“Ha… cho dù bà nhìn thấy thì sao chứ? Chẳng phải bà vẫn tống tôi vào đây hay sao?!” Lòng Cố Hạnh Ngân đã nguội lạnh, đến nước mắt của cô cũng đã khô cạn rồi.
“Hạnh Nguyên, thật sự xin lỗi…” Vũ Xuân che miệng, thấp giọng nói: “Trước kia, mẹ quả thực xem con là công cụ để bước vào nhà họ Cố, nhưng bao nhiêu năm trôi qua như vậy, sự hiếu thuận của con mẹ đều nhìn thấy. Đặc biệt là năm đó khi mẹ bệnh nặng, con không hề rời bỏ mẹ, mẹ rất cảm động cũng rất cảm ơn con… thậm chí có những lúc mẹ nghĩ, nếu như Anh Thư tốt bằng được một nửa như con thì mẹ đã rất hài lòng rồi…”
Vũ Xuân nói đến đây, nước mắt chảy ròng ròng: “Mẹ cũng từng nghĩ cả đời này sẽ sống với con và Dương Dương, nhưng cuộc đời lúc nào cũng trêu đùa chúng ta… Nhà họ Cố sa sút nghiêm trọng, sau khi Kiệt Đại ra tù đã tới tìm ta nhiều lần, hi vọng ta có thể thông qua con để giúp đỡ được phần nào. Mẹ biết ban đầu mẹ giả vờ bị bắt cóc để lừa con, nhất định đã làm con tổn thương rất sâu sắc… Nhưng với tính cách mạnh mẽ của con, nếu không ép con như vậy, con chắc chắn sẽ không dốc hết sức để giúp đỡ nhà họ Cố… Sau này, mẹ cảm thấy có lỗi với con, vì vậy mới theo Kiệt Đại trở về nhà họ Cố… Ai ngờ, vừa về nhà họ Cố, Lý Lục Bình lại gây khó khăn cho mẹ nhiều lần… đến cả Anh Thư cũng châm chọc khiêu khích mẹ… Mẹ rất giận, mẹ không cam lòng… không cam lòng đứa con gái do chính mình sinh ra gọi người khác là mẹ, không cam lòng Anh Thư cả đời này không biết mẹ là mẹ ruột của nó…”
“Hai chữ con ruột này, thật sự quan trọng như vậy sao?” Ánh mắt đen sâu thẳm của Cố Hạnh Ngân, lập tức trở nên giàn giụa.
Vũ Xuân vừa khóc vừa lắc đầu: “Hạnh Nguyên, con biết không, mãi cho đến tối qua, vào giây phút Lý Lục Bình ngã xuống đất, mẹ mới thật sự hiểu rõ, có phải con ruột hay không không quan trọng… nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi…”
Cố Hạnh Ngân trở nên run rẩy: “Rốt cuộc sao Lý Lục Bình lại chết? Là do Cố Anh Thư làm có đúng không?”
Vũ Xuân không nói gì cả, chỉ lắc đầu một cái, rồi lại khóc.
“Haha…” Cố Hạnh Ngân cười nhạo một tiếng: “Cho dù là Cố Anh Thư làm, bà cũng sẽ không bán đứng cô ta. Cuối cùng người ngồi tù vẫn là tôi! Bởi vì cô ta mới là con gái của bà, trên người cô ta chảy dòng máu của bà!”
“… Xin lỗi, Hạnh Nguyên, thật sự xin lỗi…” Vũ Xuân khóc không thành tiếng.
“Bà cút đi!”
Nước mắt chảy dài trên má, Cố Hạnh Ngân không không muốn nhìn thấy mặt Vũ Xuân nữa.
Thứ cô không cần nhất, chính là hai chữ “xin lỗi” của Vũ Xuân!
Điều đó chỉ khiến cô cảm thấy, bản thân cô bao nhiêu năm qua vốn chỉ là một trò cười không hơn không kém!
Vũ Xuân đứng dậy, lau nước mắt, nhìn Cố Hạnh Ngân, suy nghĩ một lúc, mới nói.
“Hạnh Nguyên, thật ra… con là đứa con mà mẹ nhặt được, còn về ba mẹ con, mẹ cũng không biết nhiều. Mẹ chỉ nhớ mang máng năm đó có một người phụ nữ đeo kính râm, quấn khăn lụa, thậm thà thậm thụt ở trong ngõ mấy lần, đi đi lại lại nơi đó, cuối cùng ném con trong thùng rác… Đúng lúc đó ta đi qua, còn không cẩn thận va vào người phụ nữ đó, người bà ta rất thơm, da cũng rất đẹp, còn trang điểm nữa. Tuy rằng không nhìn rõ diện mạo của bà ta nhưng thời đó mà ăn mặc trang điểm như vậy đều không phải người bình thường… Hơn nữa, mẹ vẫn luôn cảm thấy bà ta có chút quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó…”
Trong lòng Cố Hạnh Ngân cảm thấy căng thẳng, không dám lên tiếng.
Không phải cô không tò mò về người mẹ ruột của mình, mà là đối diện với Vũ Xuân, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi.
“… Chuyện đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, biển người mênh mông, muốn tìm mẹ của con nào phải chuyện dễ dàng… Hạnh Nguyên, hôm nay mẹ đến đây, không phải muốn cầu xin sự tha thứ của con. Mà là thật lòng muốn nói với con một tiếng cảm ơn… Cảm ơn con bao nhiêu năm qua đã thay Anh Thư làm những chuyện mà con bé không thể làm được… con… bảo trọng nhé…”
Vũ Xuân lau nước mắt, do dự một lát, rồi thở dài rời đi…
Con người vẫn luôn có hai tính cách, có cái tốt cũng có cái xấu.
Vũ Xuân không phải không có chút tình cảm nào với Cố Hạnh Ngân, dù sao sống cùng nhau bao nhiêu năm như vậy, Cố Hạnh Ngân lại đối xử với bà ta rất chu đáo… cho dù có là sắt thép thì cũng phải cảm động thôi? Huống chi bà ta cũng là người có thất tình lục dục!
Chỉ là, cuối cùng Vũ Xuân cũng không nỡ cắt đứt quan hệ máu mủ với Cố Anh Thư, lại không cam tâm làm tình nhân của người đàn ông mà mình yêu!
Mà con người, thường thường trong ý niệm chỉ cần đi sai một bước là mất hết tất cả…
Đêm hôm ấy, Dương Dương và Trình Trình vẫn luôn ở trong nhà đợi mẹ.
Đợi mãi đợi mãi…
Đợi đến khi Dương Dương gật gù cái đầu, cầu sắp ngủ gật mất rồi.
Tinh tinh tinh…
Kim đồng hồ chỉ chín giờ đúng.
Dương Dương ngủ gật, suýt chút nữa thì ngã cắm đầu như chó ăn c*t.
Trình Trình nhíu mày, cuối cùng ấn điều khiển từ xa, tắt TV, đứng dậy: “Anh phải về đây, Dương Dương.”
Dương Dương dụi mắt: “Ồ… mẹ về chưa?”
Trình Trình lắc đầu: “Vẫn chưa. Điện thoại vẫn đang tắt máy.”
“Phải làm sao đây? Mẹ làm gì mà vẫn chưa về nữa, em có một mình chán lắm…” Dương Dương phồng hai bên má, làm nũng kéo áo Trình Trình lại: “Anh đừng đi mà, ở lại với em đi.”
Trình Trình thở dài: “Anh không về, nhà họ Bắc Minh sẽ lật tung khắp nơi lên mất.”
Dương Dương chu miệng: “Nhưng rốt cuộc mẹ đã đi đâu rồi? Mẹ sẽ không vô duyên vô cớ bỏ lại chúng ta đâu…”
“Anh biết…” Trình Trình vỗ vai an ủi Dương Dương: “Em đừng nghĩ lung tung.”
“Bắc Minh Tư Trình, anh không biết tối qua mẹ mất tích đâu, em sợ hôm nay mẹ cũng sẽ mất tích…”
“Tối qua mẹ mất tích sao?” Hiển nhiên lúc này Trình Trình mới biết được chuyện này.
“Ừm ừm!” Dương Dương gật đầu thật mạnh: “Là em mời chú Chi Lâm đến để gọi cho ba birdman của em đấy, bảo ba birdman đi tìm mẹ về…”
Trình Trình nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: “Dương Dương, em nói xem liệu có khi nào hôm nay ba và mẹ ở cùng nhau không?”
“… Đúng thế!” Dương Dương vỗ trán mình, đột nhiên tỉnh ngộ: “Rất có thể! Vậy chúng ta mau chóng đi tìm họ đi có được không…”
Dương Dương vừa nói, vừa nhảy xuống khỏi sofa, chạy bình bịch ra bên ngoài.
Trình Trình trợn mắt nhìn dáng vẻ lạc quan của cậu: “Về đây! Sao em có thể đi được?”
“Sao em không thể đi chứ? Người ta nhớ mẹ mà…” Dương Dương chu miệng nói.
Trình Trình nhìn chằm chằm em trai mình: “Em thật sự muốn đi sao?”
Dương Dương gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm ừm…”
“Vậy được, bắt đầu từ bây giờ, tất cả mọi việc em phải nghe theo sự chỉ huy của anh! Bất kể là đi đến đâu, anh bảo em nói chuyện thì em nói, anh bảo em làm gì thì em làm đó, khôn được gây rắc rối cho anh! Quan trọng nhất là, cho dù có gặp phải chuyện gì, cũng không thể để người khác nhìn thấy dáng vẻ thật sự của em! Có thể làm được không?”
“Cái quái gì vậy… Bắc Minh Tư Trình, anh xem em là Trái Banh sao?” Dương Dương tức giận.
Trình Trình lạnh lùng nói: “Bối Lạp sẽ không chửi thề.”
“Em không đồng ý!” Dương Dương mạnh mẽ lắc đầu, cậu có vẻ rất kiên định với lập trường của mình.
“Vậy anh đi đây! Em ngoan ngoãn ở nhà tiếp tục đợi mẹ nhé.” Giọng nói của Trình Trình rất nhẹ, nhưng lại kiên quyết khiến người khác không dám nghi ngờ.
Sau đó, cậu không nhanh không chậm chỉnh đốn quần áo của mình, bước ra ngoài cửa, vào lúc cậu mở cánh cửa ra…
“Đợi đã!” Dương Dương vô cùng bối rối, gọi cậu lại: “Được rồi được rồi, em đồng ý với anh!”
Một đứa bé có tâm tư sâu sắc như Trình Trình thì một đứa trẻ ham chơi như Dương Dương sao có thể vượt qua được chứ?
“Vậy mới là em trai ngoan của anh!” Trình Trình cười, trong đôi mắt hiện lên một sự sắc bén không phù hợp với lứa tuổi.
Đêm nay là một đêm âm u nhiều gió.
Trong màn đêm, mặt trăng bị làn mây đen che phủ gần hết.
Nhà lớn Bắc Minh đêm nay, vô cùng yên tĩnh.
Trong bụi cây, có hai bóng hình nhỏ bé ẩn nấp trong đó.
Một nhóc đang cẩn thận quan sát động tĩnh nhà Bắc Minh.
Nhóc còn lại, liên lục vặn vẹo cơ thể mình, giống như toàn thân rất không thoải mái! Cuối cùng, cậu nhịn không nổi nữa: “Bắc Minh Tư Trình, đúng là gặp ma rồi em mới đồng ý yêu cầu này của anh!”
Trình Trình nhìn Dương Dương, nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt to tròn của Dương Dương đang chớp chớp trong bóng đêm, giống như một con cú nhỏ dưới bầu trời đêm: “Đừng nói gì nữa, đợi phòng bà nội tắt đèn, anh sẽ đưa em vào.”
“Ông nội anh, còn phải đợi bao lâu nữa!” Dương Dương mất hết kiên nhẫn gầm lên: “Dáng vẻ lúc này của em, đến cả gãi ngứa cũng không dám, khó chịu lắm anh biết không!”
“Vậy em có muốn vào nữa không? Chỉ cần có anh ở đây, em cho rằng với gương mặt này của em có thể gặp người khác sao?”
Trình Trình nhìn Dương Dương, trong màn đêm vẫn chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của cậu… Nói thật, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt lơ lửng giữa không trung đang chớp chớp rất đáng sợ…
“Hừ! Lần này em khoan hồng đại lượng không tính toán với anh! Bắc Minh Tư Trình em nói cho anh biết, không có lần sau đâu! Đời này tuyệt đối sẽ không có lần sau!” Dương Dương tức giận nói.
…
Hai anh em núp trong bụi cây đợi một lúc.
Dương Dương thỉnh thoảng lại vỗ những con muỗi bay xung quanh.
Trình Trình yên lặng đợi chờ.
Đột nhiên, cậu nhìn thấy căn phòng của bà nội tối om.
“Được rồi! Em đeo khẩu trang vào, chúng ta vào thôi.” Nói xong, Trình Trình đeo balo lên, sau đó kéo tay Dương Dương, bước vào nhà lớn Bắc Minh…
Dương Dương vội vàng đeo khẩu trang vào, hiếm khi cậu ngoan ngoãn cúi thấp đầu, để anh trai năm tay dắt vào trong…
“A, cậu chủ nhỏ Trình Trình, cuối cùng cậu cũng về rồi!” Người giúp việc vừa thấy cậu chủ nhỏ về nhà, lập tức thở phào một hơi, nếu cậu chủ nhỏ còn không về, trên dưới nhà họ Bắc Minh sẽ không được yên ổn mất.
Trình Trình gật đầu, kéo tay Dương Dương tiếp tục đi.
“Ấy, cậu chủ nhỏ Trình Trình đưa bạn về nhà sao…” Người giúp việc cười quan sát đứa bé bên cạnh Trình Trình, Dương Dương cúi đầu xuống, dáng vẻ né tránh: “Oa, là một cô nhóc xấu hổ à…”
Lời này vừa thốt ra, Dương Dương suýt chút nữa hộc máu!
Quả thật, không sai! Lúc này, dưới sự tác động vừa đấm vừa xoa của Bắc Minh Tư Trình, cậu không chút khí phách trang điểm thành một cô nhóc! À không, nói đúng phải là, một cô bé giả gái!
Cậu không chỉ đội một bộ tóc giả xoăn bồng bềnh mà còn mặc một chiếc váy.
Những chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là…
Cậu không chỉ giả gái!
Cậu còn là một nhóc con giả gái đen thùi lùi!
Da đen giả gái là cái khái niệm gì chứ?
Chính là bôi đen toàn bộ cơ thể, còn đeo một chiếc kính ngu ngốc lên mặt nữa.
Sau đó, đeo một chiếc khẩu trang có thể che được hết những bộ phận dưới mắt.
Sau đó nữa, bộ tóc xoăn giả đó phải được tết lại như một người da đen.
Ngoài ra tránh để lộ sơ hở, cậu còn đeo một chiếc găng tay.
Ôi ông trời ơi!
Bắc Minh Tư Trình không những bắt cậu cải trang thành một cô nhóc da đen, mà còn là một cô nhóc da đen trông vô cùng ngốc ngếch không nhìn rõ dáng vẻ nữa…
Được thôi, vì mẹ, cho dù đứng trước bất cứ nguy hiểm nào, Cố Dương Dương cậu cũng chịu đựng được!
“Có cần chuẩn bị phòng cho bạn của cậu chủ nhỏ không?” Người giúp việc cười hỏi.