Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đủ rồi!” Bắc Minh Thiện đối với con trai lúc này còn biện hộ thay Cố Hạnh Nguyên, cảm thấy vô cùng tức giận, sau khi gắt với Trình Trình thì cúp máy.

“Ba, ba…” Trình Trình không nghe thấy giọng của Bắc Minh Thiện nữa.

Trong lòng Trình Trình lúc này rất khó chịu.

Cậu nhóc nhíu mày nặng nề ngồi trên sô pha, hai tay ôm mặt.

“Anh Trình Trình, anh sao vậy?” Cửu Cửu thấy cảm xúc lúc này của cậu nhóc có hơi không ổn, đi đến bên cạnh cậu nhóc đưa tay lay lay cánh tay của Trình Trình.

“Không sao, không sao. Bây giờ không còn sớm nữa, anh bảo Dương Dương đưa em lên lầu đi ngủ.” Trình Trình nói rồi, ngoảnh đầu nói với Dương Dương: “Bây giờ trong nhà đã đủ loạn rồi, em còn xem TV gì nữa. Một đống rắc rối gây ra còn muốn người khác dọn giúp hay sao. Mau dẫn em gái lên lầu đi ngủ.”

Thật ra cuộc nói chuyện vừa rồi giữa Trình Trình và ba, Dương Dương cũng nghe rõ ràng.

Cậu nhóc cũng có thể thấp thoáng cảm giác ba ở đầu dây bên kia chắc đã sắp nổi trận lôi đình rồi.

Bây giờ lại nhìn khí thế đó của Trình Trình, bản thân cũng đừng vào lúc này làm gì quá đáng nữa.

“Được, em bây giờ tắt TV ngay.”

*

Sau khi Bắc Minh Thiện cúp máy, cũng tắt TV đi. Anh không muốn ở trên màn hình nhìn thấy Dương Dương người mà khiến cảm thấy đau đầu, càng không muốn nhìn thấy Cửu Cửu khiến anh cảm thấy bực tức.

Dù cô bé trông rất được mọi người thích như thế, lớn lên giống Cố Hạnh Nguyên lúc nhỏ như thế.

Bắc Minh Thiện lúc này đã bị cơn giận chiếm lĩnh đầu óc rồi.

Năm đó, Cố Hạnh Nguyên đã từng lừa anh lén giấu đi một đứa con trai, nhưng vạn lần không ngờ, sau chuyện này, cô lại giấu anh lén sinh ra một cô con gái!

Anh có một sự xúc động muốn xông ra khỏi cục cảnh sát, đi tìm cô, muốn chất vấn cô một câu rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện giấu diếm mình nữa.

***

Một đêm đó, ai cũng không thật sự được nghỉ ngơi.

Cố Hạnh Nguyên, Hình Uy, Anna bọn họ đều lo lắng túc trực ở cửa phòng sinh.

Lạc Kiều đã được đưa vào mười mấy phút rồi.

Trừ Cố Hạnh Nguyên còn tương đối trấn định, hai người kia rõ ràng đều lo lắng theo mức độ khác nhau.

Nhất là Hình Uy, anh ta nhíu mày đi qua đi lại không ngừng trước cửa phòng sinh.

“Hình Uy, anh đừng căng thẳng như vậy, trước tiên ngồi xuống đi.” Anna tuy cũng có hơi lo lắng, nhưng vẫn muốn vào lúc này an ủi anh ta.

Cố Hạnh Nguyên nhìn bộ dạng này của Hình Uy, khẽ mỉm cười nói với Anna: “Anh ta bây giờ lời của ai cũng không nghe lọt đâu. Trái tim treo ở chỗ Kiều Kiều và đứa con anh ta còn chưa nhìn thấy mặt rồi.”

Hình Uy bị nói như thế thì dừng bước chân, mặt mày đỏ bừng. Còn có hơi ngại đưa tay gãi đầu.

Anna đột nhiên có hơi cảm khái: “Tớ thật sự cảm thấy vui mừng cho Kiều Kiều, có thể tóm được người đàn ông tốt như Hình Uy.”

Cố Hạnh Nguyên nghe thấy cô ta nói như thế, trong lòng lập tức hiểu ý: “Anna, cậu cũng không cần ngưỡng mộ. Huống chi điều kiện của cậu lại đâu kém, nếu như tung tư liệu của cậu ra ngoài, chắc chắn có một tá đàn ông đến tranh cướp đòi lấy cậu.”

Lời vừa nói đến đây, cô lập tức lại nghĩ đến chuyện Dương Dương gây ra, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Anna nhân lúc lời đã nói đến đây rồi, vội vàng nói đỡ cho Dương Dương: “Nguyên, cậu vì tốt cho tớ, thấy tớ một mình sống vất vả, muốn tớ đi tìm đối tượng kết hôn. Vậy cậu sao không nghĩ Dương Dương làm như thế là vì điều gì? Tuy thằng bé bình thường nhìn trông có hơi nghịch ngợm. Đối với chuyện xảy ra hôm nay, tớ cũng đồng ý chuyện thằng bé làm có hơi đi quá xa, cũng khiến cậu trở tay không kịp. Nhưng ý của thằng bé vẫn là vì tốt cho cậu.”

Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, Anna nói không sai. Hơn nữa Dương Dương dù sao cũng là bản thân một tay nuôi lớn, đâu có ai có thể hiểu con trai của cô hơn mẹ của nó chứ.

“Anna, tớ cũng đồng ý với cách nhìn của cậu. Có điều cậu nhìn thấy chỉ một mặt thôi. Nếu như không có Cửu Cửu, cho dù dẫn tớ cùng lên TV, tớ cũng sẽ không có vấn đề gì. Nhưng nó sai ở chỗ đã dẫn Cửu Cửu lên cùng. Anna cậu biết rõ nhất tớ tại sao phải để Cửu Cửu sống bên cậu ở Sabah, mà không phải dẫn con bé theo bên cạnh tớ.”

Anna gật đầu: “Nguyên, tớ hiểu cậu đang nói cái gì, đối với chuyện này tớ muốn xin lỗi với cậu, tớ chỉ muốn chuyện này sẽ mang lại điều tốt cho cuộc sống sau này của cậu, nhưng bỏ qua sự việc này, cuộc sống bây giờ của cậu có lẽ sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa xem ra, ảnh hưởng này đã xuất hiện rồi.”

Cố Hạnh Nguyên nói lời trong lòng mình ra rồi, cục tức dồn nén trong lồng ngực cũng thoát ra: “Anna cậu cũng đừng tự trách, giống như cậu nói, nếu sự việc đã xảy ra rồi. Vậy thì nghĩ cách đối mặt thôi.”

Vào lúc này, cửa phòng sinh mở ra. Một bác sĩ đi ra. Cô ta nhìn ba người đứng trước cửa: “Mấy người ai là người nhà của Lạc Kiều.”

“Là tôi, tôi là chồng của cô ấy. Bác sĩ, Lạc Kiều cô ấy như thế nào rồi?” Hình Uy tinh thần căng thẳng vội hỏi.

“Anh yên tâm, tình trạng của sản phụ rất tốt, cô ấy đã sinh rồi. Mẹ con bình an, anh theo tôi vào trong nhìn.”

“Hình Uy, anh còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đi vào. Anh bây giờ đã làm ba rồi.”

***

Lạc Kiều bình an sinh con, mẹ tròn con vuông. Điều này khiến trái tim căng thẳng của mọi người đều buông xuống.

Cố Hạnh Nguyên sau khi mỉm cười nhìn Hình Uy đi vào, quay sang nói với Anna: “Anna, Lạc Kiều bên này khả năng còn có một vài việc, dựa vào một mình Hình Uy không lo hết được. Cậu ở đây cùng bọn họ. Bây giờ thời gian không sớm nữa, tớ muốn trở về chuẩn bị vài thứ, ngày mai mở phiên tòa rồi.”

Anna gật đầu: “Ừm, cậu chú ý an toàn. Sau khi trở về cũng đừng nghỉ ngơi quá muộn. Đối với đứa trẻ Dương Dương này, sau khi trải qua chuyện này, thằng bé cũng biết sai rồi. Đừng có đánh mắng thằng bé nữa. Còn bên phía Bắc Minh Thiện, tớ thấy bây giờ chúng ta cái gì cũng không làm được. Chỉ có thể đợi xem kết quả ngày mai rồi. Đúng rồi, mẹ cậu muốn chôn cất như thế nào?”

Đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói, chuyện của mẹ đương nhiên vẫn đặt ở vị trí đầu. Chẳng qua mấy ngày này, luôn bận những việc khác không rút được thân.

Huống chi mẹ còn bị hại mà chết, phía cảnh sát trước khi chưa hoàn thành điều tra vẫn không thể tiến hành chôn cất.

“Chuyện của mẹ tớ chỉ có thể đợi, chắc ngày mai sẽ có kết luận rồi. Đợi sau khi kết án thì tớ sẽ lập tức chôn cất bà ấy. Được rồi, tớ về đây, chỗ này còn phải khiến cậu vất vả rồi.”

Cố Hạnh Nguyên nói xong thì xoay người ra khỏi phòng sinh.

*

Cố Hạnh Nguyên sau khi đi ra thuận tay bắt xe, cô ngồi ở ghế sau, đầu hơi dựa vào cửa kính, nhìn bên ngoài cửa xe vụt qua từng ánh đèn neon, còn có người đi bộ trên đường.

Cảm giác như này cô thật sự rất lâu chưa có cảm nhận rồi, mỗi ngày đều bận rộn công việc, khiến bản thân đã không có tâm trạng như thế.

“Cô ơi, xin hỏi cô muốn đi đâu?” Bác tài vừa lái xe vừa hỏi.

Cố Hạnh Nguyên lúc này lại không muốn về nhà, bởi vì mình về, nhìn thấy Dương Dương cô rất khó đảm bảo bản thân liệu có bùng phát cơn giận vừa mới kìm nén, có lẽ sẽ lôi cậu nhóc ra đánh một trận cũng không chừng.

“Bác tài, bác tùy ý chở tôi vài vòng trong thành phố đi. Bác yên tâm, sẽ trả phí.”

Bác tài lái xe nhìn trông là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, ông ta thông qua gương chiếu hậu nhìn Cố Hạnh Nguyên, khóe miệng lộ ra nụ cười.

“Cô ơi, nhìn bộ dạng này của cô, có phải ở nhà đã tức giận không. Là chồng hay là con?”

Đối với câu hỏi của người xa lạ, Cố Hạnh Nguyên cảnh giác ngước mắt nhìn đằng trước. Có điều rất nhanh sự lo ngại của cô đã biến mất. Nhìn thấy bác tài là một người thành thật, ông ta chắc là có ý tốt hỏi mình.

Bác tài ở trong gương chiếu hậu cũng nhìn ra sự thay đổi trong biểu cảm của Cố Hạnh Nguyên, ông ta đưa một tay ra, lấy trên hốc trước vô lăng một tấm ảnh đưa cho Cố Hạnh Nguyên: “Cô xem, đây là con trai của tôi.”

Cố Hạnh Nguyên cầm lấy bức ảnh, dựa vào ánh đèn bên ngoài cửa xe, nhìn rõ bên trên là một cậu bé chỉ 10 tuổi.

Bác tài nói tiếp: “Đứa con trai này tôi bình thường rất nghịch ngợm, tôi và mẹ nó vì chuyện của nó cũng tức giận không ít lần. Có điều nói đi nói lại, con dù sao cũng là của mình. Giống như cái cây con vậy, trong quá trình trưởng thành khó tránh có vài cành cây bị sâu. Chỉ cần có thể giúp chúng cắt bỏ những cành cây hư hại không cần thiết này, nó vẫn là một nhân tài hữu dụng.”

Cố Hạnh Nguyên nghe xong lời của bác tài, nghiêm túc gật đầu. Cô lại nhớ đến lời Anna nói, Dương Dương tuy cách làm không ổn lắm, nhưng cũng là lòng tốt.

Nghĩ đến đây, cô trả lại bức ảnh cho bác tài: “Cảm ơn bác tài, xin hãy đưa tôi về nhà.”

***

Đợi khi Cố Hạnh Nguyên về đến nhà, ánh đèn dưới lầu đã tắt, chỉ có trên gác xép tụi nhỏ ở vẫn sáng đèn.

Điều này khiến cô không khỏi nhíu mày. Giờ đã rất muộn rồi, lẽ nào tụi nhỏ bây giờ còn chưa ngủ sao, chúng còn có thể có chuyện gì?

Trong nhà không có người lớn, ba đứa trẻ trở nên vô pháp vô thiên rồi?

Cô mang theo một chút lo lắng đi vào biệt thự.

*

Lúc này, chính là lúc Trình Trình không để Dương Dương rảnh được. Sắp mở phiên tòa rồi, Trình Trình đang bận chỉnh lý lại video chứng cứ thu tập được để giúp Bắc Minh Thiện thoát tội.

Cậu nhóc chẳng qua bảo Dương Dương xem lại một lượt đoạn video mấy ngày đó, xem thử còn có manh mối gì nữa không.

“Các con sao muộn như này rồi còn chưa ngủ?” Lúc này Cố Hạnh Nguyên đi lên, nhìn thấy Trình Trình vẫn đang bận.

Trình Trình nhìn thấy mẹ trở về rồi, vội buông việc trong tay xuống: “Mẹ, sao mẹ lại về rồi, dì Kiều Kiều như thế nào rồi.”

Cố Hạnh Nguyên khẽ mỉm cười nhìn Trình Trình: “Dì ấy rất ổn, chú Hình Uy và dì Anna chăm sóc dì ấy rồi. Ngày mai không phải mở phiên tòa rồi sao, mẹ trở về chuẩn bị vài thứ nữa. Đợi vụ án ngày mai kết thúc rồi, mẹ chuẩn bị chôn cất đàng hoàng cho bà ngoại của con.”

Cố Hạnh Nguyên nói đến đây, ngoảnh đầu liếc nhìn Dương Dương, chỉ thấy cậu nhóc giống trái cà tím héo giữ khoảng cách nhất định với mình. Chắc là sợ bị đánh.

Cô thu lại nụ cười đanh mặt nói với Dương Dương: “Trốn xa như vậy làm gì, sợ mẹ đánh con sao? Nếu như thật sự sợ, mẹ thấy con cũng không dám gây ra chuyện của ngày hôm nay. Lần này thì tốt rồi, đợi ba con ra ngoài, chắc Cửu Cửu không thể ở cùng chúng ta được nữa rồi.”

Nghe thấy lời của Cố Hạnh Nguyên, Trình Trình và Dương Dương đều trở nên trầm mặc.

Lúc đầu Dương Dương không phải vì như thế mới tách ra khỏi mẹ hay sao.

*

“Ài, Dương Dương em muốn làm cái gì?” Trình Trình đưa tay cản Dương Dương đi đến trước máy tính của cậu nhóc, muốn động thủ.

“Vì không để Cửu Cửu rời khỏi mẹ, em, em phải hủy đi toàn bộ những thứ tìm được này.” Dương Dương giống như hạ quyết tâm rất lớn, trong chuyện này, cậu nhóc có thể chọn hy sinh ba để bảo toàn mẹ và em gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK