“Anh, anh là ai, có biết đây là nơi nào hay không.” Khỉ Miệng Nhọn mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng dựa vào việc mình có cục trưởng làm chỗ dựa, anh ta vẫn bày ra dáng vẻ trước sau như một.
“Có phải Cố Hạnh Nguyên ở đây không?” Bắc Minh Thiện nhìn tên nhỏ con trước mặt, cho dù bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng trong sự nghiêm túc, người này chẳng qua là một thằng hề trong gánh xiếc thú.
Người này tìm Cố Hạnh Nguyên, Khỉ Miệng Nhọn lập tức giật mình trong lòng. Chẳng lẽ cô ta đến đây còn có người khác biết? Nếu là như vậy, anh ta vẫn nên cố gắng kéo dài thời gian, đợi đến sau khi gạo nấu thành cơm, thì tất cả cũng sẽ không phải là vấn đề.
***
Khỉ Miệng Nhọn dựa người vào trên khung cửa, cả người ngăn chặn cửa vào lại: “Anh là ai chứ, đến đập phá cửa ở đây, nhanh cút cho tôi nếu không ta gọi cảnh vệ ném anh từ chỗ này ra ngoài!”
“Có phải Cố Hạnh Nguyên ở đây không.” Bắc Minh Thiện sẽ không để ý dáng vẻ uy hiếp này của anh ta, anh biết nơi này là chỗ nào. Cái gọi là: “Cường long không ép được địa đầu xà”, vừa rồi đã xông vào cửa an ninh, nhưng vẫn phải thu liễm một chút. Cho nên, cho dù là trong lòng bốc hỏa, nhưng vẫn đang đè lại vài phần.
“Nơi này là địa điểm làm việc của Cục trưởng Quách, Cố Hạnh Nguyên cái gì đó, tôi không biết, càng không có người đến đây.” Khỉ Miệng Nhọn vẫn luôn chắc chắn nơi này không có người khác.
Ánh mắt Bắc Minh Thiện nhìn lướt qua chiếc xe BMW bên cạnh, con mắt khẽ híp một cái. Cục trưởng Quách, xe của Cố Hạnh Nguyên… Nơi này đúng là nơi mà anh muốn tìm. Tên nhỏ con này lại thề thốt phủ nhận chứng minh anh ta đang cố gắng giấu giếm điều gì đó.
Nghĩ tới đây, hỏa khí trong lòng Bắc Minh Thiện rốt cuộc không nhịn được nữa. Anh đưa tay nắm chặt cổ áo tên nhỏ con, lập tức nhấc anh ta lên: “Tôi hận nhất chính là thứ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.”
Khỉ Miệng Nhọn làm thế nào cũng không nghĩ tới, người đến cũng không phải người ăn chay. Nhưng anh ta còn đang ôm một tia hi vọng, tiếp tục bày ra dáng vẻ trước đó: “Anh nhanh thả tôi xuống đi, nếu không nhất định sẽ khiến anh phải hối hận, Cục trưởng Quách nhất định sẽ không để cho anh có quả ngon để ăn đâu!”
Bắc Minh Thiện nhìn anh ta ở trong tay mình mà vẫn còn đe dọa, trong lòng của anh chính là giận đến mức không có chỗ trút giận: “Mặc kệ là Cục trưởng Quách hay là cục trưởng Lý gì đó, chỉ cần là trêu chọc tôi, thì đều phải trả giá thật lớn. Anh muốn xuống sao. Được, tôi cho anh xuống.”
Nói xong, cánh tay của anh hơi dùng lực, ném tên nhỏ con vào trong gian phòng.
“Mẹ ơi!” Khỉ Miệng Nhọn bị dọa đến mức hét thảm một tiếng. Anh ta cảm nhận được rõ ràng thân thể của mình bay lên, cho đến tận khi nghe thấy tiếng “bịch” ngột ngạt.
Chỉ thấy anh ta đâm vào bên trên một cánh cửa trong lối đi nhỏ, lập tức liền không có động tĩnh gì nữa.
Bắc Minh Thiện bước đi như bay đi vào trong, đi tới trước mặt anh ta: “Thật là cái dáng vẻ nhựa plastic, ngã một cái vậy mà đã choáng váng rồi.”
Lúc này anh càng thêm vội vàng, sớm đi tìm tung tích của Cố Hạnh Nguyên. Anh rất nhanh đã lục soát khắp tất cả gian phòng ở lầu một. Cũng tìm được túi xách của Cố Hạnh Nguyên còn sót lại ở trong phòng khách.
Cái túi này là khi Cố Hạnh Nguyên ngất đi đã rơi ở trên mặt đất, bị Khỉ Miệng Nhọn nhặt lên ném tới trong phòng khách.
*
Trên lầu, Cố Hạnh Nguyên nằm ở trên giường, thân thể cực kì suy yếu bất lực, trong lòng của cô cực kì sợ hãi, nhất là ở giữa lúc mơ màng nhìn Cục trưởng Quách mặt người dạ thú, một bên cười gằn một bên nhẹ nhàng cởi quần áo ở trên người ông ta ra…
Ở đây, có ai có thể đến cứu vớt mình chứ?
Chuyện xảy ra dưới lầu, Cục trưởng Quách đương nhiên là không biết gì cả, bây giờ ông ta nhìn mỹ nữ ở trước mặt này, huyết dịch trên thân đều trở nên sôi trào. Hiện tại bên trong thế giới của ông ta chỉ có gian phòng này, cái giường này cùng người phụ nữ này, còn lại tất cả mọi thứ đều đã biến thành hư vô.
Ông ta phải nhấm nháp chiến lợi phẩm của mình thật tốt, một món ngon tuyệt vời cuối cùng…
“Uỳnh uỳnh uỳnh..”. Từ lầu một truyền đến một trận tiếng bước chân ầm ầm, tiếp theo là tiếng cửa phòng bên cạnh. Giống như là có người nào đi lên. Rất nhanh, tiếng bước chân kia ngừng ở cửa gian phòng của ông ta và Cố Hạnh Nguyên.
“Cạch cạch…” Cửa đã bị khóa trái, chỉ có chốt cửa đang chuyển động phát ra tiếng vang.
***
“Rắc, rắc… Uỳnh uỳnh…” Đầu tiên là âm thanh mở khóa cửa, sau khi không thể mở được cửa là tiếng xô đẩy cánh cửa ngột ngạt.
Cố Hạnh Nguyên ở bên trong đã lâm vào tuyệt vọng, mặc người chém giết, nghe được âm thanh này lại như một tia tia sáng rót vào trong lòng u ám của cô.
Thân thể bất lực, nhưng là lý trí của cô lại như gương sáng. Cô rất rõ ràng, cấp dưới của Cục trưởng Quách cho dù có cho anh ta mấy cái gan cũng không dám làm như vậy. Vậy khả năng còn lại chính là…
Hơn nữa không cần suy đoán, bất kể là ai đều có thể là người cứu cô một mạng.
Một trận âm thanh này xuất hiện, đã khiến nhã hứng của vị Cục trưởng Quách triệt để rơi vào đáy cốc, thậm chí vật nhỏ đã trướng lên cũng như bị giội cho một chậu nước đá, lập tức liền ỉu xìu xuống…
Đây thực sự không phải là một điềm tốt.
Cục trưởng Quách tựa như là một con chó dữ bị người khác đoạt đồ ăn, gương mặt ôn hòa kia đã thay đổi, nổi giận một trận: “Tiểu Trần, con mẹ nó anh gõ cái gì mà gõ, có tin hiện tại tôi liền xử lý anh không!” Từ đó nghe ra, vị trưởng cục này đã sắp điên mất.
Nhưng là ngoài dự liệu của ông ta là, ông ta quát lớn cũng không có ngăn cản người có ý đồ mở cửa ở bên ngoài. Thậm chí còn có vẻ càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Ông ta thực sự không chịu được, nổi giận đùng đùng quay người đi ra phía cửa, cứ để trần truồng như vậy, lộ ra bụng dưới cực kì nổi bật.
Cửa ở trong biệt thự đều được điêu khắc tinh tế, nào có rắn chắc như ở cửa lớn bên ngoài. Bắc Minh Thiện liên tục chân đạp mấy lần về vị trí chốt cửa, rốt cục nghe được: “Răng rắc…” của đầu gỗ bị gãy.
Ngay sau đó, cánh cửa kia dựa vào lực đạo, nhanh chóng bật ra, đồng thời đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Tình huống như vậy khiến Cục trưởng Quách ban đầu còn đang cực kì tức giận cũng bị giật mình. Ông ta dừng bước chân lại, nhìn một người đàn ông cao to đang đứng ở trước cánh cửa bị phá.
“Anh, anh là ai, dám can đảm xông vào đây. Anh có biết là tôi có thể gọi cảnh vệ đến đây…” Còn không có đợi Cục trưởng Quách nói xong. Đã bị Bắc Minh Thiện sát khí bừng bừng bước nhanh đi tới, vươn tay bóp chặt cổ ông ta.
Bàn tay kia chỉ cần hơi dùng sức một chút, là có thể bóp nát cổ ông ta.
Trong nháy mắt Cục trưởng Quách liền cảm thấy có chút hụt hơi, ông ta theo bản năng nắm chặt bàn tay đang khóa chặt cổ mình, muốn bỏ tay của anh ta.
Chút sức lực này của ông ta, xử lý Khỉ Miệng Nhọn thì còn có thể, nhưng muốn đối phó Bắc Minh Thiện đã phẫn nộ tới cực điểm, vậy thì cũng chỉ giống như đứa trẻ tay trói gà không chặt mà thôi.
Bắc Minh Thiện hung hăng trừng mắt nhìn Cục trưởng Quách còn đang liều mạng giãy dụa, nhất là nhìn thấy ông ta để người trần, thật sự là hận không thể một phát kết liễu cái mạng nhỏ của ông ta.
Không ai có thể tổn thương Cố Hạnh Nguyên, cũng không thể ở trước mặt anh bày ra dáng vẻ muốn tổn thương cô.
“Bắc Minh… Đừng…” Cố Hạnh Nguyên trong mông lung nhìn thấy Bắc Minh Thiện xuất hiện, cùng toàn bộ quá trình anh không cần dùng sức cũng có thể chế ngự Cục trưởng Quách.
Nhìn người đàn ông đã suýt chút nữa cưỡng bức mình đang bất lực giãy dụa, cô cũng không muốn cầu tình cho ông ta. Chỉ là nếu tiếp tục như vậy, đoán chừng Bắc Minh Thiện cũng không thể toàn thân lui về. Cô đã dùng hết khí lực của toàn thân, bảo anh dừng tay.
Giọng nói của cô mặc dù lộ ra yếu ớt, nhưng Bắc Minh Thiện vẫn nghe được. Anh nhìn lướt qua Cố Hạnh Nguyên, thấy được cô nằm ở trên giường, quần áo còn khá chỉnh tề. Đang hơi nghiêng đầu nhìn mình.
***
Bắc Minh Thiện xác nhận Cố Hạnh Nguyên cũng không bị xâm hại, ít nhiều cũng đã buông lỏng xuống một chút. Ánh mắt của anh lại chuyển đến trên người Cục trưởng Quách. Nhìn lúc này mặt của ông ta đã đỏ lên, cắn chặt hàm răng, dường như chỉ có thể thở ra chứ không thể hít vào.
“Coi như ông có vận khí tốt, hiện tại tôi còn chưa muốn mạng của ông. Nhưng hôm nay ông động vào người phụ nữ của tôi, nếu như không cho ông chút kỉ niệm, thì cũng quá hời cho ông rồi.” Nói xong, một tay khác của anh, bắt lấy một cánh tay của Cục trưởng Quách, dùng sức vặn một cái.
Rắc một tiếng, người nghe có chút kinh hồn bạt vía. “Á…” Cục trưởng Quách phát ra tiếng kêu đau, mồ hôi ở trên đầu tựa như những hạt vòng bị đứt dây, rơi xuống, đồng thời đau đến mức mắt trợn trắng.
Bắc Minh Thiện vứt ông ta như vứt một chiếc túi da rách sang bên cạnh, sau đó đi vào trước giường. Nhìn dáng vẻ của Cố Hạnh Nguyên, rốt cuộc anh đã hiểu cảm giác gì là đau lòng, đau đến tê tâm liệt phế.
Anh cắn chặt răng, sau đó có hơi khom người xuống, nhẹ nhàng nói ở bên tai của cô: “Thật xin lỗi, tôi tới chậm.” Sau đó, anh đưa tay ôm cô vào trước ngực của mình, quay người rời đi.
Tiếng cảnh báo ở bên ngoài còn đang vang lên, Bắc Minh Thiện ôm Cố Hạnh Nguyên đi ra biệt thự, mở cửa xe đặt cô yên ổn vào trong đó.
Đúng lúc anh đang bước vào xe, liền nghe phía sau một tiếng hô: “Không được nhúc nhích!”
Bắc Minh Thiện ngừng động tác kế tiếp, quay người nhìn sang phía giọng nói phát ra. Chính là sĩ quan nhỏ đã ra hiệu cho anh không được tiến vào ở cổng. Anh ta thở hồng hộc, thoạt nhìn như chạy cự ly dài.
Anh cũng không để ý, trực tiếp chui vào trong xe, khởi động xe.
Sĩ quan đuổi theo ngây người rồi, người này cũng có lá gan thật lớn, đi vào đây như chốn không người, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, biểu hiện không coi ai ra gì này, anh ta cũng là nhìn thấy lần đầu.
Cuối cùng anh ta rút súng ở sau lưng ra, nghiêm nghị quát: “Nếu như anh lại cử động một chút, tôi sẽ nổ súng.” Nói xong, anh ta làm tư thế nhắm chuẩn, cùng lúc đó anh ta còn đang chờ những nhóm chiến hữu khác đến tiếp viện.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn thoáng qua Cố Hạnh Nguyên, hiện tại cô nằm ở chỗ ngồi phía sau, hai mắt khép lại, hô hấp cũng rất bình ổn, xem ra cô đã ngủ say.
Không biết tên cẩu quan kia cho cô uống cái gì, hiện tại hẳn là phải đi bệnh viện tiến hành kiểm tra toàn diện, để đảm bảo cô thật sự bình an vô sự.
Anh hạ xuống cửa sổ xe, nhìn thoáng qua sĩ quan cầm súng đang từng bước tới gần: “Nếu như anh muốn bắn súng thì bắn đi.” Nói xong, anh hung hăng đạp chân ga, dồn sức đánh tay lái làm một tư thế vẩy đuôi xinh đẹp, sau đó nhanh chóng lái qua trước mặt sĩ quan nhỏ này.
Tên sĩ quan nhỏ này ban đầu cũng chỉ cầm súng đến để de dọa thôi, thế nhưng không nghĩ tới người ta cũng không để ý cái này, hơn nữa còn đường hoàng rời đi từ trước mặt mình. Đây chính là đả kích lớn nhất từ khi anh ta xuất ngũ. Mắt thấy chiếc xe kia nhanh chóng rời đi. Anh ta đợi sau khi những chiến sĩ khác đến, bắt đầu một bên báo cảnh, một bên thanh lý hiện trường.