Mục lục
Nhiệm Vụ Sinh Đẻ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đặc biệt là sau đó, con của bọn họ ra đời, lại vẽ thêm một nét vô cùng xinh đẹp trong cuộc sống nhìn như hoàn mỹ của bọn họ.

Cố Hạnh Nguyên có một chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng, cô kéo tay mẹ nói: “Mẹ, con thấy lúc đó ba thật sự rất yêu mẹ, nhưng mà sau này vì sao hai người lại ly hôn thế? Thậm chí trong hơn hai mươi năm qua ba cũng không đến tìm mẹ nữa?”

Lục Lộ thở dài, mặt bà lộ ra một chút thất vọng, khẽ lắc đầu: “Thật ra mẹ rất muốn biết vì sao, nhưng cũng không muốn biết là vì sao. Có lẽ là sau khi xuất viện, có con và cháu mỗi ngày ở bên cạnh mẹ, mẹ cảm thấy đối với mẹ tất cả đáp án dường như không còn quan trọng nữa.”

Nói đến đây, Lục Lộ nhìn con gái: “Hạnh Nguyên, con biết không, khi mẹ ở bệnh viện, từng nhìn thấy ông ấy hai lần...”

Cố Hạnh Nguyên hơi kinh ngạc nhìn mẹ: “Mẹ, ý của mẹ là ba đã từng đến tìm mẹ sao? Vậy vì sao mẹ lại không nói với con?”

Lục Lộ thở dài: “Bởi vì lúc đó mẹ vẫn rất hận ông ấy. Không muốn nhìn thấy ông ấy. Bây giờ nói cho con biết chuyện này là vì mẹ cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu đã không còn hận Dư Như Khiết, vậy vì sao lại phải đi hận ông ấy chứ.”

Cố Hạnh Nguyên đứng dậy, vòng ra phía sau xe lăn, lại đẩy xe lăn dẫn mẹ đi về phía trước.

*

Khi Giang Tuệ Tâm quay về nhà cũ nhà họ Bắc Minh, bà nổi giận đùng đùng về phòng bà.

Lúc này trong phòng Dương Dương, Lạc Hàn đang nghiêm túc kiểm tra bài tập về nhà của Dương Dương.

Dương Dương ngồi cạnh Lạc Hàn, miệng liến thoắng kể những chuyện trong trường học của cậu bé cho ông nghe.

Đặc biệt là về cô bé tóc vàng Rebecca kia, cô bé chủ động chạy đến lớp Dương Dương, tặng cho cậu bé một hộp chocolate hình trái tìm.

Nói xong, cậu bé còn xoay người lấy cặp để trên bàn xuống, mở khóa kéo ra, lấy ra một hộp chocolate, quơ qua quơ lại trước mặt Lạc Hàn.

Lạc Hàn kiểm tra việc học tập của Dương Dương xong, quay sang nói với Dương Dương: “Còn nhỏ thì lo học hành đi. Con xem Trình Trình kìa, cũng lớn bằng con thôi, nhưng cậu ấy đã học ở lớp thiếu niên thiên tài. Hai anh em bọn con còn chênh lệch một khoảng cách rất lớn.”

Dương Dương dùng hai tay ôm ngực, mặt mày không phục: “Thầy Lạc, em ấy là em ấy, con là con. Nếu như con giống em ấy thì con còn là con à.”

“Ồ, con nói nghe có vẻ đầy triết lý đó.” Lạc Hàn nhìn Dương Dương cười nói: “Nhưng mà thầy vẫn phải cho con một lời khuyên: Chuyên tâm học tập, tuy không cần giống Trình Trình nhưng cũng không được giống như trước kia. Con đường sau này cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió mãi, con là một đứa bé thông minh, chương trình học bây giờ đối với con mà nói xem như khá đơn giản. Nhưng con cũng không được đắc ý, ngoài kia còn có rất nhiều người giỏi hơn con, có hiểu chưa?”

“Úi chà, thầy Lạc, sao thầy nói giống hệt như thầy của con vậy. Thầy yên tâm đi, con tự biết điều chỉnh bản thân mà.” Dương Dương nghe Lạc Hàn nói, hơi mất kiên nhẫn.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng đóng sầm cửa từ ngoài hành lang truyền đến.

Dương Dương và Lạc Hàn quay sang nhìn nhau, không biết có chuyện gì xảy ra.

Dương Dương đứng dậy: “Thầy Lạc, thầy ở đây chờ con một chút, con đi xem thử có chuyện gì. Bà nội còn chưa về, có phải mấy người giúp việc kia muốn tạo phản rồi không.”

Dương Dương khập khiễng bước ra khỏi phòng cậu bé.

Chỉ thấy hành lang không có ai.

Cậu bé cố gắng đi về phía trước thật khẽ, bởi vì tiếng động kia được phát ra từ phòng ngủ đằng trước.

Đầu tiên cậu bé lắng nghe phòng của Trình Trình, không có tiếng động gì. Tiếp theo là phòng của ba, vẫn không có tiếng gì cả.

Cậu bé nghe ngóng mấy căn phòng liên tiếp nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì kỳ lạ.

Mãi đến khi cậu nghe được tiếng thủy tinh bị đổ vỡ, đúng là được phát ra từ trong phòng bà nội.

Tám mươi phần trăm là có người giúp việc nào đó không cần thận làm vỡ đồ trong phòng bà nội rồi.

Cậu bé bước nhanh đi đến trước cửa phòng Giang Tuệ Tâm, dán sát lỗ tai lên cửa.

Chỉ nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, cẩn thận nghe thì biết bà nội đang nói chuyện trong đó.

Dương Dương cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ, nào là tiếng đóng sầm cửa rồi đến tiếng thủy tinh vỡ.

Cái tình tò mò có sẵn trong mỗi đứa trẻ thôi thúc cậu tiếp tục dán sát tai vào cửa nghe lén.

“Lục Lộ, uổng công tôi chăm sóc cho bà, tặng thuốc bổ cho bà vào lúc bà bị bệnh, Nhưng không ngờ hôm nay tôi muốn bà cùng tôi trừng trị Dư Như Khiết thì bà lại khoanh tay đứng nhìn...”

Dương Dương nghe mà không hiểu gì hết, Lục Lộ? Đó không phải là tên của bà ngoại sao? Sao nghe giống như bà nội đang khó chịu với bà ngoại vậy.

“Lục Lộ, Dư Như Khiết, hai người đúng thật là khắc tinh của cả đời Giang Tuệ Tâm tôi. Tôi còn tưởng là lúc trước có thể lợi dụng việc mất con mà làm cho hai người trở mặt thành thù. Nhưng mà không ngờ tới bây giờ bà lại có thể bỏ qua chuyện cũ. Được, được lắm, tôi cũng không dễ dàng bỏ qua như thế đâu!”

Dương Dương dán sát vào cửa nghe lén, không khỏi đồ mồ hôi lạnh ròng ròng. Thì ra bà nội chỉ già vờ hiền từ, cũng chỉ giả vờ thân thiết với bà ngoại, vậy thì việc bà nội yêu thương mẹ và cậu cũng không phải là thật.

Cậu bé cẩn thận rời khỏi cửa phòng Giang Tuệ Tâm, nhẹ nhàng quay về phòng cậu.

“Dương Dương, con làm sao vậy? Mới đi ra ngoài một lúc mà sao mặt mày lại ra thế này rồi?” Lạc Hàn hơi kinh ngạc nhìn vẻ mặt của Dương Dương, bây giờ cậu bé trông như một người hoàn toàn khác với cậu bé khi nãy.

Dương Dương không hé răng, một mình ngồi xuống mép giường. Cậu bé không biết có thể nói cho Lạc Hàn nghe chuyện này hay không.

Tuy ông là anh của dì Kiều Kiều, nhưng dù sao ông cũng là thầy do ba mời đến.

“Thầy Lạc, con hơi mệt. Hôm nay học đến đây thôi.”

Lạc Hàn thấy Dương Dương không chịu nói gì, vậy cũng chỉ đành dọn dẹp đồ của ông: “Dương Dương, bây giờ con còn rất nhỏ, nếu có chuyện gì cảm thấy bản thân không giải quyết được thì nhất định phải nói cho người lớn biết, biết không. Không nói cho thầy cũng không sao hết, con có thể nói cho mẹ hoặc bà nội, có lẽ bọn họ có thể giải quyết giúp con.”

Nói xong, ông bước đến trước mặt Dương Dương, duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: “Được rồi, thầy về đây. Mấy ngày gần đây thầy còn bận việc, không thể đến dạy thêm cho con được. Con cũng không được lơ là, chờ thầy về sẽ kiểm tra con đó.”

Lạc Hàn cúi đầu cười nói với Dương Dương, rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lạc Hàn đi rồi, cả căn phòng vô cùng yên ắng. Nhưng bên tai Dương Dương vẫn luôn văng vẳng mấy câu bà nội từng nói trong phòng.

“Dương Dương, con bị làm sao thế?”

Lúc cơm chiều, trên bàn bày đầy thức ăn Dương Dương thích, nhưng bây giờ Dương Dương nhìn mấy món này lại cảm thấy không muốn ăn chút nào.

Cũng giống như bình thường, cậu đã vô cùng quen với việc Bắc Minh Thiện không về nhà ăn cơm rồi.

Nhưng bây giờ chuyện làm cậu bé buồn bực chính là bà nội đang ngồi đối diện.

Thấy bà mỉm cười hiền từ với cậu, Dương Dương không khỏi rùng mình.

Cậu bé không trả lời câu hỏi của Giang Tuệ Tâm, dứt khoát buông đũa xuống, nhảy xuống ghế.

Giang Tuệ Tâm thấy Dương Dương có hơi kỳ lạ, trước khi đi cậu bé vẫn còn rất bình thường, từ khi bà về đến giờ lại giống như đổi thành một người khác.

Dương Dương quay về phòng ngủ của cậu bé, cậu bật đèn lên, không xem ti vi, cũng không chơi máy chơi game.

Mà lại quăng mình lên giường, cằm cậu bé để lên tấm chăn mềm mại, đôi mắt sáng ngợi lộ ra những ánh sáng ranh mãnh, cậu ngước nhìn bầu trời đen như mực bên ngoài cửa sổ.

Trong tấm màn đen đó có vài ngôi sao rải rác, cũng có một số ít ngôi sao hợp thành từng chòm sao khác nhau.

Tất cả những hiểu biết về chòm sao đều do Lạc Hàn dạy cho cậu bé. Lúc nhàm chán, Dương Dương thường ngắm nhìn khoảng trời ấy, có đôi khi cũng sẽ dùng cái kính viễn vọng có bội số cực lớn được đặt bên cửa sổ để đi xem những lỗ tròn trên mặt trăng.

“Cạch.”

Tiếng chốt mở trong trẻo vang lên, cả căn phòng lập tức sáng ngời.

Giang Tuệ Tâm bưng một đĩa thức ăn vào, bà tiện tay đặt thức ăn lên bàn sách, mùi cơm và thức ăn lập tức tràn ngập cả căn phòng.

Bà mỉm cười ngồi xuống mép giường, vỗ nhẹ lên mông Dương Dương: “Dương Dương, hôm nay có chuyện gì thế, sao tối nay có món con thích mà con cũng không ăn chút nào vậy? Có phải còn đang giận bà nội không dẫn con ra ngoại chơi không? Nếu là vậy thì bà nội hứa với con, chờ chân con lành hẳn rồi sẽ lập tức dẫn con và Trình Trình đến công viên giải trí chơi một ngày được chứ. Mau dậy ăn cơm đi, một lát nữa đồ ăn nguội mất.”

Giang Tuệ Tâm vừa nói xong, Dương Dương lập tức bật người dậy nhảy xuống giường đi đến trước bàn sách, kéo ghế ra ngồi xuống, bưng bát lên cắm đầu ăn cơm.

Giang Tuệ Tâm quay đầu nhìn bóng dáng của Dương Dương, năm phút sau mới đứng dậy đi đến cạnh Dương Dương: “Dương Dương, con ăn cơm ngoan nha, lát nữa bà sẽ kêu người giúp việc lên dọn dẹp.”

Nói xong bà xoay người rời khỏi phòng ngủ của Dương Dương, đóng cửa lại.

Dương Dương liếc nhìn cánh cửa, lại nhảy xuống ghế nhẹ nhàng đi đến cửa nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, xác định rõ bà nội đã đi mất.

Cậu quay về ghế, mở laptop ra, đăng nhập vào Zalo.

Trong này cậu đã kết bạn với không ít bạn học, bao gồm cả số điện thoại của Trình Trình.

Cậu vừa online, trên mục bạn bè có ít nhất mười mấy avatar bắt đầu chớp lên, tiếng thông báo “ting ting” kêu lên không ngừng.

Trong đó có avatar ảnh của một cô bé tóc vàng là sinh động nhất, Dương Dương vừa nhìn là biết ngay Rebecca đang gửi tin nhắn cho cậu.

Sau khi Dương Dương quay về trường học, cô bé nhanh chóng biết tin, cũng lấy được số điện thoại của cậu bé.

Bấm vào avatar của Rebecca, lập tức nhảy ra khung tin nhắn: Dương Dương yêu dấu, rất vui vì hôm nay đã được gặp cậu ở trường. Để cảm ơn vì cậu đã cứu con diều của tớ, cuối tuần này tớ chân thành mời cậu đi xem phim cùng tớ, không biết cậu đã có hẹn gì chưa.

Gương mặt của Dương Dương lập tức lộ ra nụ cười, Rebecca đúng là kiểu người cậu bé thích. Có lẽ là vì cậu bé đã sống ở Mỹ từ nhỏ, trời sinh đã có thiện cảm với mấy cô bé tóc vàng mắt xanh rồi. Ngược lại mấy cô bé người nước T như Triệu Tĩnh Di thì cậu càng ngày càng không có hứng thú.

Dương Dương buông đũa, nhanh chóng trả lời cô bé.

Sau đó cậu lại nhìn thấy Trình Trình đang online, cậu click avatar của Trình Trình: Anh có đó không?

Nhanh chóng nhận được trả lời của Trình Trình: Anh đây, em có chuyện gì sao?

Dương Dương và cơm vào miệng, sau đó rãnh tay đánh chữ trả lời: Hôm nay phát hiện được một bí mật giữa bà nội và bà ngoại, hình như bà nội không thích bà ngoại.

Trình Trình tạm dừng một lúc, trên màn hình lại nhảy ra một hàng chữ: Sao em biết?

Dương Dương lại ăn một miếng cơm nữa, sau đó đánh chữ kể lại chuyện cậu nghe lén được ở cửa phòng bà nội hồi chiều.

Cậu vừa mới gửi tin nhắn xong, lập tức nghe được bên ngoài có tiếng động. Tám mươi phần trăm là bà nội bảo người giúp việc đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK