Trình Trình vô cùng rộng lượng: “Dương Dương, giữa chúng ta không cần nói những chuyện này, sau này em nghe lời ba mẹ nhiều hơn là được.”
Bây giờ rất tốt, hai chị em thân thiết Lục Lộ và Dư Như Khiết lại ở cùng nhau.
Cố Hạnh Nguyên ngồi cùng hai người một lúc, thấy cũng sắp trễ rồi, phải về nhà cùng con rồi.
Dọc đường đi, từ nãy đến giờ khi lái xe cứ có gì đó là lạ, cứ có cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cô.
Thời gian càng trôi qua thì cảm giác này lại càng rõ rệt hơn. Mãi đến lúc sau, cuối cùng cô cũng phát hiện ra có một chiếc xe hơi màu đen sáng bóng cứ luôn theo đuôi cô.
Tuy trông nó không cao cấp bằng xe của Bắc Minh Thiện, nhưng vẫn có thể nhìn ra được không phải dạng xe thường. Giống như là mấy loại xe của các cán bộ lãnh đạo hay dùng trong tin tức.
Lúc đầu cô vẫn còn chưa tin lắm, sau khi đi qua hai con đường, chiếc xe kia vẫn cứ theo đuôi, cô cảm thấy chẳng qua chỉ là trùng hợp, thành phố nhiều xe như vậy, cũng không phải là không có khả năng đi đường giống nhau.
Nhưng thời gian dài, cô cuối cùng cũng cảm thấy không đúng. Bởi vì cô cố ý quẹo bừa sang vài ngã rẽ, nhưng mà chuyện làm cô kinh ngạc là chiếc xe kia cứ chạy theo đuôi xe cô, hơn nữa còn chưa từng che giấu ý đồ của nó.
Chuyện này làm Cố Hạnh Nguyên cảm thấy lo lắng chưa từng có. Bây giờ phải làm cái gì đây, bọn họ đi theo cô là có mục đích gì chứ?
Không lẽ là trả thù sao? Cô đột nhiên nhớ đến trước kia trong lúc cô thưa kiện giúp khách hàng, đúng là đã từng bị không ít người đe dọa.
Khi đó cô còn tưởng rằng đám người kia chỉ hù dọa, không có lá gan dám làm ra mấy chuyện trái pháp luật đó.
Hơn nữa sau khi trải một đoạn thời gian dài, cô vẫn bình an vô sự, cho rằng chuyện này đã qua rồi.
Không ngờ là: Không phải không báo, mà là chưa báo.
Phải làm gì khi có xe theo đuôi ở phía sau đây. Nên lái xe thẳng đến đồn cảnh sát gần nhất, hay là nghĩ cách giải quyết. Nếu không thì gọi điện thoại cho Bắc Minh Thiện?
Nghĩ đến đây, cô bất đắc dĩ lắc đầu, cho dù anh có thể đến giúp cô, nhưng mà hiện tại vì muốn cắt đuôi chiếc xe phía sau, cô không biết đã chạy đến chỗ nào rồi.
Tuy có hướng dẫn chỉ đường, nhưng cô cũng không biết Bắc Minh Thiện phải mất bao lâu mới chạy đến đây, nhưng cô cũng không trốn được bao lâu nữa.
Ngay lúc Cố Hạnh Nguyên nhíu chặt mày suy nghĩ cách, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy đèn của chiếc xe kia đột nhiên sáng lên, sau đó tăng tốc quẹo trái, tránh qua xe Cố Hạnh Nguyên, lướt qua bên trái xe của cô, sau khi chiếc xe màu đen đã vượt lên trước được một nửa rồi thì bắt đầu mở xi nhan, giống như muốn ép xe của Cố Hạnh Nguyên phải dừng lại.
Bây giờ tinh thần của Cố Hạnh Nguyên đã cực kỳ lo lắng, thân xe của chiếc xe màu đen đã vượt qua xe cô hơn một nửa, hơn nữa còn đang rẽ nhanh sang phải.
Tốc độ xe cũng không quá nhanh.
Nếu bây giờ Cố Hạnh Nguyên vẫn tiếp tục chạy về phía trước, xe cô sẽ nhanh chóng đụng trúng chiếc xe phía trước.
Nếu như thế, cô rất khó bảo đảm rằng cảnh sát giao thông có xử toàn bộ lỗi thuộc về cô hay không.
Hơn nữa tuy cô đang lái chiếc xe này, nhưng nó cũng là có Bắc Minh Thiện. Đến lúc đó anh nắm lấy điểm yếu này, vậy thì sau này cô chỉ có thể làm trâu làm ngựa cho anh.
Cố Hạnh Nguyên suy nghĩ, rất bất đắc dĩ giảm tốc độ xe lại, cuối cùng bị ép ngừng ở ven đường.
Chờ xe dừng lại rồi, Cố Hạnh Nguyên đột nhiên phát hiện con đường cô đang dừng xe gần như không có người đi đường nào, thậm chí có rất ít xe chạy qua.
Cố Hạnh Nguyên hơi hối hận, sao cô lại không hề hay biết mà lái xe vào mấy chỗ này chứ.
Nếu lỡ như xảy ra chuyện gì, vậy thì đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Bây giờ hình như cô cũng chỉ có thể khóa chặt tất cả cửa xe, sau đó chờ đợi thời cơ lái xe lao ra ngoài.
Nhưng mà chiếc xe màu đen kia lại “vô cùng trùng hợp” chặn ngang trước đầu xe Cố Hạnh Nguyên, cho dù cô muốn lao ra ngoài cũng không có đường mà đi,
Xong rồi, bây giờ thật sự tiêu đời rồi. Cô không khỏi nhớ đến mẹ và mấy đứa con của cô.
Cho dù hôm nay gặp phải chuyện gì, có lẽ cô cũng không còn mặt mũi đi gặp bọn họ nữa.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô đặt hai tay lên tay lái, chán chống lên tay, mũi hơi cay.
Cô tự cảm thấy cô thua xa những nữ anh hùng như Hoa Mộc Lan, Lưu Hồ Lang, chị Giang, cô chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ vô cùng bình thường, người phụ nữ yếu đuối không đủ sức trói gà.
Cũng không thể nào giống như những tấm gương anh hùng kia, gặp phải tình huống bị người khác kiếm chuyện thế này, hình ảnh anh hùng nào có thể lóe lên trong đầu.
Ngay lúc này, lại nghe thấy có người đang gõ nhẹ vào cửa sổ xe cô.
Giọng nói có vẻ rất dịu dàng, cũng không cầm gậy gộc hay vũ khí sắt bén gì đó đạp nát bét cái xe của cô như mấy đám côn đồ hung dữ.
Cô lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, nhanh chóng lau đi chút ẩm ướt ở khóe mắt.
Cô lại từ từ ngẩng đầu lên, nhanh chóng nhìn lướt qua tình hình xung quanh xe cô.
Trừ chiếc xe hơi màu đen kia ra, cô cũng không bị bao vây lại.
Cố Hạnh Nguyên lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra tình hình không nghiêm trọng như những gì cô đã tưởng tượng.
“Cốc cốc cốc...”
Chút ý tưởng may mắn của Cố Hạnh Nguyên đã bị tiếng gõ cửa kính hơi khó chịu này đánh nát.
Thần kinh của cô lại căng chặt, từ từ quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ cạnh cô.
Chỉ thấy một bóng người cao lớn chắn phía trước cửa sổ, vì xe không cao, vị trí từ ngực trở lên trên của người nọ đã cao hơn nóc xe cô, càng không thể nhìn thấy gương mặt của người nọ.
Thứ cô có thể nhìn đến chỉ là dáng người của người nọ cũng không phải loại cường tráng, mà lại hơi gầy, nhưng vẫn rất săn chắc.
Một nửa bộ áo vest màu trắng chắn trước cửa sổ, ngón tay người đó dùng để gõ cửa sổ trắng trẻo thon dài.
Bây giờ tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên cũng hơi vững vàng một chút, xét từ những biểu hiện này, hình như anh ta cũng không có ý đồ xấu gì với cô.
Vậy thì rốt cuộc vì sao người này lại muốn đi theo cô chứ? Hơn nữa vì sao lại không tiếp tục bám đuôi mà lại chặn xe cô lại.
Không lẽ là muốn nói gì với cô sao?
Cố Hạnh Nguyên thấp thỏm hạ cửa sổ xe xuống một chút.
Người đàn ông chắn trước cửa sổ cũng hơi khom lưng, anh vừa lúc có thể nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên mặt mày mang theo chút hoảng sợ và khó hiểu trong cửa sổ.
Đây là một gương mặt vô cùng điển trai, đầu tóc đen nhánh cột sau đầu tết thành một cái bìm tóc, càng làm cho người này trông vừa điển trai vừa nghịch ngợm.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy anh, tâm trạng đang lo lắng lập tức bình tĩnh hơn nhiều: “Noton!”
Cô hơi kinh ngạc, nhưng cùng lúc đó còn có chút tức giận và oán trách.
Cô dứt khoát kéo hẳn cửa sổ xe xuống, cho dù Noton có mục đích gì thì cũng có thể xác định được anh không làm gì cô cả.
“Noton, anh có biết hành động này của anh rất đáng sợ và rất nguy hiểm không hả.” Cố Hạnh Nguyên thể hiện hết tất cả cảm xúc lên mặt, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Đường Thiên Trạch mỉm cười nhìn cô, hình như anh cảm thấy tuy làm vậy có hơi quá đáng một chút, nhưng cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm cả.
Nếu cô đang nói đến việc anh không nên dùng cách này để ép dừng xe lại thì anh cũng thừa nhận làm vậy cũng có hơi quá đáng, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi.
“Cô Cố, xin lỗi vì tôi đã lỗ mãng dùng cách như vậy, tôi vô cùng xin lỗi vì chuyện này.” Đường Thiên Trạch nói rồi hơi khom người cói Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên đối mặt với anh thật sự cũng không biết nên nói cái gì.
Cô ổn định cảm xúc, sau đó nói với anh: “Nói đi, anh dùng hành động nguy hiểm này tìm tôi vì chuyện gì?”
Nhắc đến chuyện chính, nụ cười trên mặt Đường Thiên Trạch cũng dần biến mất, anh chỉ về phía chiếc xe hơi màu đen kia: “Tôi chỉ được người khác nhờ vả, ông ta muốn mời cô đến một nơi khác trò chuyện. Xin yên tâm, người đó không hề có ác ý gì cả.”
Cố Hạnh Nguyên quan sát Đường Thiên Trạch từ trên xuống dưới: “Noton, tôi thật sự là càng lúc càng không hiểu được anh đang nghĩ gì, nếu như có người muốn gặp tôi thì cũng không đến mức phải dùng cách này đi. Làm giống hệt mấy tên cướp bắt cóc tống tiền trong phim Hongkhôngng vậy đó.”
“Ha ha, cứ coi như đây là một kinh hỉ ngoài ý muốn đi.” Đường Thiên Trạch hơi xấu hổ cười cười.
Cố Hạnh Nguyên trừng mắt nhìn anh: “Cái này mà kinh hỉ gì chứ, rõ ràng là kinh hách. Được rồi, nói xem các anh muốn dẫn tôi đi đâu. Muốn tôi lái xe chạy theo các anh hay là bảo tôi lên chiếc xe kia đi cùng anh?”
“Tôi thấy mỗi người tự lái xe riêng tốt hơn, các anh chạy phía trước dẫn đường, tôi chạy theo sau. Yên tâm, tôi không trốn đâu.”
Cố Hạnh Nguyên nói, lại đẩy cửa xe lên.
Đường Thiên Trạch chống tay lên cửa sổ xe, nhìn Cố Hạnh Nguyên ngồi bên trong cười nhẹ: “Ha ha, cô thật sự xem tôi thành bọn bắt cóc à, tôi không ác đến thế đâu.”
Nói xong anh cũng xoay người đi về chiếc xe hơi màu đen kia, sau đó chiếc xe kia từ từ khởi động.
Tuy không biết rốt cuộc bọn họ tìm cô làm gì, nhưng vẫn lái xe chạy theo phía sau bọn họ.
Hai chiếc xe chạy khỏi đoạn đường gần như không có bóng người, nhưng bọn họ cũng không chạy về trung tâm thành phố, mà lại chạy dọc theo đường quốc lộ lên một ngọn núi không xa.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên có rất nhiều thắc mắc, không biết rốt cuộc Noton muốn làm cái gì.
Vì muốn biết được ý đồ của anh, cũng chỉ có thể lái xe theo phía sau bọn họ.
Cuối cùng, hai chiếc xe ngừng lại ở đỉnh núi của một núi cách thành phố A không xa.
Cố Hạnh Nguyên xuống xe, đi đến bên cạnh chiếc xe hơi màu đen.
Lúc này Đường Thiên Trạch cũng đã xuống xe.
“Noton, bây giờ anh cũng nên bật mí bí mật rồi.”
Đường Thiên Trạch cười nhẹ với Cố Hạnh Nguyên, sau đó đi đến hàng ghế sau của chiếc xe mày đen, từ từ mở cửa xe ra.
Sau đó cung kính đứng ngoài cửa, giống như là chờ đón một nhân vật lớn nào đó đến.
Cố Hạnh Nguyên đứng tại chỗ hơi tò mò nhìn, cô cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai muốn gặp cô.
Cô thấy Noton thể hiện ra tư thế như vậy, cũng có nghĩa anh rất kính trọng người này.
Câu trả lời cuối cùng cũng được mở ra, Cố Hạnh Nguyên thấy một người đàn ông đeo kính râm từ từ bước xuống xe.
Dáng người của ông rất cao lớn, mặc áo khoắc nỉ đen. Tóc ông đã hơi hoa râm, dưới ánh mắt trời, nước da màu đồng cổ đầy vẻ tang thương.
Cặp kính tâm đã che khuất hai mắt của người nọ, nhưng cô có thể cảm nhận được, dưới lớp kính đó, một đôi mắt sáng ngời có thần đang nhìn chằm chằm cô.
Sau khi ông ta xuống xe, một tay chống một cây gật chống màu đỏ sậm, chỗ tay cầm được điêu khắc hình đầu rồng. Tay còn lại đang cầm một cái tẩu thuốc.