Bắc Minh Thiện bước nhanh hơn đến bên cạnh Cố Hạnh Nguyên: "Em giao con cho tôi. Em chăm sóc tốt cho mình là được."
Nói xong, anh dễ dàng bế Trình Trình vào lòng.
Suy cho cùng, trẻ con vẫn là trẻ con, chạy trên con đường như vậy là không thể chạy nhanh được. Thay vì dắt con chạy, không bằng bế con đi.
Chỉ là, lúc này sau lưng Bắc Minh Thiện đang cõng Dương Dương, bây giờ lại bế thêm Trình Trình, gánh nặng trên lưng anh đột nhiên lại tăng thêm.
Cố Hạnh Nguyên không dắt theo Trình Trình nữa, nhất thời cô cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Nhưng cô lại lo lắng nhìn Bắc Minh Thiện: "Anh đừng dại thể hiện ta đây nữa, đường đi xấu như vậy, tôi thấy hay là anh đi chậm lại, chúng ta đi theo sau bọn họ là được."
Bắc Minh Thiện cũng không đi chậm lại: "Em lo chú ý dưới chân mình đi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi là được rồi."
"Anh tưởng tôi đang quan tâm anh sao? Tôi chỉ lo lắng nhỡ may anh té ngã thì sẽ liên lụy đến hai con mà thôi." Cố Hạnh Nguyên thực sự là bị anh chọc giận, cô bày ra vẻ mặt khó chịu với anh. Anh đúng là không hề biết ơn cô ngược lại còn nói xách mé nói cô nữa chứ.
"Mọi người cố lên, lối ra đang ở phía trước." Người dẫn đầu phía trước, theo tia sáng của đèn pin, đã có thể thấy được phía trước không còn vách núi và rừng cây nữa, chắc hẳn là miệng núi.
Mọi người vừa nghe nói nghe sắp sửa thoát ra được, trái tim sắp sụp đổ của bọn họ lập tức trở nên phấn chấn hơn.
Chẳng mấy chốc, cuối cùng mọi người cũng chạy ra khỏi miệng núi, nương theo ánh sáng của đèn pin, mơ hồ có thể nhìn thấy phía trên cao cách bọn không xa có một chiếc xe đang đậu ở đó.
Có lẽ đã được thông báo từ trước nên đèn trên xe vẫn luôn bật sáng.
Cuối cùng mọi người đều cắn răng nhất quyết lên xe.
Khi tất cả mọi người đều đã ngồi lên chỗ ngồi thoải mái trên xe thì sợi dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng.
Hành lý của mọi người đều để trên xe, vừa lên xe thì mọi người cũng không để ý nhiều, chỉ cởi quần áo ra thay.
Trên xe nhất thời nổi lên cảnh tượng “màu mùa đông”.
Về lý do tại sao lại là “màu mùa đông”, đó là vì mục đích chính của chuyến cắm trại lần này là vì người ba thường không có mặt ở nhà để chơi cùng con, dẫn đến tình cảm giữa ba và con không tốt bằng tình cảm giữa mẹ và con.
Vì thế nên ban tổ chức đã cố ý yêu cầu nếu có thể dẫn ba đến thì không cần mang theo mẹ nữa.
Sở dĩ Trình Trình dẫn theo Cố Hạnh Nguyên đến đây là vì cậu đang sống với mẹ. Nếu cậu không gọi mẹ đến thì có thể gọi ai đây?
Nhìn cảnh tượng trong xe, Cố Hạnh Nguyên hơi ngượng ngùng.
Phóng tầm mắt nhìn lại, cả xe ngoài vài bé gái ra cô là người phụ nữ duy nhất.
Lúc này, Bắc Minh Thiện đã ném quần áo khô từ trong túi ra cho Trình Trình và Dương Dương thay.
Bản thân anh còn chưa kịp thay bộ quần áo ướt nhẹp trên người.
Khi anh quay đầu nhìn thấy dáng vẻ của Cố Hạnh Nguyên liền biết cô đang nghĩ gì.
Sau khi khẽ cau mày, anh đứng dậy cầm lấy túi quần áo nhỏ của Cố Hạnh Nguyên, sau đó kéo tay cô: "Em đi theo tôi." Sau đó anh bước tới cửa xe.
Cố Hạnh Nguyên vừa thấy Bắc Minh Thiện cầm túi quần áo của mình trong tay, lại kéo cô đi tới cửa xe, kẻ ngu cũng biết tên Bắc Minh Nhị này muốn làm gì.
Lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Cố Hạnh Nguyên đỏ bừng. Cô nhỏ giọng nói với Bắc Minh Thiện: "Không phải anh đang tìm chỗ thay quần áo cho tôi đấy chứ..."
Cái gã này lúc nào cũng vậy, tự làm theo ý mình, bất chấp hoàn cảnh.
Tiếc rằng giờ lúc này cho dù Cố Hạnh Nguyên không muốn cỡ nào đi nữa nhưng thể lực của cô đã tiêu hao gần hết trong lúc chạy trốn rồi.
Bây giờ, cô giống như một con rối bị Bắc Minh Thiện nắm trong lòng bàn tay, hoàn toàn không còn sức lực để phản kháng nữa.
Bắc Minh Thiện không nói gì, bước vài bước đến trước cửa xe khách, sau đó nói với tài xế: "Anh mở hết mấy cánh cửa xe bên hông gầm hành lý mau đi."
Tài xế cũng ngây người, quay đầu nhìn Đường Thiên Trạch đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Lúc này anh ta đã thay xong quần áo, nhìn thấy Bắc Minh Thiện đưa Cố Hạnh Nguyên xuống xe, liền đoán được hai người định làm gì thế là anh ta chỉ khẽ gật đầu với tài xế: "Làm theo lời anh ta đi."
Sau khi bọn họ bước xuống xe các cánh cửa bên hông gầm hành lý đã được mở ra để che mưa cho bọn họ.
Bắc Minh Thiện ném túi quần áo lên người Cố Hạnh Nguyên, sau đó nhìn cô nói: "Em còn ngây ra đó làm gì? Chẳng lẽ muốn tôi thay đồ cho em sao?"
Anh vừa nói xong, cơ thể Cố Hạnh Nguyên liền run lên. Lẽ nào bản thân cô vẫn chưa bị tên cái tên Bắc Minh Nhị này bắt nạt đủ sao? Tuy bây giờ cô không còn sức lực nữa nhưng cũng không thể để cho cái gã này lợi dụng mình.
Hai tay cô cầm lấy cái túi, khẽ cau mày nói nhỏ: "Anh có thể xoay người quay lưng về phía tôi được không."
Bắc Minh Thiện nương theo ánh sáng yếu ớt chiếu từ cửa sổ xe xuống liếc mắt quan sát Cố Hạnh Nguyên đang đứng trước mặt.
Chỉ thấy mái tóc dài đen nhánh của cô bị nước mưa dội xuống rơi lõa xõa lên người, phác họa ra những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.
Giờ phút này, tuy mưa vẫn không nhỏ lại, gió vẫn thổi thật sự rất muốn ôm cô vào lòng.
Bắc Minh Thiện hơi nheo mắt, nhìn thân thể đang run rẩy của cô, cuối cùng anh cũng nhịn được.
Khóe miệng anh khẽ cong lên: "Em còn gì mà xấu hổ trước mặt tôi nữa chứ? Con của chúng ta cũng đã lớn như vậy rồi, lẽ nào tôi còn thừa dịp lợi dụng em sao?"
Cố Hạnh Nguyên tức giận đến đỏ mặt: "Cái tên vô lại nhà anh, lẽ nào anh lợi dụng tôi còn ít à?"
"A, nếu em đã nói không ít vậy em còn để ý gì nữa?" Ngược lại Bắc Minh Thiện hơi thú vị nhìn Cố Hạnh Nguyên.
"Anh đừng nói nhảm nữa, xoay người lại cho tôi. Nếu tôi không cho phép thì không được xoay người lại đấy." Cố Hạnh Nguyên nhìn Bắc Minh Thiện, trong lòng âm thầm suy nghĩ “suýt chút nữa đã để cho tên chó này thành công rồi.”
Thật ra Bắc Minh Thiện chỉ là trêu chọc cô mà thôi, thấy dáng vẻ tức giận của cô anh lười biếng xoay người qua chỗ khác.
"Tôi đã xoay người lại rồi. Tôi cho em năm phút, nếu trong vòng năm phút mà em vẫn chưa thay đồ xong, tôi vẫn sẽ xoay người lại."
Vừa nói, anh vừa bật đèn phát sáng trên đồng hồ đeo tay và bắt đầu tính ngược thời gian.
Cố Hạnh Nguyên đúng là chịu thua anh. Cô bắt đầu nhanh nhẹn tháo từng chiếc quần áo ướt sũng trên người xuống sau đó ném sang một bên.
Bắc Minh Thiện nghe phía sau truyền đến thay quần áo “sột soạt”, ý nghĩ xấu xa trong đầu anh lại bắt đầu rục rà rục rịch.
Lúc này, một Bắc Minh Nhị nhỏ trên đầu mọc sừng, trên tay cầm theo cây chĩa đứng trên vai trái của anh nói: "Này! Anh cứ nghe lời của Cố Hạnh Nguyên như vậy sao? Cô ấy bảo anh quay lại thì anh liền quay lại. Đừng quên, cô ấy là người phụ nữ của anh, anh có thể không cần để ý đến những gì cô ấy nói, cứ làm theo suy nghĩ trong lòng anh là được."
Bắc Minh Thiện nhíu nhíu mày, tiểu Bắc Minh Nhị nói không sai. Người phụ nữ này đã có hai đứa con với mình rồi. Hơn nữa mấy năm nay, dù gần dù xa bọn họ cũng xem như là vợ chồng già rồi, cần gì phải để ý nữa chứ?
Ngay khi anh muốn xoay người lại, trên vai phải của anh lại xuất hiện một Tiểu Bắc Thần với vầng hào quang trên đầu, anh nói: "Anh không thể làm như vậy. Tuy Cố Hạnh Nguyên đã sinh hai đứa con cho anh, nhưng mấy năm nay cô ấy nuôi hai đứa con cũng chịu không ít đau khổ. Vậy mà anh lại còn muốn bắt nạt cô ấy nữa sao? Nếu muốn có tương lai với cô ấy thì đừng quay đàu lại."
"Này! Đừng nghe lời anh ta, anh là người đàn có quyền lực cao nhất. Anh không cần lo lắng những chuyện này, chỉ cần anh muốn, ai cũng không cản được anh." Con quỷ tiểu Bắc Minh Nhị bên trái tiếp tục đốt lửa.
Nhưng tiểu thiên sứ tiểu Bắc Minh Nhị bên phải lại không muốn tỏ ra yếu thế: "Anh là đàn ông không thể bắt nạt Hoan Nhi đã âm thầm hy sinh cho anh nhiều năm như vậy. Tuy bên ngoài anh lạnh lùng nhưng trong lòng anh rất khát khao tình yêu và tình yêu cảm gia đình."
Bắc Minh Thiện cau mày, thực sự là bị hai vật nhỏ này làm cho rối tung lên.
Cuối cùng anh vẫn quyết tâm, âm thầm nói với với hai tiểu Bắc Minh Nhị: "Cút đi!"
Thiên Sứ tiểu Bắc Minh Nhị nhỏ khẽ mỉm cười với Bắc Minh Thiện: "Anh đây mới đúng là một người đàn ông thật sự!"
Bắc Minh Thiện thở dài một. Người đàn ông thật sự này đúng là không dễ làm.
Dù không có ý định quay lại nhưng anh vẫn trêu đùa Cố Hạnh Nguyên.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó chậm rãi nói: "Còn có một phút."
"Này, thời gian nào có nhanh như anh nói vậy! Anh ăn gian." Cố Hạnh Nguyên tiếp tục bận rộn thay quần áo.
Lúc này Bắc Minh Thiện cũng không để ý đến sự phản đối của cô, một lát sau anh bắt đầu đếm ngược: "Mười..."
"Chín..."
"Tám..."
Đợi đến khi Bắc Minh Thiện đếm tới "Một" anh cũng đột nhiên quay người lại.
"A!" Cố Hạnh Nguyên còn chưa kịp kéo dây kéo, cả người hoảng sợ, tay chân run lên.
Khóa kéo kẹt giữa chừng không kéo lên được nữa.
Cô tức giận trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: "Đều tại anh, đếm ngược cái gì chứ? Nhìn chuyện tốt của anh làm đi." Cô vừa nói vừa dùng sức kéo dây kéo lên.
Bắc Minh Thiện khẽ mỉm cười: "Chuyện này làm sao có thể trách tôi được." Vừa nói anh vừa đi về phía Cố Hạnh Nguyên.
Anh cúi đầu nhìn xuống vị trí của dây kéo, vừa vặn kẹt ngay dưới ngực.
Anh cũng không quan tâm có đồng ý không, gạt tay cô sang một bên, một tay anh cầm khóa kéo phía dưới, một tay kéo kéo đầu, kéo thẳng lên trên.
Cố Hạnh Nguyên đã lâu không đứng gần Bắc Minh Thiện. Một lần nữa ngửi được mùi hương thuộc về anh, trái tim cô không khỏi khẽ run lên.
Bắc Minh Thiện lần nữa ngửi được mùi hương đặc biệt trên người Cố Hạnh Nguyên trong lòng anh hoảng loạn.
Ngay khi anh muốn cúi đầu hôn Cố Hạnh Nguyên thì cô đã nói: "Anh mau sửa lại dây kéo. Bọn nhỏ vẫn đang đợi chúng ta trên xe đấy."
Câu này có thể coi là đã cứu được Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện nhíu cảm giác lúc nãy đã bị cô đánh bay lên tận mây xanh rồi.
Anh bắt đầu dùng sức kéo dây kéo lên xuống mấy lần.
"Anh có thể nhẹ tay chút không? Đừng làm đứt dây kéo đấy. Còn nữa, anh không được đụng chạm lộn xộn, chỉ được di chuyển trong phạm vi dây kéo thôi đấy." Cố Hạnh Nguyên nói xong liền hối hận.
Lời này có ý gì chứ? Không phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Đối với Bắc Minh Thiện mà nói, Cố Hạnh Nguyên là kiểu phụ nữ có thể giơ tay ra là chạm tới nhưng lại tỏ ra rất xa cách với mình.
"Các người có cần tôi giúp đỡ không?" Lúc này từ trên cửa xe truyền tới giọng nói của Đường Thiên Trạch.
Thật ra Bắc Minh Thiện dẫn Cố Hạnh Nguyên xuống xe thay quần áo cũng không mất bao lâu nhưng anh ta vẫn muốn xem tình hình thế nào.
Anh ta không có cầm đèn pin nhưng thông qua ánh đèn xe yếu ớt có thể thấy được hai bóng người đứng cạnh nhau.
Một câu nói này giống như chậu nước lạnh vô hình tạt lên đầu Bắc Minh Thiện hoàn lại khiến anh nguội xuống.
Cố Hạnh Nguyên đỏ mặt, trong lòng càng hoảng loạn hơn. Cảm giác này hệt như bị người khác bắt gian tại trận.
Cô hơi lắp bắp nói: "Dây kéo của tôi bị kẹt, anh ta chỉ giúp tôi kéo lại thôi. Chúng tôi không làm gì cả."
Ngược lại Bắc Minh Thiện lại tỏ vẻ thờ ơ, cẩn thận cầm dây kéo trượt tới trượt lui.
Lại qua hai phút, rốt cuộc cũng sửa xong.