“Này! Nếu anh không làm bữa sáng thì mời anh ra ngoài! Đừng ở trong này vướng tay vướng chân nữa!” Cô bước vào nhà bếp, lập tức đối khách thành chủ, bày ra dáng vẻ không hề tin cậu ấm này có thể nấu được đồ ăn ngon.
Nhưng mà, khi nhìn thấy rong biển được thái mảnh hơn cả sợi tóc, xương sườn được rán vàng ươm trên kệ bếp, vừa nhìn thì cảm giác thèm ăn đã tăng cao, còn cả các loại đồ ăn kèm, gia vị, đều được làm vô cùng tỉ mỉ.
Cô mới giật mình hiểu ra, cao thủ thật sự quả nhiên đều là thâm tàng bất lộ!
Cô nuốt nước miếng: “Bắc Minh Thiện... anh, anh chắc chắn là đang làm bữa sáng sao?”
“Ừ, làm đại một món xương sườn nấu rong biển thôi”
“Thế này mà còn gọi là làm đại à?”
Quả chính là món ăn của nhà hàng năm sao làm ra!
Anh nhún nhún vai.
“Bắc Minh Thiện! Anh có cần làm người ta tức lộn ruột thế này không?”
“Làm người ta tức lộn ruột?” Sắc mặt anh sâm xuống, không hài lòng với lời tố cáo nghiêm trọng như vậy của cô: “Mẹ nó sao anh lại làm cho người ta tức lộn ruột rôi hả?”
“Anh đã xuất sắc lắm rồi, đã khiến rất nhiêu người không có đường sống rồi được không! Thế mà còn biết vào bếp nấu ăn! Như vậy còn không làm cho người ta tức lộn ruột sao?”
Quan trọng là, rõ ràng cô không lợi hại bằng anh, bây giờ ngay cả nấu cơm cũng thua anh! Trời ạ! Còn cho người ta sống nữa không đây!
Anh khẽ sửng sốt, lập tức bật cười.
Bước lại gần, từ phía sau thân mật ôm eo cô, mập mờ nỉ non nơi gáy cô: “Bây giờ tôi mới biết, thì ra em lại tán thưởng tôi như vậy.."
Khẽ liếm vành tai cô một cái.
Cơ thể cô run lên! “Lui ra! Tán thưởng đậu xanh! Anh không ngày ngày gây thù chuốc oán với tôi thì tôi đã cảm ơn anh lắm rồi!”
Anh nhìn chằm chằm dấu hôn trên cổ cô, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn, đây là dấu vết tối qua anh cố ý để lại.
Vì tránh cho Vân Chi Lâm có suy nghĩ xấu xa với cô, anh quyết định sau này mỗi một ngày đều để lại các loại dấu ấn dâu tây ở nơi dễ thấy trên người cô.
“Buông móng vuốt ra!” Cố Hạnh Nguyên nghiêng đầu trừng mắt lườm anh: “Bữa sáng này của anh tôi không làm được, tự anh làm tiếp đi!”
“Không muốn!” Anh lại chơi xấu trêu đùa: “Tôi dạy em làm, nào, nước tương phải pha như thể này...”
Vừa nói anh vừa cầm tay cô, miệng dán bên tai cô, bắt đầu bận rộn trong phòng bếp...
Hình ảnh này... quả thật vô cùng ám muội.
“Bắc Minh Thiện, anh đừng như vậy... tôi không thoải mái..””
“Thật sao? Vậy như thế này thì sao?” Chẳng biết lúc nào bàn tay của anh bắt đầu không an phận thăm dò...
“Ưm!” Cô hít sâu một hơi, tiện tay quơ lấy dao làm bếp: “Có tin tôi chặt móng vuốt xấu xa của anh xuống không!”
“Ha ha ha..” Anh mỉm cười trâm thấp, rút tay vê, bỏ dao làm bếp trên tay cô xuống: “Có biết không, chọc giận em còn khiến người ta vui vẻ hơn ăn một bữa sáng ngon miệng!”
“Vui vẻ cái đầu anh!” Cô uốn éo người, muốn hất cái người đang dính ở sau lưng ra, lại bị anh dính càng sít sao hơn: “Anh còn định cho tôi nấu cơm không? Anh không đói nhưng bọn nhỏ đói cả rồi!”
Cô nói xong thì liếc nhìn về phía sau, không nhìn thấy bóng dáng hai nhóc con.
“Thật sao?” Bắc Minh Thiện mỉm cười, ngay sau đó cụp mắt hỏi: “Các con có đói không?”
“Đói! Có thể ăn xong rồi lại xem ba mẹ diễn trò buồn nôn được không?”
“Đói! Nhưng không ngại đói thêm một lát...
Tiếng nói của Dương Dương và Trình Trình đồng thời vang lên, vô cùng không nể mặt Bắc Minh Thiện.
“Á.." Cố Hạnh Nguyên bị dọa sợ nhảy dựng lên, lại vội vàng cúi đầu, nhìn qua người Bắc Minh Thiện, lúc này mới thấy hai nhóc con vô cùng nề nếp học theo dáng vẻ của Bắc Minh Thiện...
Bắc Minh Thiện từ đằng sau ôm lấy eo cô.
Trình Trình từ đằng sau ôm lãy chân ba.
Dương Dương từ đẳng sau ôm lấy Trình Trình.
Ba cha con chen trong phòng bếp xếp thành một hàng.
“Trời ơi! Mọi người đang làm gì vậy! Chơi trò chơi diêu hâu bắt gà con sao!” Cố Hạnh Nguyên không nhịn được trợn tròn hai mắt.
“Mẹ, trong này chỉ có gà con không có diều hâu!"” Dương Dương cười híp mắt: “Hơn nữa con là gà con nhỏ nhất, mẹ là gà mái”
“Vậy ba là gì?" Trình Trình hỏi.
“Ừm, ba là chó lớn trà trộn vào bầy gà..” Một lời của Dương Dương khiến người ta sửng sốt.
Bắc Minh Thiện liếc xéo Dương Dương: “Nhóc thôi, ngứa da phải không!”
“Ôi chao! Bắc Minh Thiện anh nhường con một chút thì sao đâu chứ?” Cố Hạnh Nguyên bắt lấy tay anh, cố sức thoát khỏi lông ngực anh: “Dẫn bọn nhỏ chơi loại trò chơi ấu trĩ này, còn trưng ra dáng vẻ già mà không đứng đản trước mặt bọn chúng, phạt anh mau làm xong bữa sáng! Nếu không thì cuốn xéo! Trình Trình Dương Dương, theo mẹ đi rửa mặt súc miệng...
“Hi ha, vâng ạ!”
Thế là, bữa sáng thơm ngon xưa nay chưa từng thấy của Tổng giám đốc Bắc Minh ra lò.
Trên bàn cơm, hai nhóc con ăn vô cùng vui vẻ.
“Ừm ừm, ngon quá!” Dương Dương nhai nhóp nhép: “Không ngờ ba chết tiệt cũng sẽ làm bữa sáng!”
“Hình như trước giờ chưa từng thấy ba xuống bếp...” Trình Trình cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nhưng mà, người bất ngờ nhất vẫn là Cố Hạnh Nguyên.
Cô im lặng ăn cơm không nói một lời. Nhưng mà dáng vẻ ăn như gió cuốn đã chứng tỏ cô rất hài lòng về bữa sáng này.
“Khi ba học ở Tây Ban Nha đều là tự mình nấu ăn” Bắc Minh Thiện thản nhiên giải thích, đuôi lông mày lại khẽ nhướng lên, có lẽ chính anh cũng không nhận ra, giờ phút này trên khuôn mặt anh đều là nhẹ nhõm, khác biệt rất nhiêu so với vẻ mặt âm u lạnh lùng thường ngày.
“Bởi vì không quen ăn cơm Tây sao?” Trình Trình ngước mắt nhỏ giọng hỏi. Đối với người ba thường ngày lạnh lùng, có lẽ cậu vẫn chưa quen trao đổi giống như lúc này.
“Ừ, ăn không quen”
“Tại sao ba chết tiệt phải đi đọc sách ở nơi xa vậy chứ? Ông nội ép ba đi sao? Bà nội không nấu cơm cho ba sao?” Dương Dương vừa ăn vừa hỏi. Trong nhận thức của Dương Dương, đều là ba ép cậu đọc sách, mẹ nấu cơm cho cậu.
Bắc Minh Thiện chợt dừng lại.
Cố Hạnh Nguyên căng thẳng nhìn sắc mặt Bắc Minh Thiện, cũng biết anh nghĩ rằng bà nội trong lời nói của Dương Dương là Dư Như Khiết. Đó là tử huyệt của anh!
Nhưng người Dương Dương muốn nói đến Giang Tuệ Tâm.
Cô vội vàng nói: “Dương Dương, lúc ăn cơm ít nói chuyện thôi, đừng để bị sặc”
Nhưng không ngờ, Bắc Minh Thiện bình tĩnh trả lời...
“Không phải là ông nội các con ép ba, là ba chủ động đến đó. Hơn nữa, ba cũng không quen ăn cơm bà nội các con nấu”
Trình Trình hơi tò mò: “Trên thế giới có nhiều đất nước như vậy, vì sao ba chọn đi Tây Ban Nha?”
“Đúng, đúng vậy! Con cũng cảm thấy châu Úc chơi rất vui..” Dương Dương còn nhớ quãng thời gian vui vẻ lén theo mẹ đến châu Úc hai năm trước, đến giờ vẫn nhớ mãi không quên.
“.." Bắc Minh Thiện khẽ nhếch miệng: “Bởi vì Tây Ban Nha có thể hoàn thành ước mơ kiến trúc của ba”
Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện ở Tây Ban Nha trước mặt ba mẹ con, vậy mà cũng không nặng nê như anh tưởng tượng, trái lại rất tự nhiên mà nói ra.
Trình Trình nghiêm túc nhìn dáng vẻ của ba, thật ra trong đáy lòng cậu, ba vẫn luôn là người mà cậu sùng bái: “Con cũng muốn giống như ba, làm một người có ước mơ"”
Bắc Minh Thiện liếc nhìn Trình Trình: “Vậy ước mơ của con là gì?”
Không ngờ ba lại chủ động hỏi mình như vậy, Trình Trình kích động trả lời: “Ước mơ của con là... hi vọng có một ngôi nhà hoàn chỉnh”
Trình Trình vừa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên khác thường.
Mặc dù Bắc Minh Thiện rất bình tĩnh, nhưng ánh sáng lấp lóe trong mắt đã bán đứng cảm xúc chấn động trong lòng anh.
Không ngờ ước mơ của con trai lại giống y đúc ước mơ khi còn tấm bé của anh!
Anh đã từng giống như Trình Trình, hi vọng có một ngôi nhà hoàn chỉnh.
Nhưng cuối cùng vận mệnh đưa một mình anh đi đến Tây Ban Nha, bước trên quãng đường cô độc.
Đã nhiều năm như vậy, ước mơ kiến trúc đã thực hiện được, mà ước mơ “ngôi nhà hoàn chỉnh" này lại hóa thành mảnh vụn bay tán loạn trong gió...
Đôi đũa của Cổ Hạnh Nguyên run lên.
Cô nhìn thấy khuôn mặt trông mong của Trình Trình, không đành lòng gạt bỏ ước mơ của con trai.
Bởi vì sau ba tuần, ngôi nhà này sẽ hoàn toàn tan vỡ.
“Ô vậy con cũng có ước mơ đó!" Dương Dương đắc ý nói: “Ước mơ của con là làm cảnh sát, sau đó tán tỉnh thật nhiều cô gái!”
Dương Dương không tìm không phổi nói, trong nháy mắt xoa dịu bầu không khí ngột ngạt.
Trình Trình lườm cậu một cái: “Nếu như cậu muốn tán tỉnh nhiều cô gái, hẳn nên làm ngôi sao lớn giống như chú ba mà không phải là làm cảnh sát!”
“Hừ! Tôi lại muốn làm một cảnh sát phong lưu đấy!”
“Hừ!” Trình Trình khinh thường: “Trò cười!"
“Cậu nói ai là trò cười chứ!”
“Nói cậu!”
“Cảnh sát phong lưu buôn cười như vậy sao
“Không, là bản thân cậu đã là trò cười rồi!”
“Bắc Minh Tư Trình, cậu chờ đây! Chờ tôi trưởng thành, tôi sẽ làm một cảnh sát chấn động toàn quốc, cho cậu thấy sự lợi hại của tôi!”
“Được, đừng đến lúc đó lại bị mọi người truy bắt khắp nơi, cũng chấn động toàn quốc...
“Bắc Minh Tư Trình, con em cậu..”
(Bé Cửu Cửu đang ở Sabah bất chợt rùng mình một cái, là ai là ai mắng bé đây!)
Bữa sáng qua đi.
Cố Hạnh Nguyên rửa sạch bát đũa xong đi ra khỏi phòng bếp, lại nhìn thấy Trình Trình và Dương Dương đang ngôi bên cạnh Bắc Minh Thiện, ba cha con vùi trên ghế sofa trong phòng khách, xem phát lại trận đấu bóng đá châu Âu.
Trong lòng không nhịn được hơi hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ba cha con bọn họ sống chung hòa bình như vậy.
Nhưng mà nhìn hình ảnh ấm áp này, cô lại xúc động muốn khóc.
Vội vàng xoay người trốn vê phòng...
Không lâu sau, Bắc Minh Thiện cũng bước vào phòng, nhìn thấy cô đang ngẩn người trước gương trang điểm: “Sao vậy?”
“Không sao, anh không cần đi làm à?” Cô tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh, hỏi.
“Chờ lát nữa đi” Nói xong, anh bước đến mở tủ quần áo.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, chẳng biết từ lúc nào trong tủ quần áo của cô treo một nửa quần áo của anh.
Anh tiện tay lấy một bộ Âu phục ra, ném lên trên giường.
“Nào, thay quần áo giúp tôi” Dù là mệnh lệnh, nhưng giọng điệu rất mềm mại.
Cô chân chừ một lát rôi cũng đi đến thay quần áo giúp anh...
“Bắc Minh Thiện... cảm ơn bữa sáng của anh”
Đây là lời xuất phát từ đáy lòng cô, cảm ơn anh cho bọn nhỏ thật sự cảm nhận được tình thương ấm áp của người cha một lần. Đó là điều mà cô không cách nào cho chúng.
Anh cụp mắt, đuôi lông mày gian xảo nhướng lên, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt...
“Vậy em định báo đáp anh thế nào?”
Cô trầm ngâm một lát, không nhịn được trừng mắt nhìn: “Biết ngay cái đồ nhà anh bỗng nhiên ân cần, không phải lừa đảo thì cũng là trộm cắp!”
“Lại hiếu rõ tôi như vậy sao?” Anh khẽ cười, cúi đầu ¡n lên cánh môi phớt hông của cô một nụ hôn nhẹ nhàng: “Tôi lại thật sự rất muốn lừa đi cơ thể trộm đi trái tim của em đấy.. "
Nói xong, chẳng biết lúc nào tay anh đã ôm lấy eo cô, dán chặt vào người anh...
“Bắc Minh Thiện, rốt cuộc bao giờ anh mới nghiêm túc một chút đây?”
Cô mở to con ngươi trong suốt, ngửa đầu nhìn người đàn ông đang cười gian xảo này.
Không thể không nói, khi anh cười rộ lên nhìn rất đẹp trai... có sức hấp dẫn riêng biệt, giống như có thể hút lấy tâm hồn người ta.
Anh ngẫm nghĩ rồi cười nói: “Khi tôi nghiêm túc thì đều là đang cãi nhau với em; khi tôi không nghiêm túc thì đều là đang lên giường với em... như vậy, thà rằng không nghiêm túc.. "
Nói xong, môi anh lại lướt xuống cần cổ cô, mút mạnh một cái.
“Ưm... đau!” Cô đấm một cái lên bờ vai anh.
Lúc này anh mới buông miệng ra, lại thành công trồng thêm một quả dâu tây lên cổ cô.