Việc mà mình cần phải làm, đó chính là nhanh chóng làm rõ xem Đường Thiên Trạch đến đây vì mục đích gì, nếu như là vì trừ khử những người xung quanh Bắc Minh Thiện ra khỏi Bắc Minh thị, thế thì mình cũng có thể khoanh tay đứng nhìn.
Bởi vì cho dù Cố Hạnh Nguyên rời khỏi Bắc Minh thị, cô ấy cũng có thể sống tốt, có thể tiếp tục làm luật sư, cộng thêm tài sản cá nhân của Bắc Minh Thiện, cho dù cô ấy không lấy được hết toàn bộ, chỉ cần một phần nhỏ thôi cũng có thể cho mẹ con cô ấy sống sung sướng cả đời.
Nhưng mà nếu như ngoài những thứ này ra, Đường Thiên Trạch vẫn còn mục đích khác, nếu như đụng đến giới hạn của mình…Có ý đồ gì với Bắc Minh thị.
Thế thì anh ta vẫn có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao.
Kể từ giây phút Đường Thiên Trạch xuất hiện trước mặt Bắc Minh Diệp Long, Bắc Minh Diệp Long đã nghĩ đến rất nhiều thứ.
Bây giờ anh ta nhìn gương mặt nghiêm túc của Cố Hạnh Nguyên, lại làm ra vẻ thản nhiên.
Anh ta mỉm cười: “Hạnh Nguyên, thân là tổng giám đốc, cô có quyền giám sát tôi cùng với hành vi của tôi. Nhưng trong phạm vi này, từ kinh nghiệm dùng người nhìn người, tôi vẫn giàu kinh nghiệm hơn cô. Đường Thiên Trạch chỉ là trợ lý mà thôi, đến phụ giúp tôi trong công việc. Huống hồ chi chẳng phải cô cũng đã từng làm luật sư cho anh ta, giúp anh ta kiện cáo hay sao. Nếu như cô có thể hợp tác với anh ta, thế thì tại sao tôi lại không được?”
Câu hỏi vặn lại của Bắc Minh Diệp Long khiến cho Cố Hạnh Nguyên nghẹn lời. Dù đứng ở góc độ Bắc Minh thị hay là đứng ở góc độ của mình, có lẽ lời giải thích mà cô sắp nói rất yếu ớt.
Sau khi im ắng một lúc, cô nhìn Bắc Minh Diệp Long rồi nói: “Diệp Long, cậu nói đúng. Về kinh nghiệm trên thương trường, đúng là tôi không bằng anh được. Thế nhưng thời gian tôi tiếp xúc với Đường Thiên Trạch dài hơn anh. Đúng thế, tôi đã từng giúp anh ta đi kiện cáo, giúp anh ta thoát tội. Cũng chính vì thế, tôi cũng đã nhìn thấy được rất nhiều chuyện ẩn sâu dưới bề mặt, lần này tôi tìm đến đây không phải để dùng thân phận tổng giám đốc kiềm chế anh, mà là lấy thân phận là bạn bè, hy vọng anh có thể cân nhắc về lời đề nghị của tôi: Không thể dùng Đường Thiên Trạch được, người này rất nguy hiểm.”
Nghe thấy những lời nói thật lòng của Cố Hạnh Nguyên, dường như Bắc Minh Diệp Long đã nhìn thấy một Cố Hạnh Nguyên mà anh ta từng quen thuộc đến thế.
Ánh mắt sắc sảo của anh ta trở nên dịu dàng: “Hạnh Nguyên, với tư cách làm ban bè. Tôi cảm ơn vì cô đã nói thật lòng với tôi. Nhưng tôi vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình. Dù anh ta là một kẻ đại gian đại ác, thế thì anh ta cũng có giá trị lợi dụng. Thân là cấp dưới của cô, câu trả lời tôi dành cho cô là: Tôi nhất định phải sử dụng người này. Đương nhiên tôi cũng sẽ tham khảo ý kiến của cô. Tôi sẽ để ý đến anh ta nhiều hơn, sẽ không gây ra họa gì cho tập đoàn Bắc Minh thị đâu.”
Bắc Minh Diệp Long nói dứt lời bèn cúi xuống nhìn đồng hồ của mình, rồi nói lời xin lỗi với cô: “Xin lỗi Hạnh Nguyên, tôi vẫn còn việc phải xử lý. Nếu như chẳng còn việc gì khác thì tôi đi đây.” Sau khi nói dứt lời, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
…
Sau khi Bắc Minh Diệp Long bỏ đi, Cố Hạnh Nguyên mới nói với Hình Uy: “Xem ra Diệp Long khăng khăng muốn dùng Đường Thiên Trạch. Sự xuất hiện của anh ta không phải là tin tức tốt đẹp với Bắc Minh thị.”
Đương nhiên Hình Uy cũng biết việc này, bây giờ anh ta đang rất lo lắng. Sếp của anh ta không có mặt ở đây để khống chế mọi sự, một mình cậu Diệp Long đã làm khó cô chủ lắm rồi mà giờ còn thêm một tên Đường Thiên Trạch nữa.
Thật sự chẳng biết Cố Hạnh Nguyên có thể chịu đựng bao lâu nữa.
“Cô chủ, thế thì bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây? Tập đoàn này đã lấy đi rất nhiều máu và tâm huyết của cậu chủ và ông chủ. Tôi không muốn nó bị hủy đi trong tay của cậu Diệp Long.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho bọn họ làm loạn. Diệp Long cũng sẽ không quấy rối, không phải trong tay anh vẫn còn người hay sao, cử bọn họ đi đi. Không phải bây giờ phòng thiết kế vẫn còn đang tuyển người hay sao, để một số người đi ứng tuyển đi. Một số khác âm thầm theo dõi hành động của Đường Thiên Trạch…” Cố Hạnh Nguyên bắt đầu sắp xếp việc cho Hình Uy.
Mặc dù cô không hiểu am hiểu mưu kế, nhưng may mà cô xem không ít cung đấu và phim truyền hình.
Cô cảm thấy một tập đoàn và cung điện thời cổ đại cũng chỉ có thế mà thôi.
…
Cố Hạnh Nguyên thương lượng với Hình Uy trong phòng làm việc của tổng giám đốc, sắp xếp từng chi tiết chặt chẽ.
Trong biệt thự của Lạc Kiều, một việc liên quan đến cô cũng được lên kế hoạch cẩn thận.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên và Hình Uy lên xe rời khỏi, ba đứa trẻ giả vờ ngủ say mở choàng mắt ra.
Con nít chính là như thế, trong lòng chất chứa tâm sự thì không tài nào ngủ ngon được.
“Anh Trình Trình, anh Dương Dương, mẹ đi rồi.” Sau khi nghe thấy tiếng xe xa dần, Cửu Cửu thì thầm.
Trình Trình lặng lẽ bò dậy, cậu rón rén tay chân đi đến bên khung cửa sổ. Thật chất đang ở trên lầu, cho dù bọn họ có đi đứng bình thường thì người ở bên dưới cũng chẳng nghe thấy gì cả.
Sau khi xác nhận đã được an toàn, cậu ngoảnh đầu lại: “Dậy hết đi.”
Dương Dương bò dậy một cách nhanh nhẹn: “Má ơi, nằm mơ suốt cả buổi tối, mệt chết tôi rồi.”
“Dương Dương, Cửu Cửu. Hôm nay người trên đài truyền hình sẽ đến đón hai người đi, bây giờ hai người mau đi chuẩn bị đi.” Trình Trình quay người lại từ bên khung cửa sổ.
“Anh Trình Trình, lẽ nào anh không đi với bọn em sao?” Vừa nghe thấy Trình Trình không đi, cô bé lập tức cảm thấy ngờ vực.
“Chuyện như thế này thì anh không tham gia đâu, huống hồ chi nơi này còn chuyện quan trọng hơn phải làm, có lẽ chuyện này liên quan đến việc ba của mình có thể bình an trở về hay không.” Sau khi nói dứt lời, Trình Trình quay về ngồi sau bàn mình, mở máy tính lên.
Vừa nhắc đến tiếng ‘ba’, Cửu Cửu lập tức nghĩ đến ‘quỷ toilet’, cô bé lập tức biến sắc, rồi chuồn ngay tức khắc.
Lần này đến lượt Trình Trình không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao: “Em gái sao thế?”
Thấy bộ dạng ngờ vực của Trình Trình, Dương Dương phì cười: “Ha ha, chắc hẳn em gái bị ba dọa sợ phải đi vệ sinh rồi. Mẹ cũng hay ghê, hình dung ba thành quỷ toilet. Anh xem kìa, mẹ đối xử với ba như thế, chúng ta có cần phải giúp ba nữa hay không?”
Trình Trình vừa nghe thấy vậy đã cảm thấy không vui: “Dương Dương, ban đầu em đã hứa với anh sẽ không mang thành kiến gì về ba nên anh mới đồng ý với em. Em đừng có lật lọng, chứ bằng không bây giờ anh chỉ cần gọi điện một cú thôi, chuyện của hai người trong ngày hôm nay sẽ tan thành bọt nước ngay.”
Dương Dương vội vàng xua tay: “Đừng để bụng, em nói đùa thôi mà. Với lại quỷ toilet là do mẹ đặt chứ bộ, không liên quan gì đến em đâu.”
…
Bên dưới lầu, Anna và Lạc Kiều ngồi nói chuyện trên ghế sô pha ở phòng khách, gần đây cái thai trong bụng Lạc Kiều hoạt động mỗi lúc một nhiều.
“Anna, cô nói xem có phải tôi sắp sinh rồi hay không?” Lạc Kiều nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, gương mặt cô ấy toát ra vẻ căng thẳng.
Đã mang thai một thời gian dài như thế, thế nhưng cô ấy gần như vẫn chưa chuẩn bị sẵn tâm lý làm mẹ, dù gần đây cô ấy mua rất nhiều vật phẩm cho trẻ sơ sinh, thậm chí Hình Uy còn sắp xếp căn phòng cho trẻ sơ sinh nữa.
Anna cầm điện thoại lên xem ngày tháng rồi gật gật đầu: “Nhìn lịch thì chắc cô sắp được làm mẹ rồi đó. Có phải bây giờ cảm thấy hơi căng thẳng hay không?”
Lạc Kiều khẽ thở dài, gương mặt cô có vẻ trầm ngâm: “Đương nhiên là căng thẳng rồi, không biết cái thai trong bụng tôi là nam hay nữ nữa. Mặt mũi giống tôi thì tốt, lỡ mà mặt nó giống như chú Hỏa thần thì…”
Nói đến đây, gương mặt cô ấy lại có vẻ ghét bỏ.
Anna nhìn bộ dạng của cô ấy mà mím môi cười: “Sao hả, bây giờ cô lại ghét bỏ anh ấy rồi à, anh ấy là đức lang quân mà cô đã chọn đấy nhé.”
“Tôi chọn ấy à? Cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu như có cơ hội chọn lại thì tôi thà rằng đêm ấy không xảy ra bất cứ thứ gì với anh ta cả. Miễn cho bây giờ mất đi sự nghiệp diễn xuất của mình, không còn cuộc sống tự do nữa…Tôi thật sự cảm thấy hơi nhớ nhung thanh xuân đã đánh mất của mình…”
Nhìn dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ của Lạc Kiều, Anna vỗ vai cô ấy: “Thôi đi, đừng chiếm được hời còn than thở nữa. Cô nhìn cô kìa, bây giờ sống trong biệt thự đi xe sang. Mặc dù bình thường không được tính như cẩm y ngọc thực, nhưng Hình Uy cũng chẳng để cho cô thiếu thốn thứ gì. Biết bao nhiêu người mơ mà không được như cô đấy. Cô đừng có sống sung sướng mà không biết sung sướng nữa chứ.”
“Nhưng lòng tôi cứ thấp thỏm âu lo thế nào ấy.”
“Không phải cô mắc chứng trầm cảm trước khi sinh đấy chứ.”
Lạc Kiều bĩu môi, lắc đầu khe khẽ.
Vào lúc này, đột nhiên bọn họ nhìn thấy Cửu Cửu chạy vụt vào nhà vệ sinh.
“Kiều Kiều, cô ngồi đây một lúc nhé, để tôi đi xem xem Cửu Cửu bị làm sao.” Anna đứng dậy đi cất bước bỏ đi.
“Bé cưng ơi, con không sao chứ?” Anna nhẹ nhàng đẩy cửa nhà vệ sinh ra, chỉ nhìn thấy Cửu Cửu nhíu mày ngồi trên bồn cầu.
Nhìn thấy Anna, tâm trạng Cửu Cửu mới bình tĩnh lại: “Đều tại anh xấu xa hết.”
Anna hơi bất ngờ: “Không phải hai anh đều rất chiều chuộng con sao, sao lại làm con giận thế?”
“Chẳng phải là vì hai anh nhắc đến ba à…”
Anna nghe thấy thế bèn nhớ đến việc xảy ra hồi tối, cô ấy bật cười: “Thật ra không có ác ý gì cả, nhất là Trình Trình ấy, cậu bé lớn lên bên cạnh ba của mình, giống như con và Dương Dương sống bên cạnh mẹ vậy.”
“Nhưng, nhưng con vừa mới nghe nhắc đến từ ba đã nhớ đến quỷ toilet mà mẹ nói. Phải làm sao bây giờ?” Đương nhiên Cửu Cửu cũng hiểu đạo lí này, chỉ có điều trong lòng cô bé có một chỗ trũng, không vượt qua được.”
“Thế chỉ cần con cố gắng không nhớ đến nữa là được rồi, hoặc là liên tưởng ba đến thứ khác thì con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Cửu Cửu cảm thấy tò mò: “Thế phải tưởng tượng ba như thế nào đây? Táo, lê, hay là chuối hay là búp bê vải?”
Anna mỉm cười: “Thế phải xem ý của con rồi, chỉ cần là thứ mà con không sợ là được rồi.”
Vào lúc này, Dương Dương cũng chạy từ trên lầu xuống, vừa nhìn thấy Lạc Kiều đã cất tiếng hỏi: “Dì Lạc Kiều, dì có nhìn thấy em gái đâu không?”
…
Còn chưa đợi Lạc Kiều trả lời, Anna đã dắt Cửu Cửu bước ra từ trong nhà vệ sinh.
“Dương Dương, sau này con và Trình Trình nhắc về ba trước mặt Cửu Cửu ít thôi, biết không?” Anna nhìn thấy Dương Dương bèn vội vàng dặn dò.
Dương Dương nhún vai, làm ra vẻ vô hại: “Chuyện này phải trách Trình Trình, anh ấy nhắc về ba mà.”
“Ding…”
Máy báo tin gắn trên phòng khách đổ chuông.
Anna đi đến bấm nghe.
Vào lúc này, một giọng nói của người đàn ông vang lên: “Xin chào, tôi là bảo vệ của tiểu khu. Xe phỏng vấn của đài XX đã đậu trước cửa tiểu khu rồi, bọn họ muốn phỏng vấn cô Cố Hạnh Nguyên, không biết có việc gì?”