Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Hạnh Nguyên nhận lấy quả táo, cười khổ nói: “Đó cũng không phải là do bọn tớ nghĩ thoáng, chỉ làm bởi vì cho dù bọn tớ có cố gắng cái gì thì cuối cùng vẫn sẽ đến thôi, đương nhiên cái này không có nghĩa là bọn tớ là người quan niệm nghe theo số mệnh hoặc là biểu hiện của sự kém cỏi, binh thường dễ tránh, ám tiễn khó phòng..."

Anna đồng ý, nhẹ gật đầu: “Vậy sau này cậu có tính toán gì?”

“Đúng vậy đó, dự định làm cái gì? Cậu vẫn còn có ba đứa con nữa mà, hơn nữa Bắc Minh Thiện..." Lạc Kiều mới nói tới đây liền bị ánh mắt của Cố Hạnh Nguyên và Anna nhìn về phía mình cắt đứt.

Cô rụt cổ một cái, ý thức được thiếu chút nữa mình đã nói lỡ miệng rồi, đối với chuyện của Bắc Minh Thiện bọn nhỏ vẫn còn chưa biết cái gì hết.

Vẫn may là sau khi bọn nhỏ trở về thì liền ngoan ngoãn chạy lên trên lầu làm bài tập, ngay cả Cửu Cửu cũng đã chạy lên trên lầu theo, đã một ngày rồi con bé không nhìn thấy anh trai của mình.

Cho nên sau khi bọn nhỏ trở về liền vội vàng chạy theo, cho dù bây giờ không có ai để ý con bé cũng không sao hết, ít nhất là còn có bella đi cùng.

“Sau này...” Ánh mắt của Cố Hạnh Nguyên có chút thất thần.

Đúng vậy đó, sau này phải làm như thế nào đây, mình có ba đứa con, mặc dù không phải là phí sức như vậy nhưng mà đối với tương lai của bọn họ cô cũng phải nên suy nghĩ.

Trở về làm luật sư một lần nữa? Hay là trước tiên tập trung hết tất cả sức lực để hoàn thành quyển sách đang dang dở một nửa của mình?

Nghĩ đi nghĩ lại, cô không tự chủ được từ bọn nhỏ mà nghĩ đến mình, sau đó nghĩ đến Bắc Minh Thiện...

Ngoài nhà vang lên âm thanh của ô tô, đó là Hình Uy đã tan làm trở về.

Sau khi trở về nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ngồi ở trong phòng, lập tức yên tâm.

Từ khi cô rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, anh ta đã có chút lo lắng.

...

Trong phòng bếp truyền ra âm thanh rửa chén đũa của Anna.

Cũng vào đúng lúc đó điện thoại di động của Cố Hạnh Nguyên vang lên.

Cô cúi đầu nhìn, là Vân Chi Lâm gọi tới.

“A lô..."

“Ngày mai sẽ mở phiên tòa, anh cảm thấy là có một vài chuyện muốn nói với em, em có rảnh không thế?” Lúc này Vân Chi Lâm đang lái xe từ trong văn phòng luật sư của anh ta ra.

“Được, chúng ta gặp nhau ở đâu đây?”

“Ừm... Đến quán cà phê trước đó chúng ta hay gặp nhau đi nha.”

Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu: “Được rồi, em tới ngay đây.” Nói xong, cô cúp điện thoại.

“Anna, Kiều Kiều, Vân Chi Lâm tìm tớ có chuyện cần phải bàn, tớ ra ngoài trước nha, bọn nhỏ nhờ mọi người chăm sóc rồi.”

“Không thành vấn đề, cậu cứ yên tâm đi, nhưng mà cũng đừng có trở về quá muộn.”

...

Quán cafe.

Vẫn là cảnh tượng quen thuộc, vẫn là nhạc khúc quen thuộc, vẫn là mùi cà phê quen thuộc tràn ngập trong quán.

Ở một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên ngồi đối diện nhau.

Trước mặt bọn họ có đặt hai cái lý do nhân viên phục vụ vừa mới mang ra, cà phê vẫn còn nóng hổi.

Vân Chi Lâm nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Hôm nay trông tâm trạng của em sao tốt thế? Có phải là bởi vì ngày mai sẽ mở phiên tòa không?”

Cố Hạnh Nguyên gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không hẳn là như vậy, ngày hôm nay Bắc Minh thị mở cuộc họp cổ đông, đã tuyên bố cắt chức vụ tổng giám đốc của em.”

“Bây giờ em đã rời khỏi Bắc Minh thị rồi?” Vân Chi Lâm nghe thấy tin tức này thật sự là cảm thấy có hơi bất ngờ: “Như thế này cũng tốt, sau này em cũng không cần phải lao lực quá độ, ở nhà chăm sóc bọn nhỏ cũng được rồi.”

“Đúng vậy, em cũng nghĩ như vậy đó. Chi Lâm, hôm nay anh đến tìm em cũng là vì chuyện ngày mai à?”

Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu: “Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt liền tới thời khắc này rồi.”

...

Vân Chi Lâm bưng ly cà phê lên uống một ngụm: “Ngày hôm nay anh phải nhắc nhở em một lần ở đây, ngày mai chỉ có một mình em là nhân chứng, hơn nữa trải qua phân tích của anh, xác suất thắng của chúng ta vô cùng thấp, cho nên em phải chuẩn bị cho kết quả xấu nhất. Trước khi anh đến đây, anh cũng đã từng đi tìm Bắc Minh Thiện rồi, anh cũng đã nói cho anh ta biết là phải chuẩn bị sẵn sàng.”

“Chuyện này em hiểu mà, Chi Lâm, anh đã cố gắng rồi, cho dù là ngày mai chúng ta vô cùng bị động thì em cũng sẽ không bỏ qua, dù có người một tay che trời em cũng hi vọng là mình có thể tìm ra được ánh sáng trong bầu trời đen tối.” Trong mắt của Cố Hạnh Nguyên dần dần hiện ra sự quả quyết không thay đổi.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vân Chi Lâm nhẹ gật đầu: “Ở chỗ của anh có thứ cần giao cho em, đây là thứ mà ngày hôm nay Bắc Minh Thiện kêu anh giao cho em.” Nói xong, anh ta mở cái túi nhỏ bên cạnh ra lấy ra một thẻ ngân hàng ở bên trong, trừ cái đó ra còn có một tờ giấy do tự tay anh viết.

Hạnh Nguyên, hiện tại xem ra là anh phải rời khỏi mẹ con bọn em một đoạn thời gian rồi, mặc dù là thời gian này không phải là rất dài, nhưng mà anh vẫn không yên lòng về mẹ con các em. Thẻ ngân hàng này lúc đó em không cần nó, nhưng mà tôi tin tưởng là trong khoảng thời gian sau này nó có thể giúp đỡ cho mẹ con bọn em vượt qua khó khăn. Về phần chuyện của Bắc Minh thị, anh nghĩ là bọn họ sẽ nhanh chóng khai thác hành động, vị trí của em là mục tiêu cuối cùng của bọn họ. Anh hi vọng là em có thể an toàn trở ra, chờ anh trở ra.

Bắc Minh Thiện.

Sau khi Cố Hạnh Nguyên xem xong, cất cái thẻ đó vào trong túi của mình.

“Chi Lâm, anh có quẹt lửa không?”

Vân Chi Lâm sững sờ, mặc dù không biết cô muốn bật lửa để làm gì, nhưng mà anh vẫn lấy ra từ trong túi đưa qua cho cô.

Cố Hạnh Nguyên đặt tờ giấy đó trong khay cà phê, sau đó nhóm lửa lên.

“Hạnh Nguyên, em đây là...” Đối với hành động của cô, Vân Chi Lâm không hiểu.

Cố Hạnh Nguyên cũng không đưa ra bất cứ lời giải thích nào, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy, cuối cùng trở thành bột bụi màu đen.

...

Có người vui vẻ có người buồn rầu.

Ở bên phía Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đang đắm chìm trong phiền muộn và thất bại, trong biệt thự trên đảo ở giữa hồ chính là một cảnh tượng khác.

Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Đường Thiên Trạch và cục trưởng Quách ngồi bắt kéo chân ở trên ghế sofa.

“Sướng quá đi thôi, ngày mai có thể tận mắt nhìn thấy thằng nhóc Bắc Minh Thiện vào tù, cuối cùng cũng có thể để cho tôi nhẹ nhõm một hơi, đây đều là công lao của cậu Đường. Vì ngày mai, cạn ly.”

Trong tay của cục trưởng Quách bưng ly rượu đỏ đứng dậy cung kính nâng cái ly đưa về phía Đường Thiên Trạch đang ngồi trên một cái ghế sofa khác.

Mà Đường Thiên Trạch cũng không đứng dậy, chỉ hơi khom người xuống một chút, nhẹ nhàng chạm ly của mình với ông ta: “Tôi đã từng nói rồi, chỉ cần nghe theo những gì tôi chỉ bảo thì ông sẽ không bị thua thiệt đâu, sau khi chuyện này giải quyết rồi tôi vẫn còn chuyện khác sắp xếp cho ông đi làm.”

“Vâng vâng, họ Quách tôi nhất định sẽ nhớ kỹ những lời cậu Đường đã nói, có chuyện gì thì cậu cứ dặn dò một tiếng là được rồi, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mà làm.” Thông qua chuyện của Bắc Minh Thiện, cục trưởng Quách xem như đã trở thành đầy tớ của Đường Thiên Trạch.

Đương nhiên cũng thông qua chuyện này, cảm giác của ông ta đối với Đường Thiên Trạch ba phần kính sợ bảy phần sợ hãi.

“À đúng rồi, tôi còn muốn các người xác nhận một chút, oanh oanh yến yến gì đó của ông đã xử lý sạch sẽ chưa vậy? Tôi không muốn là ngày mai có sự cố gì đâu.”

“Ha ha, cậu Đường, cậu yên tâm đi, từ lần trước sau khi cậu dặn dò chuyện này thì tôi không dám lạnh nhạt, chuyện đã được làm xong rồi, đảm bảo là không có bất cứ âm thanh gì.”

...

Đường Thiên Trạch nhìn ông ta, một ánh mắt hoài nghi: “Ông thật sự có thể ra tay à? Không phải là đang lừa gạt tôi đó chứ.” Nói xong, anh ta bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.

Cơ mặt trên gương mặt của cục trưởng Quách khẽ co lại, sau đó bày ra một gương mặt tươi cười: “Cậu Đường, sao tôi có thể lừa gạt cậu được chứ, từ lần trước sau khi cậu nói với tôi thì tôi không nói thêm lời nào hết, nói thật thì mặc dù là có chút không nỡ nhưng mà đêm dài lắm mộng, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.”

Nói xong, ông ta lại nâng một cánh tay lên đặt ngang ở cổ, làm một động tác chém.

“Ừm, cái này thì còn được. Ông Quách à, ông lăn lộn chốn quan trường đã nhiều năm như vậy rồi, chắc là ông cũng hiểu đạo lý này: vô độc bất trượng phu. Huống hồ gì không có phụ nữ thì sao chứ, đến lúc đó liên tục có những người phụ nữ vậy quanh ông, lúc đó chỉ sợ là thân thể của ông không thể chịu được mà thôi, haha.”

“Cậu Đường nói đúng.”

Lúc này điện thoại nội bộ ở bên cạnh vang lên.

Cục trưởng Quách vội vàng nhận điện thoại: “A lô, có chuyện gì không vậy?”

“Cục trưởng Quách, có anh Bắc Minh đến tìm ngài.”

“À, cậu mời cậu ta vào đây đi.” Cục trưởng Quách nói xong thì cúp điện thoại.

“Là thằng nhóc đó tới đúng không?”

Trôi qua không bao lâu liền nghe thấy ở bên ngoài biệt thự truyền đến âm thanh ô tô, sau đó là âm thanh cửa bị gõ.

“Để tôi đi mở cửa.” Cục trưởng Quách nói, đặt ly rượu trong tay lên trên bàn, sau đó đứng dậy đi ra mở cửa.

Người đứng bên ngoài biệt thự chính là Bắc Minh Diệp Long.

Ngày hôm nay lúc anh ta tan làm đã nhận cuộc gọi của cục trưởng Quách.

Ông ta mời mình đến biệt thự cũng không phải là có chuyện công gì, mà chỉ là mời riêng thôi.

Mặc dù nói như vậy, nhưng mà Bắc Minh Diệp Long cũng không dám thờ ơ, lại cộng với việc bây giờ nói như thế nào mình cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị, đi hai tay trống cũng không tốt cho lắm.

Cho nên lúc đi ở trên đường đã mua mấy bình rượu mao đài thượng hạng, cùng với một chút mồi nhắm bỏ vào trong xe.

Lúc cục trưởng Quách vừa mới mở cửa ra liền nhìn thấy Bắc Minh Diệp Long ôm theo một thùng giấy đứng ở cửa.

“Cậu Bắc Minh, cậu đến thì đến thôi, cần gì phải mang nhiều đồ như vậy, không phải là tôi đã nói với cậu rồi à, cái này là lời mời cá nhân.” Mặc dù cục trưởng Quách không biết ở trong thùng có chứa cái gì, nhưng mà chắc chắn là mấy loại đồ vật đắt tiền.

Trong lòng của ông ta rất vui, nhưng mà ông ta vẫn phải nói mấy câu.

Đương nhiên là Bắc Minh Diệp Long cũng rất biết điều phụ họa, nói: “Cục trưởng Quách, đúng là như vậy, tôi mang đến một vài thứ, mong ngài vui vẻ nhận cho.”

“Nói cái gì vậy chứ, dù sao thì chúng ta cũng coi như là bạn bè mà, mau vào nhà đi. À đúng rồi, trong nhà tôi còn có một vị khách rất cao quý, tôi nghĩ là chắc chắn hai người nói chuyện với nhau rất hợp.”

Bắc Minh Diệp Long ôm theo cái thùng đi theo sau lưng cục trưởng Quách.

Nghe thấy ông ta nói còn có một người khách, trong lòng của Bắc Minh Diệp Long không khỏi hơi nghi ngờ một chút, mối quan hệ của anh ta với cục trưởng Quách cũng chỉ là gặp mặt nhau trong cuộc đấu thầu lần này mà thôi, mời ông ta ăn một bữa cơm, không đến mức như vậy...

Nhưng mà sau khi anh ta đi theo vào trong phòng khách liền thấy Đường Thiên Trạch đang ở trên ghế sofa, lập tức sửng sờ.

Thật sự không ngờ đến khách quý mà cục trưởng Quách nói lại chính là anh ta.

“Cậu Bắc Minh, sao lại không vào vậy?” Cục trưởng Quách nhìn Bắc Minh Diệp Long giống như là cái cọc gỗ đứng yên ở chỗ đó.

“Ha ha, cục trưởng Quách, sao vẫn còn gọi là cậu Bắc Minh vậy chứ? Hiện tại anh ta đã là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị rồi, có đúng không nào tổng giám đốc Bắc Minh?” Đường Thiên Trạch mang theo nụ cười trên mặt, nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu ở trong tay.

...

Trên mặt của cục trưởng Quách lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Bắc Minh Diệp Long: “Cậu Bắc Minh, chuyện này là thật hả? Không phải cậu là tổng giám đốc của tập đoàn có tên là Thịnh Bắc Minh à? Tại sao lại biến thành tập đoàn Bắc Minh thị rồi, lần này cậu thật sự làm tôi khó chịu nha. Lúc đầu Bắc Minh thị đã tuyên bố rời khỏi đấu thầu, bây giờ không phải là đang làm trái lại à, cái này khiến tôi phải nói với cấp trên như thế nào đây? Phải nói như thế nào với những tập đoàn tham gia cạnh tranh khác.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK