Nhưng cậu cũng hiểu Dương Dương lớn lên bên cạnh mẹ, đương nhiên tình cảm giữa hai mẹ con là thế.
Giống như ông bà nội biết mình sẽ ở lại bên cạnh mẹ, bọn họ cũng sẽ cảm thấy luyến tiếc. Như vậy ba sẽ thế nào nhỉ… cậu nhớ đến dáng vẻ mỗi ngày lạnh như băng với mình của Bắc Minh Thiện, hơi do dự.
Trình Trình nhảy xuống sofa, đi tới trước mặt Dương Dương, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay cậu: “Bắc Minh Tư Dương, anh cũng không nỡ để em xa mẹ, em xem mẹ khó chịu bao nhiêu. Nhưng nếu kết quả đã là thế thì cũng hết cách rồi.”
Nói đến lây, Trình Trình lại lấy thân phận người làm anh dặn dò Dương Dương: “Trước khi em chuẩn bị đến chỗ ba, anh vẫn phải dặn dò em mấy câu: Đến chỗ ba rồi, em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, lúc nhỏ anh cũng bị đánh không ít lần. Còn phải quan tâm ông bà nội nhiều hơn, bọn họ đều rất già rồi, ba lại thường không về nhà, dù có rất nhiều giúp việc ở nhà, nhưng em là cháu trai nhà Bắc Minh, phải gánh vác trách nhiệm này. Cuối cùng là em có thời gian thì nhớ về thăm mẹ. Anh thấy em có quan hệ rất tốt với Bối Lạc, em cũng dẫn nó đi theo đi, cũng may nó quen thuộc với nhà Bắc Minh, cũng không có gì phiền phức.”
Dương Dương nhìn Trình Trình, dùng sức gật đầu: “Anh cũng phải chăm sóc mẹ thật tốt, đợi có cơ hội em sẽ về thăm hai người. Em cũng sẽ chăm sóc tốt cho Trái Banh, anh yên tâm đi.”
Dương Dương sắp phải đến nhà Bắc Minh, Cố Hạnh Nguyên và Trình Trình đều hơi luyến tiếc, bọn họ đều tỉ mỉ dặn dò cậu mấy câu.
Điều này khiến tai Dương Dương sắp mọc kén rồi.
Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười giờ sáng: “Thưa cô, bây giờ đã không còn sớm nữa, tôi cũng nên đưa mọi người về, tiện thể đưa cậu Dương Dương về nhà tổ Bắc Minh luôn. Không cần quan tâm đến chuyện ở đây, sẽ có người đến dọn dẹp.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, vẫn không nỡ ôm lấy Dương Dương, Trình Trình thì nắm tay cô, ba mẹ con đi ra ngoài cổng lớn.
Vào lúc bước hai chân ra khỏi cổng lớn, Cố Hạnh Nguyên lại quay đầu nhìn lại.
Nến đỏ trên bàn cơm đã cháy hết, cả cái sofa rộng lớn kia nữa…
Đều khiến cô nhớ lại cảm giác ấm áp ngắn ngủi của mình và Bắc Minh Thiện tối qua.
Cô thở dài một hơi, không lưu luyến thêm nữa, dứt khoát đi ra khỏi biệt thự, lên chiếc xe đã đỗ trước cổng.
Đường về chỗ ở của Cố Hạnh Nguyên rất dài, nhưng thời gian lại trở nên rất ngắn ngủi, đây chính là tâm trạng khi chia xa.
Trên đường, Hình Uy đã gọi điện thoại nói lại với Bắc Minh Thiện đang ở tập đoàn.
Bắc Minh Thiện chỉ gật đầu một cái rồi cúp máy.
Tay anh đang cầm một vài tài liệu Hình Uy phái người đi điều tra, sau khi thấy tên một người bên trong, anh không nhịn được nhíu mày.
Xe đỗ trước cửa, Trình Trình đi theo Cố Hạnh Nguyên xuống xe.
Cửa xe đóng lại, Hình Uy thò đầu ra khỏi ghế lái: “Thưa cô, tôi đưa cậu Dương Dương về trước, sau đó sẽ đưa đồ dùng của cậu Trình Trình tới đây.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu, vẫy tay với Dương Dương ngồi trong xe.
Tuy hai mẹ con phải xa nhau, nhưng dù sao cũng ở trong một thành phố, vẫn có rất nhiều cơ hội gặp mặt.
Hơn nữa Cố Hạnh Nguyên đã trải qua quá nhiều lần chia xa, quen lắm rồi.
Xe chậm rãi rời khỏi chỗ ở của Cố Hạnh Nguyên, chở Dương Dương về nhà tổ.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến ngoài cửa nhà tổ nhà Bắc Minh, cổng lớn chậm rãi mở ra, xe nhanh chóng chạy vào.
Cố Hạnh Nguyên nắm tay Trình Trình nhìn Dương Dương rời khỏi, sau đó trở về nơi ở của mình.
“Gâu gâu…” Bối Lạp thấy chủ nhân trở về thì vui vẻ lắc đuôi.
Cũng may hôm qua lúc ra khỏi nhà đã để đủ thức ăn chó cho nó, nên bây giờ nó mới hăng hái được như vậy.
Trình Trình ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lên đầu nó.
Bối Lạp cũng ngẩng đầu lên liếm tay Trình Trình, sau đó bắt đầu ngửi mùi khắp xung quanh như đang tìm cái gì đó.
Đương nhiên Trình Trình biết nó nghĩ gì, nói với nó: “Lát nữa sẽ đưa em đi gặp Dương Dương.”
Cố Hạnh Nguyên về đến nhà, bắt đầu dọn dẹp vali cho Dương Dương, để hết đồ dùng và quần áo của cậu vào trong.
Sau khi đỗ xe, Hình Uy dẫn Dương Dương đi vào nhà, các giúp việc đều cúi đầu chào bọn họ.
Lúc này trong phòng khách, Bắc Minh Đông và mẹ anh Giang Tuệ Tâm đang vừa xem tivi vừa uống trà.
Dương Dương vừa nhìn thấy Bắc Minh Đông đã sáng mắt lên như chó nhỏ thấy xương, kêu lên một tiếng “chú Ba!”, sau đó chạy chậm mấy bước nhào lên người anh.
“Ha hả, chú còn tưởng là ai, ngôi sao nhỏ của chúng ta về rồi à.” Nói xong, anh lại nhìn ra ngoài cửa, sau đó hơi nhíu mày: “Ngôi sao nhỏ còn lại đâu, sao không về?”
Hình Uy đứng bên sofa vội giải thích: “Bà chủ, cậu ba, bắt đầu từ hôm nay cậu Dương Dương sẽ sống ở đây, cậu Trình Trình sẽ sống cùng cô Cố.”
Giang Tuệ Tâm nghe thấy thế thì hơi nhíu mày, sau đó nói với Bắc Minh Đông: “Đông à, con dẫn Dương Dương ra ngoài chơi, làm quen hoàn cảnh trước đi.”
“Được ạ, Dương Dương đi ra ngoài chơi với chú Ba nào.” Bắc Minh Đông vừa nghe nói sau này Dương Dương sẽ ở lại đây đương nhiên rất vui. Ở trong cái nhà này, anh vẫn luôn thấy rất chán.
Từ sau khi Dương Dương xuất hiện, anh cảm thấy cậu ăn ý với mình nhất.
Đợi hai người ra ngoài rồi, Giang Tuệ Tâm quay đầu nhìn Hình Uy, chậm rãi nói: “Ý cậu là sau này Trình Trình sẽ sống cùng Cố Hạnh Nguyên, không về nữa?”
Hình Uy gật đầu.
“Bốp…” Giang Tuệ Tâm vỗ mạnh một cái lên bàn trà, sắc mặt bà thay đổi: “Vậy sao mà được, Trình Trình là nhà Bắc Minh chúng ta tốn không ít thời gian bồi dưỡng ra được. Sao có thể để người phụ nữ kia được lợi chứ. Từ sau khi nhà anh cả rời khỏi nhà Bắc Minh, Trình Trình chính là cháu đích tôn của nhà Bắc Minh chúng ta, không thể để nó sống cùng với người ngoài được.”
Giang Tuệ Tâm nổi giận, mấy giúp việc đều sợ hãi, nhưng chẳng là gì với Hình Uy vẫn luôn đi theo Bắc Minh Thiện cả.
“Bà Mắc Minh, chuyện này là chủ nhân quyết định, chỉ sợ là không thay đổi được đâu.” Hình Uy bình tĩnh nói, nhưng trong câu nói đã nói rõ là quyết định của chủ nhân, uy nghiêm không ai có thể phản đối.
Quả nhiên, Giang Tuệ Tâm vừa nghe là Bắc Minh Thiện quyết định, thái độ thoáng chốc hoà hoãn hơn không ít, thở dài nói: “Haiz… Nếu là chuyện mà Thiện đã quyết định thì còn nói với bà già này làm gì.”
Nói xong, trên mặt bà hiện lên chút mất mái: “Nhưng Trình Trình là cháu trai ông chủ yêu thương nhất, bây giờ ông ấy còn ở trong bệnh viện. Nếu ngày nào đó khoẻ mạnh xuất hiện, không nhìn thấy Trình Trình ở nhà. Tôi nghĩ chắc ông ấy cũng sẽ thất vọng.”
Đúng thật không vượt ngoài dự đoán của Hình Uy, bà chủ Bắc Minh thấy mình không khuyên được Bắc Minh Thiện lập tức đưa ông chủ ra.
“Mong bà chủ yên tâm, chủ nhân sẽ giải thích với ông chủ. Hơn nữa cậu Dương Dương cũng là cháu trai nhà Bắc Minh, ông chủ cũng sẽ không phản đối đâu.” Giang Tuệ Tâm không cãi lại được lời của Hình Uy.
Hình Uy lại nói tiếp: “Bà Bắc Minh, xin hỏi nên sắp xếp cho cậu Dương Dương ở căn phòng nào ạ? Tôi kêu người dọn dẹp đồ đạc của cậu Trình Trình trước, sau đó đưa qua bên kia.”
Giang Tuệ Tâm chậm rãi đứng lên, vừa đi lên lầu vừa nói: “Sắp xếp vào căn phòng ở cạnh phòng Trình Trình đi. Đợi sau này nếu Trình Trình ở bên kia không quen, trở về còn có phòng cho thằng bé.”
Cố Hạnh Nguyên nhanh chóng xếp tất cả đồ đạc của Dương Dương vào trong vali của cậu, kéo đến trước cửa đợi Hình Uy tới lấy.
Trình Trình hơi không vui ngồi trên sofa.
“Sao vậy cục cưng?” Cố Hạnh Nguyên mỉm cười ngồi xuống, ôm cậu vào lòng mình.
Đã nhiều năm như vậy, con trai phải chia xa cuối cùng cũng về đến bên cạnh mình, cô phải đền bù lại cho cậu tình thương của mẹ đã mất đi bao năm nay.
“Không biết Dương Dương có thể quen với cuộc sống ở nhà Bắc Minh không, em ấy nghịch ngợm như vậy, chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền phức, ba sẽ đối xử với em ấy thế nào đây…”
Thật ra Cố Hạnh Nguyên cũng nghĩ thế, nhưng đổi một góc độ để suy nghĩ, để Dương Dương đến nhà Bắc Minh cũng không phải chuyện xấu, cả ngày nhìn cậu cà lơ phất phơ, thành tích học tập không tốt nhưng lại hay khôn vặt.
Cũng có thể để Bắc Minh Thiện dạy dỗ cậu đàng hoàng.
Khi người hầu chuẩn bị xong đồ đạc mọi khi Trình Trình sử dụng và quần áo của cậu xong, Hình Uy đưa hết đến nhà Cố Hạnh Nguyên, sau đó lại để đồ của Dương Dương lên xe.
Cố Hạnh Nguyên dẫn theo Trình Trình dắt Bối Lạp tiễn Hình Uy ra cửa: “Sau này Dương Dương sống ở nhà Bắc Minh, hy vọng các anh có thể quan tâm đến thằng bé nhiều hơn, nếu thằng bé gây ra lỗi gì cũng không cần kiêng kỵ, đánh nó là được, thằng nhóc này da dày thịt béo, không đánh hỏng được đâu.”
Hình Uy tỏ vẻ xấu hổ, làm gì có người làm mẹ nào gửi gắm con cho người ta như thế. Nhưng nhớ đến những chuyện nghịch ngợm của Dương Dương mấy ngày nay, cũng có thể hiểu cho Cố Hạnh Nguyên. Đây mới thật sự là yêu cho roi cho vọt.
Anh ta gật đầu: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu Dương Dương”. Sau đó anh ta lại nhìn về phía Trình Trình, ngồi xổm người xuống: “Cậu Trình Trình, cậu phải ngoan ngoãn ở với mẹ cậu, đừng để mẹ lo lắng cho cậu nhé.”
Trình Trình gật đầu thật mạnh: “Chú Hình Uy yên tâm. Đúng rồi, chú đưa Bối Lạp cho Dương Dương nhé, cháu thấy nó rất thích chơi với Dương Dương.” Nói xong, cậu đưa xích của Bối Lạp cho Hình Uy.
Hình Uy nhận lấy, đưa nó vào trong xe.
Ô tô khởi động, Hình Uy thò đầu ra: “Cô Cố, vẫn là câu nói cũ, có một vài chuyện nếu cô không tiện nhờ chủ nhân giúp đỡ cứ nói với tôi là được.”
Nói xong, anh ta nhanh chóng lái xe rời khỏi.
Bắc Minh Đông dẫn Dương Dương đi tới buổi trưa mới người đầy mồ hôi chạy về từ bên ngoài.
Việc Dương Dương đến đây khiến Giang Tuệ Tâm không vui lắm, sau khi uyển chuyển bày tỏ ý của mình với Hình Uy, lại bị anh ta làm nghẹn họng, trong lòng càng không thoải mái hơn.
Lên lầu nghỉ ngơi tới giờ ăn trưa mới xuống.
Lúc này Hình Uy cũng lái xe về tới, các giúp việc đã quét dọn phòng của Dương Dương rồi. Anh ta sắp xếp mất người đưa hết đồ đạc của Dương Dương vào phòng.
“Gâu gâu…” Nhìn thấy Dương Dương, Bối Lạp lập tức vui vẻ lắc đuôi, bốn cái chân nhỏ chạy như bay về phía cậu.
“Trái Banh, sao em không ở cùng mẹ và Trình Trình mà chạy tới đây?” Dương Dương vừa vui vẻ vừa bất ngờ ôm lấy nó. Tuy mình và Trái Banh ở chung rất vui, nhưng dù sao nó cũng là chó của Trình Trình.
“Đây là cậu chủ nhỏ Trình Trình kêu tôi dẫn nó tới, nói cậu hợp ở với nó hơn.” Hình Uy nói.