát, để xem có phản ứng phụ nào không?”
Bắc Minh Thiện không hề nhíu mày, nhận lấy miếng bông của y tá, rồi đè lên chỗ tiêm, hoàn toàn không để tâm đến khuôn mặt xấu hổ của y tá.
Anh nhìn lướt ra bên ngoài, rôi nhanh chóng bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp xen lẫn xanh đỏ ở ngay cửa.
Anh nhếch miệng, vẫn lạnh lùng thốt ra ba chữ: “Em vào đây”
Cố Hạnh Nguyên bĩu môi, liếc nhìn anh, rôi mới đi vào: “Thuốc của anh... nhưng có vẻ anh không cân nữa rồi!”
Ý cô là, rõ ràng anh đã có y tá lén lút tiêm cho anh rồi!
“Ai bảo không cân?” Anh nhướng mày nói: “Em tưởng loại thuốc này chỉ tiêm một lần là có tác dụng à? Em mau cất nó đi cho tôi, khi nào vê thành phố A tôi sẽ đi tiêm tiếp!”
Nói vậy là vắc xin phòng dại phải tiêm tới mấy mũi.
Lúc này Cổ Hạnh Nguyên mới hậm hực cất thuốc tiêm vào túi xách.
Cô y tá ở bên cạnh nói: “Anh à, anh ở thành phố A sao? Thật trùng hợp, tôi cũng có một người bạn ở thành phố A... Ha ha, anh ở khu nào ở thành phố A?”
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn cô y tá, khuôn mặt cô ta xinh đẹp, vừa nhìn đã biết mới tốt nghiệp chưa được bao lâu: “Anh ấy ở khu Phủ Thành”
Khu Phủ Thành là khu vực tập trung những người nổi tiếng ở thành phố A, cũng là nơi giàu có nhất.
Quả nhiên là người có tiền: “Woal! Tôi biết nơi đó... Vậy lần sau tôi tới thành phố A, tôi có thể rủ anh đi chơi không?”
“Có thể!"
Bắc Minh Thiện nhíu mày.
“Thật không? Quá tốt rôi” Cô y tá bỗng trở nên nhiệt tình: “Vậy tôi có thể lưu số của anh không? Số của tôi là 1390981xxx..”
“Số của anh ấy là...
Không đợi Cố Hạnh Nguyên nói xong, giọng nói như tiếng đàn cello của Bắc Minh Thiện đã thốt ra một dãy số: “1337069xxx”
“.." Cố Hạnh Nguyên trợn tròn mắt!
Một giây sau, thân hình cao lớn của Bắc Minh Thiện đã đứng dậy, rồi sải bước đi ra ngoài.
Anh muốn rời đi à?
Cố Hạnh Nguyên vội đuổi theo.
“Hả? Tôi nhớ rồi, tôi sẽ gọi lại cho anh ngay..” Cô y tá cười đến mức mắt híp thành đường thẳng, mắt thấy Bắc Minh Thiện đã đi ra ngoài cửa, cô ta liền vội hỏi: “Anh à, anh có thể thuận tiện tiết lộ luôn họ tên của anh không?”
“Họ anh ấy là... này... Cố Hạnh Nguyên chưa kịp nói cho y tá biết đã bị cánh tay mạnh mẽ của Bắc Minh Thiện kéo ra ngoài.
Cô y tá ngơ ngác đứng ngoài cửa, nếu không phải vì cô đang mặc đồ y tá, không thể tự ý rời khỏi vị trí, cô thật sự sẽ đuổi theo bọn họ...
Nhưng cô đã có số điện thoại của anh rồi, nên không cần phải sợi
Còn bên này, Cố Hạnh Nguyên bị anh kéo ra khỏi bệnh viện.
Dọc đường đi, cô không kịp bình ốn lại hơi thở.
Người đàn ông này lôi kéo mình làm gì.
Sớm biết anh được y tá chào đón như vậy, cô đâu cần lãng phí sức lực lấy số giúp anh chứ?
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên vừa tức giận lại vừa bất bình, lúc nãy cô như một con ngốc vậy, còn giúp anh cầu xin bác sĩ kê thuốc nữa!
Nhưng người đàn ông này hoàn toàn có thể dùng sắc đẹp của mình để tiêm thuốc mà!