Hình Uy một mình ở lại văn phòng, vừa làm việc, vừa chú ý sự phát triển của sự việc. Mãi đến cuối cùng cũng giải quyết viên mãn.
***
“Bọn họ đều khá ổn. Hai người già dẫn tụi nhỏ về rồi.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi để chiếc túi xách của mình lên trên bàn.
“Vậy ông chủ anh ấy…” Lời của Hình Uy vừa nói một nửa thì nuốt trở lại. Anh ta sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên trở về, biểu cảm rõ ràng không tốt lắm, đổi cách nói khác có lẽ còn tệ hơn trước lúc rời khỏi.
Không biết là vì chuyện lúc sáng làm cảm xúc của cô trở nên tệ đi, hay là cùng ông chủ đến dự bữa tiệc bên tập đoàn Gia Mậu của La tổng gặp phải chuyện gì không vui.
Mặc kệ như thế nào, anh ta cảm thấy mình đều không có quyền tiếp tục hỏi nữa.
Khi Cố Hạnh Nguyên đang lấy đồ trong túi ra, chuẩn bị bắt đầu xử lý nốt công việc tồn động từ ban sáng, điện thoại của cô lại đổ chuông.
Cô cầm lên xem thì lại là một số lạ. Giờ này là ai lại gọi điện cho cô chứ? Cố Hạnh Nguyên lúc này tâm trạng đang không tốt, cô ném điện thoại sang một bên, để mặc nó nằm ở một bên mà đổ chuông.
Xem ra nhất định là vào buổi sáng hoặc buổi trưa xảy ra chuyện khác rồi. Hình Uy không khỏi nghĩ như thế, nếu không dựa vào sự hiểu biết về Cố Hạnh Nguyên, cô sẽ không để mặc điện thoại đổ chuông mà không nghe.
Vậy thì, cuộc gọi này là ai gọi tới? Cậu chủ nhỏ hay là ông chủ? Nếu như là cậu chủ nhỏ, cô nhất định sẽ nghe, hơn nữa sẽ mang theo vẻ mặt tươi cười.
Nếu là ông chủ gọi đến… vậy thì không dễ nói rồi.
Tiếng chuông điện thoại không vì Cố Hạnh Nguyên không nghe máy mà dừng lại, ngược lại sau khi đổ chuông một hồi thì tắt, sau đó lại đổ chuông tiếp.
Dường như cô không nghe cuộc gọi này thì sẽ không ngừng đổ chuông, cứ thế cho đến khi hết pin.
“Cô Cố, hay là cô nghe cuộc điện thoại này trước đi, hoặc là vì có chuyện gấp.” Hình Uy nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Phải, cho dù là cô còn đang tức giận vì chuyện của tập đoàn Gia Mậu, cũng không thể vì điều này mà ảnh hưởng đến chuyện khác. Bây giờ thân phận của cô dù sao cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn, bất cứ chuyện này đều lấy lợi ích của tập đoàn làm đầu.
Nghĩ đến đây, khi tiếng chuông điện thoại sắp kết thúc, cô liền nghe máy: “Alo, xin chào.”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp của đàn ông, nghe thì cảm xúc hình như có hơi mất kiên nhẫn: “Cô là Cố Hạnh Nguyên phải không, chúng tôi gọi cho cô liên tiếp mấy cuộc sao cô không nghe?”
Cố Hạnh Nguyên không hiểu đầu cua tai nheo gì bị người ở đầu dây bên kia xả cho một tràng, nhưng cô lại nhất thời nói không ra cái gì cả. Đây là người gì thế, nói chuyện có thể tệ như vậy sao.
“Xin anh nói chuyện lịch sự một chút, không phải vừa rồi không có nghe điện thoại của anh thôi sao, có gì mà cáu. Anh cho rằng anh là ai chứ.” Cố Hạnh Nguyên vốn cũng đang tức, gặp phải một người không ra làm sao gọi đến, đương nhiên ngữ khí không có khách khí gì cả.
“Tôi là người của đội cảnh sát giao thông Thành Tây.” Khí thế của người ở đầu dây bên kia hình như bị Cố Hạnh Nguyên áp chế xuống, ngữ khí cũng hơi dịu đi một chút.
Đội cảnh sát giao thông? Cố Hạnh Nguyên nghe thấy thì sững ra. Đầu tiên là nghĩ tới có phải bọn họ quay được chuyện mình lái xe phạm luật hay không. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cái này không thể nào, cô lái xe trước giờ luôn nghiêm khắc tuân thủ quy định giao thông. Đừng nói là vi phạm, ngay cả đến đâu cũng chưa từng dừng lại bên lề đường.
Người đầu dây bên kia tiếp tục nói: “Bắc Minh Thiện cô có quen không?”
Bắc Minh Thiện? Lẽ nào tên này xảy ra vấn đề gì rồi? Nhưng anh xảy ra vấn đề làm gì cảnh sát giao thông phải gọi điện cho cô chứ?
***
Đối diện một căn phòng trống trải, chỉ có một mình Bắc Minh Thiện ngồi trên chiếc ghế dài gần bức tường trắng.
Dáng vẻ đó của anh, giống như mình đang ngồi trong văn phòng vậy.
Quần áo không có lấy một nếp nhăn, thậm chí không có dính một hạt bụi.
Lúc này đã là giai đoạn khó chịu nhất của tác động rượu, chỉ là anh dựa vào ý chí mà không lộ ra trạng thái say rượu. nếu như người khác không nói, tuyệt đối không nghĩ anh là vì uống rượu lái xe mà bị bắt vào đây.
70 mg trên 100 ml, điều này đã gần đến vạch rồi. Nếu như nhiều thêm mấy mg nữa, chắc anh phải gặp rắc rối của việc uống say lái xe rồi.
Hai tay của anh dùng sức vuốt mặt của mình, hôm nay thật sự có thể nói là làm cái gì cũng không thuận lợi, giống như có một bàn tay ở trong tối thao túng.
Nếu đã gặp phải, vậy thì diễn ra một loạt đi. Hoặc nói, đây mới là ‘cuộc sống’ thật sự, mà trước kia, chẳng qua chỉ là công việc lặp đi lặp lại nhiều lần mà thôi.
Cuộc sống vốn dĩ chính là một mớ phiền phức liên tiếp, có muôn ngàn biến hóa, phức tạp vô cùng. Sự đa dạng của nó thú vị hơn nhiều thậm chí khó nắm bắt hơn cái gọi là sự thay đổi nhanh chóng trong kinh doanh.
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe môi của Bắc Minh Thiện vậy mà cong lên, dường như anh bắt đầu thích cuộc sống như vậy, không cần tiếp tục đối mặt với nụ cười giả dối đó nữa.
Không cần tiếp tục nhọc lòng về sự thay đổi xanh đỏ trên màn hình nền đen nữa.
Tóm lại, anh ta có rất nhiều thời gian có thể để đầu óc thư giãn. Ít nhất mấy tiếng của lúc này có thể như thế.
“Két…” Âm thanh mở cửa dường như cắt ngang suy nghĩ ngắn ngủi tạm thời của anh.
Sau đó là tiếng giày cao gót, âm thanh nhịp nhàng và giòn tan đó khi chạm vào mặt đất khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Mùi nước hoa nhàn nhạt, chính là loại mà Cố Hạnh Nguyên thường dùng.
“Em sao biết tôi ở đây?” Bắc Minh Thiện tiếp tục dùng tay vuốt mặt của mình, loại cảm giác này khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Cố Hạnh Nguyên một tay cầm túi, một tay chống hông: “Trong tập đoàn có một đống việc cần tôi xử lý, tôi ngược lại không vui cũng không rảnh quản anh. Chỉ có điều cảnh sát cứ muốn tôi tới, chắc là ai đó đã nhắc đến tên của tôi.”
“Ổ? Vậy mà có chuyện như thế.” Bắc Minh Thiện tỏ vẻ như thật sự không biết gì, có lẽ chức năng ghi nhớ ngắn của anh cần sửa lại, hoặc chỉ cần sau khi tác dụng của rượu tan đi thì sẽ khôi phục bình thường.
“Được rồi, anh đừng có ở đây giả vờ nữa. Nếu tôi đã đến rồi thì không thể tay không trở về. Anh thật sự được đấy, cứ vài hôm lại chạy đến đây, thật là không biết anh có phải có tình cảm đặc biệt với cục cảnh sát hay không.” Cố Hạnh Nguyên nắm chắc cơ hội tốt, có thể công kích anh.
Đương nhiên cô nói không phải lời trong lòng, cô cũng rất rõ ràng hai lần Bắc Minh Thiện vào cục cảnh sát đều ít nhiều có liên quan đến mình.
Hơn nữa vai diễn hai lần của anh, trừ bị vu oan ra hình như cũng không có gì khác. Quả thật là có chút cảm giác như nợ anh vậy.
*
“Cạch…” Sau hai tiếng đóng cửa, Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên ngồi vào trong cùng một chiếc xe.
Xe của Bắc Minh Thiện bị cảnh sát tạm giữ, anh sẽ thông báo người khác đến lấy xe. Bây giờ hàm lượng cồn của anh vẫn có hơi cao, Cố Hạnh Nguyên cũng có thể để anh lên xe chở một đoạn.
Thật ra đối với điểm đến của anh, không chỉ là cô không biết, ngay cả chính anh cũng không thể rõ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy tên này hình như có chút đáng thương, giống như một con sói hoang.
***
Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế lái phụ, anh hạ lưng ghế xuống thấp, như thế anh có thể nằm thoải mái.
Cố Hạnh Nguyên thắt dây an toàn xong, liếc nhìn vị trí ghế lái phụ, trong lòng nói tên này thật sự biết hưởng thụ, cô bây giờ nghiễm nhiên trở thành tài xế của anh.
Cô thật sự hận không thể mở cửa xe ra, sau đó nhấc chân đá anh ra ngoài.
“Sao còn không lái xe.” Bắc Minh Thiện lúc này hơi nhắm mắt lại, dáng vẻ thoải mái tự tại đó giống như đại chủ vừa chiếm được khuê nữ nhà nông dân.
Tình cảnh này, Cố Hạnh Nguyên chỉ có thể không ngừng tự nói với mình: “Không thể nổi nóng, chỉ cần anh ta nói một nơi, sau đó ném anh ta ở đó thì không cần tiếp tục quản anh ta nữa.”
Nghĩ đến đây, Cố Hạnh Nguyên đột nhiên có một loại khoái cảm sắp báo thù thành công. Tên này phải trị anh ta như thế, khiến anh ta hiểu được làm bất cứ chuyện gì cũng phải trả giá.
Cảm giác như thế khiến bản thân cô đều cảm thấy có hơi kinh ngạc, không ngờ cô lại tiềm ẩn tinh thần của ‘A Q”. Thật sự, không phải đa số mọi người đều có tinh thần như thế sao?
Dù sao phổ độ mọi người cũng không phải thần phật, không phải thánh nhân. Nếu như đi ngược lại logic này, vậy thì trên thế giới này không có thần phật và thánh nhận rồi.
Thật là, Cố Hạnh Nguyên bất lực lắc đầu, tư tưởng của cô lại bắt đầu lệch lạc rồi.
Cô khởi động xe, từ từ lái ra khỏi cục cảnh sát. Trong xe rất yên tĩnh, cô không thích ở trong xe mở loại nhạc có tiết tấu mạnh, vậy chỉ sẽ khiến tâm trạng của cô trở nên càng tệ thêm.
Cô càng thích Bach’s hoặc Beethoven’s hơn, kiểu tiết tấu thoải mái đó có thể tâm trạng bình tĩnh lại. Nhất là ở thành phố như này, bất cứ lúc nào cũng có chỗ có thể tắc đường, càng cần âm nhạc như thế khiến cô bình tĩnh lại.
“Anh đây là làm gì? Cũng nằm xuống rồi còn không thành thật như thế.” Cố Hạnh Nguyên cẩn thận lái xe, dư quang nơi khóe mắt nhìn thấy Bắc Minh Thiện đưa tay đang mò mẫm trên bảng điều khiển.
Bắc Minh Thiện nhắm mắt không lên tiếng, nhưng trong tay vẫn không có từ bỏ động tác. Sau khi mò mẫm một lát, chuẩn xác tìm được nút vặt phát nhạc.
Vặn nhẹ, âm nhạc nhẹ nhàng lập tức từ trong dàn âm thanh trong xe phát ra, êm ái giống như cái cây sống trong rừng thiêng, mang theo không khí trong lành và âm thanh dễ nghe của các loài chim trong rừng.
Sự bực tức vừa rồi bỗng biến mất không thấy đâu.
“Thế giới tươi đẹp như thế, tôi lại bực bội như thế, như thế không tốt… không tốt…” Đột nhiên, Cố Hạnh Nguyên nhớ tới một câu thoại của Quách Phù Dung trong bộ phim nổi tiếng ‘Võ Lâm Ngoại Truyền.”
Nhớ đến lúc nàng ta mỗi lần đọc câu này thì tâm trạng sẽ bình yên phần nào.
Tuy tính khí của Cố Hạnh Nguyên so với Quách Phù Dung, không thể nói là đối lập hoàn toàn, nhưng cũng không kém quá nhiều. Chỉ có điều những năm nay, bị tên Bắc Minh Nhị này ở bên cạnh bào mòn, tính cách đã thay đổi rất nhiều mà trở nên hỗn tạp.
Cô không còn trong hình ảnh cô gái nhỏ bé cần che chở, mà trở thành ‘trung nữ’ có chủ kiến và ý chí riêng, tính cách trở nên kiên cường.
Đương nhiên ý tứ của từ ‘trung nữ’ này không phải là nữ trung niên, mà là một loại giữa ‘cô gái nhỏ’ và ‘cô gái lớn’.
Cố Hạnh Nguyên bình tĩnh tâm trạng, cô vừa lái xe vừa bắt đầu lưu ý nên ném ‘mặt hàng’ trên xe vào trong thùng rác nào mới được.
“Tập trung lái xe, đừng nhìn xung quanh. Tôi không muốn ra khỏi cục cảnh sát thì lại vào bệnh viện đâu…”
“Im miệng! Anh không ngoan ngoãn nằm đó, lôi thôi nhiều như vậy làm gì.”
***
Bỏ đi, cũng không cần băn khoăn cái gì rồi, dứt khoát ném anh đến nhà cổ của nhà Bắc Minh là được rồi. Như thế có thể cách bọn trẻ xa một chút, ít nhất hôm nay sẽ không tiếp tục đến ‘quấy rầy’ bọn chúng.