Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hạnh Nguyên cùng vị Cục trưởng Quách này nói chuyện phiếm đã bất tri bất giác trôi qua hơn một giờ. Tổng thể mà nói, ở trong ấn tượng của cô, vị Cục trưởng Quách này vẫn là một người không tệ.

Nhất là ông ta có sự hiểu biết ở phương diện kiến trúc công trình, còn có cơ cấu quy hoạch thành thị, đều có thể chậm rãi nói chuyện. Cô cảm thấy năng lực của vị trưởng cục này hẳn là sẽ không kém bao nhiêu so với Bắc Minh Thiện, thậm chí còn có khả năng mạnh hơn cả anh.

Bởi vì Bắc Minh Thiện mặc dù rất xuất sắc ở năng lực cá nhân, nhưng lại vẫn luôn quản lý một tập đoàn. Mà vị Cục trưởng Quách này lại là quy hoạch cả tòa thành thị. Nhất là khi cô nghe được tin thành phố S gần đây chuyển thành thành phố hạng nhất, chính là bút tích của ông ta, liền đối người này có nhiều hơn mấy phần kính trọng.

Đương nhiên, trong lúc nói chuyện với nhau, Cố Hạnh Nguyên cũng nói những chuyện mà cô hiểu. Mặc dù cô xem như là một kẻ tay ngang, nhưng là có vài điều vẫn đạt được sự gật đầu tán thành của vị Cục trưởng Quách này.

Đang đến thời điểm bọn họ cao hứng, Khỉ Miệng Nhọn rất cẩn thận tiến tới bên người Cục trưởng Quách, giống như là anh ta có lời muốn nói, nhưng là lại có chút sợ quấy rầy vị trưởng cục này nói chuyện.

Cố Hạnh Nguyên vẫn rất có mắt nhìn, cô dừng lời nói đang được phân nửa lại.

Thấy được cô không nói, Cục trưởng Quách có vẻ hơi tức giận. Ông ta xụ mặt nhìn xem Khỉ Miệng Nhọn, dáng vẻ rất bất mãn: “Tiểu Trần, anh có chuyện gì sao?”

Khỉ Miệng Nhọn nhìn thấy cục trưởng không cao hứng, trong lòng của anh ta run rẩy mạnh, nhưng bị tra hỏi, liền không thể không nói: “Cục trưởng Quách, tôi đã gọi người chuẩn bị xong bữa tối.”

“Cục trưởng Quách, thật sự xin lỗi, đã trễ nải thời gian lâu của ngài như vậy, thời gian cũng không còn sớm, tôi liền không lại chậm trễ ngài ăn cơm.” Cố Hạnh Nguyên nói liền đứng người lên, cầm túi nhỏ liền chuẩn bị rời đi.

Lúc này, vị này Cục trưởng Quách có chút nóng nảy: “Sếp Cố, đã đến lúc này rồi cô sao có thể đi chứ. Hôm nay là tôi mời cô đến, đương nhiên phải làm chút chuyện của chủ nhà. Nếu không cô đi rồi, đến lúc đó chuyện hôm nay truyền đi, vậy sẽ có người chê cười tôi là người ta đã đến nhà, kết quả một bữa cơm cũng không mời được.”

***

Cố Hạnh Nguyên thấy sắc trời đã muộn, cô quả thật là muốn đi trở về. Chỉ là Cục trưởng Quách lại mở miệng. Nếu như nếu là lúc này bỏ qua mặt mũi của ông ra, cho dù ông ta nhìn có vẻ bình dị gần gũi, cũng rất khó cam đoan có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của Bắc Minh Thị ngày sau ở trong thành phố này hay không.

Hơn nữa, Cố Hạnh Nguyên nhìn thoáng qua Khỉ Miệng Nhọn, anh ta cũng là hung hăng nháy mắt về phía cô, ý tứ tựa như là ám chỉ tốt nhất là cô nên phục tùng sự sắp xếp của lãnh đạo.

Hiện tại xem ra, cô giống như đã không có bất kì lựa chọn nào khác, chỉ có thể khách theo chủ mà thôi.

Ra ngoài xã giao chính là không thoát khỏi được những chuyện này, nhất là cùng xã giao cùng lãnh đạo, thì phải càng thêm cẩn thận.

Cho dù trong lòng của cô có không nguyện ý một trăm lần, nhưng vẫn là trái lương tâm mỉm cười, khẽ gật đầu với Cục trưởng Quách: “Cục trưởng Quách, vậy thật ngại quá, đã làm phiền ngài.”

Nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đồng ý, tiếng cười của Cục trưởng Quách càng cởi mở. Loại tiếng cười này, không biết vì sao, khiến cho Cố Hạnh Nguyên cảm giác trong lòng có chút không quá thoải mái.

Được Khỉ Miệng Nhọn dẫn đường, bọn họ đi tới phòng ăn.

Vừa mới đi vào, quả thực khiến Cố Hạnh Nguyên kinh ngạc một chút. Cô không nghĩ tới, căn phòng ăn này sẽ trang trí so vừa phòng khách càng thêm tinh mỹ như vậy, hơn nữa còn có loại cảm giác tráng lệ.

Mặt đất trải Đá cẩm thạch, khẽ lộ ra màu xanh. Sáng ngời, bóng loáng dường như có thể chiếu rõ bóng người. Bốn phía trên vách tường là vải nhung vàng nhạt bao phủ, lộ ra sự ung dung, cao qúy.

Tám ngọn đèn cổ màu đồng phân bố ở phía trên tường, phát ra ánh sáng ấm áp rất tương xứng với vải nhung. Một bàn ăn dài đặt ở trung tâm phòng ăn, bốn phía đặt chỉnh tề sáu chiếc ghế ngồi cao.

Ghế ngồi và bàn ăn cũng không phải loại phổ thông. Cái bàn là từ một đoạn cắt giữa ở thân cây mà tạo thành, bốn chân bàn cũng tạo thành từ thân cây ngắn nhỏ. Mà sáu chiếc ghế kia cũng không sai biệt với bàn an.

Đừng nhìn những này có chút “Dung tục”, nhưng đều là giá cả không thấp.

Bên trên bàn ăn không phủ khăn trải bàn, bên trên đã dọn lên mấy món đồ ăn tinh mỹ. Mùi hương kia đã sớm bay vào mũi của Cố Hạnh Nguyên.

Một bàn thức ăn thượng hạng, phải có đầy đủ sắc, hương, vị. Còn không có nếm qua hương vị, chỉ là nhìn và ngửi ra đằng sau những món đồ ăn này là đầu bếp giỏi rất có công phu.

Cục trưởng Quách đi đến một ghế ngồi, nhẹ nhàng kéo nó ra ngoài: “Mời cô Cố ngồi.”

Cố Hạnh Nguyên khẽ cười một tiếng, hiện tại không cần thiết câu nệ cái gì, rất hào phóng đi qua ngồi xuống.

*

Bắc Minh Thiện cùng Kim Tư Hàm tiếp tục uống rượu, đề tài đàm luận cũng đều liên quan đến những tin tức mới, đương nhiên đề tài đầu cũng là mở ta từ vị Cục trưởng Quách mới được điều đến này.

Rượu này vừa ngấm, Kim Tư Hàm liền có chút lắm mồm, thao thao bất tuyệt quả thực đều sắp trở thành Talk Show cá nhân của anh ta.

Chỉ là Bắc Minh Thiện nghe xong, dáng vẻ có chút không yên lòng, rượu ở trong tay của anh từ đầu tới cuối không vơi đi từ trạng thái nửa đầy ly.

“sếp Bắc Minh, anh cũng đừng chỉ nghe thôi, nhanh uống đi. Tôi gọi ba chai rượu ở đây, phải uống hết ở bữa này.” Kim Tư Hàm nói hơi ngửa đầu lại uống cạn ly rượu của mình.

“sếp Bắc Minh, anh nói vị Cục trưởng Quách này vừa đến, đã đốt lên ba đống lửa. Tôi không biết ông ta có thể làm lớn bao nhiêu, ngược lại rất có hứng thú để nghe những tin tức bên ngoài sau này của ông ta. Ấy ấy, anh thật là, tại sao nghe một nửa lại muốn đi chứ?”

***

Giờ phút này Bắc Minh Thiện đâu có tâm tình gì tiếp tục nghe Kim Tư Hàm huyên thuyên ở đây, tâm tư của anh đã sớm bay đi.

Anh vội vã đi ra từ trong nhà hàng, lập tức lên xe của mình.

“Bắc Minh Thiện, anh có chuyện gì vậy, chúng ta còn chưa nói đến vui vẻ mà. Không phải là anh thấy tôi gọi nhiều rượu như vậy, bị dọa chạy chứ.” Kim Tư Hàm cũng bước trước bước sau đuổi theo anh, vừa rồi đương nhiên là anh ta nói đùa, nhưng khi nhìn sắc mặt của Bắc Minh Thiện Ly khi rời đi, anh ta thấy vẻ mặt của anh đột nhiên có chút trầm trọng.

Bắc Minh Thiện nơi nào còn có tâm tư đi quan tâm Kim Tư Hàm nói cái gì, dường như anh có dự cảm rất không tốt, hoặc nói là suy nghĩ. Điều này khiến anh thật sự là không cách nào coi như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi nói chuyện phiếm.

Anh rất nhanh đã khởi động xe, đi lên đường chính.

“Bíp…”

Ở phía sau xe anh, đã có mấy chiếc xe thắng gấp khi bị anh đột nhiên lao ra. Những tiếng kèn ô tô đó chính là kháng nghị với anh.

Nhưng bây giờ, Bắc Minh Thiện không quản được nhiều như vậy, bây giờ còn có một chuyện càng quan trọng hơn cần anh giải quyết.

Hiện tại lúc này, mặc dù là đã coi như là qua giờ cao điểm tan tầm, nhưng số lượng xe chạy trên đường vẫn rất lớn như cũ. Mà anh, giờ phút này tựa như là một tay đua xe chuyên nghiệp, tại trong dòng xe cộ linh hoạt xê dịch. Đương nhiên dẫn ra phản ứng dây chuyền chính là, phàm là xe bị anh vượt qua, đều sẽ khẩn cấp sáng lên ánh đèn đỏ.

Đương nhiên cũng có một chút người có tính tình táo bạo, thấy xe mình bị vượt qua, bị cướp đường, đương nhiên có một ngọn lửa vô danh bùng lên, sau đó cũng dẫm chân ga đuổi theo. Chỉ là kỹ thuật lái xe của những người này thật sự là quá kém cỏi, không đến năm trăm mét, liền đều bị quăng đi, không có một cái bóng.

Lòng của Bắc Minh Thiện nóng như lửa đốt, thông qua tai nghe Bluetooth trên xe để gọi điện thoại cho Hình Uy.

Lúc này Hình Uy đã về nơi ở của mình, Cố Hạnh Nguyên trước khi đi có nhờ anh ta chăm sóc ba đứa trẻ một chút.

Lúc này, anh ta vừa mới giúp đỡ Anna dọn dẹp bát đũa xong, chuẩn bị đưa ba đứa trẻ lên lầu chơi. Không nghĩ tới, trang phục Gấu lớn trên người của anh ta vẫn rất được bọn nhỏ yêu thích, đến cả Cửu Cửu cũng không ngoại lệ.

Nghe được tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, từ tiếng chuông cài đặt liền có thể biết đây là do ông chủ gọi đến. Anh ta vội vàng cầm điện thoại lên đi vào phòng khách: “Ông chủ, có dặn dò gì sao?”

“Thiệp mời hôm nay hẹn Hạnh Nguyên ra ngoài là từ phía chính phủ gửi đến sao?”

Hình Uy nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, ông chủ.”

“Anh còn nhớ tên và địa điểm ghi ở trên thiệp mời không?”

Hình Uy hơi suy nghĩ một chút, sau đó rất kỹ càng nói: “Kí tên là Cục trưởng Quách, địa điểm là ở trên đảo ở giữa hồ chuyên cung cấp cho chính phủ mở họp.”

Cục trưởng Quách… Trong lòng của Bắc Minh Thiện không khỏi hơi chìm xuống. Anh dự cảm quả nhiên là chuẩn.

Thời điểm vừa rồi khi anh nói chuyện phiếm với Kim Tư Hàm, khi biết được có một cục trưởng tân nhiệm chuyên quản công trình kiến thiết, anh cũng đã đem người này liên hệ với thiệp mời của chính phủ mà Cố Hạnh Nguyên nhận được.

Chỉ là ban đầu anh cũng không có để ở trong lòng. Dù sao anh cũng không ít lần liên hệ cùng phía chính phủ, Cố Hạnh Nguyên là tổng giám đốc tân nhiệm, phía chính phủ có chú ý cũng không hẳn không thể.

Chỉ là về sau, khi nghe được yêu thích đặc thù của Cục trưởng Quách này, anh liền có chút đứng ngồi không yên. Ban đầu chỉ là có chút ngồi không yên, đến mức cuối cùng vứt Kim Tư Hàm lại, thậm chí không để lại nửa câu đã rời đi.

***

Cho tới bây giờ Hình Uy còn chưa nghe thấy ngữ khí của ông chủ lộ vẻ vội vàng đến như thế, hơn nữa còn ẩn ẩn cảm giác được có chút khẩn trương.

“Ông chủ, có phải là cần tôi đến giúp đỡ không?” Điều duy nhất anh ta có thể xác định được, chính là ông chủ hẳn là cần một ít nhân thủ.

“Không cần, anh ở nhà chăm sóc mấy đứa bé cho tốt. Một mình tôi đi là đủ ứng phó rồi.” Bắc Minh Thiện nói xong, cúp điện thoại.

Tiếp theo anh lại gọi điện thoại cho Cố Hạnh Nguyên.

*

Lúc này, Cố Hạnh Nguyên đang cùng Cục trưởng Quách ngồi đối diện ở trước bàn ăn. Trước mặt của bọn họ đều đặt vào một ly rượu đỏ. Khỉ Miệng Nhọn thì ngồi ở bên cạnh phục vụ. Thỉnh thoảng thêm chút rượu vào trong ly rượu cho Cục trưởng Quách.

“Sếp Cố, sao cô không uống? Chẳng lẽ rượu này không hợp khẩu vị của cô sao? Rượu này thế nhưng là Lafite thượng đẳng, tôi biết mấy người ở trong chuyện bàn sinh ý đều thích uống loại rượu này.” Cục trưởng Quách đã uống vài ly rượu, ánh mắt kia cũng rất ít khi rời khỏi trên người Cố Hạnh Nguyên.

Ánh mắt như vậy khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy cực kì không thoải mái, nhưng bây giờ đã đến một bước này, cũng không thể nửa đường rời đi. Huống hồ, cô cho rằng chỉ cần mình không uống rượu, liền sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cô khẽ cười một tiếng: “Thật là khiến Cục trưởng Quách phí tâm rồi, chỉ là thực sự xin lỗi, tôi không uống rượu, còn xin ngài thứ lỗi.”

“Ồ… Sếp Cố, cô là không thể uống hay là không muốn uống? Cục trưởng Quách chúng tôi dùng thiệp mời để mời cô tới, không nghĩ tới cô lại không cho mặt mũi như vậy. Cô cũng biết, cục trưởng chúng tôi thế nhưng là người lãnh đạo trực tiếp của các cô, nếu là làm tất cả mọi người không vui…”

Không đợi nói cho hết lời, liền nghe được tiếng chuông điện thoại của Cố Hạnh Nguyên vang lên.

“Thật xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại…” Cố Hạnh Nguyên nói xong, liền muốn cầm điện thoại rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK