Cô không có tư cách gì chỉ trích Dư Như Khiết đã từng phạm sai lầm. Cô nghĩ nếu Dư Như Khiết có thể lựa chọn thì chắc chắn bà ấy sẽ không đi vào con đường chuốc lấy oán hận này.
Vì trong sự sai lầm này, gia đình Dư Như Khiết cũng có trách nhiệm, Bắc Minh Chính lại là người khởi xướng.
Rốt cuộc một người phụ nữ phải trải qua bao thăng trâm mới có được kết quả như mong muốn?
Cô không biết...
Chỉ đột nhiên cảm thấy con đường của mình còn rất dài.
Lúc này, bác sĩ mặc áo blouse trắng cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng...
Rốt cuộc một người phụ nữ phải trải qua bao thăng trâm mới có được kết quả như mong muốn?
Cô không biết...
Chỉ đột nhiên cảm thấy con đường của mình còn rất dài.
Lúc này, bác sĩ mặc áo blouse trắng cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng...
“Ồ, cô ấy là bạn tôi, đứa bé này là con gái cô ấy” Cố Hạnh Nguyên bình tĩnh đáp.
Khi ba người bang Tam Trúc còn đang do dự thì một giọng nói ôn hoà đăng sau ra hiệu cho họ.
“Để cho họ vào”
“Vâng, bà Mạc”
Cố Hạnh Nguyên căng thẳng, nhìn Dư Như Khiết đứng ở cửa biệt quán, cô không khỏi ôm chặt nhóc con trong lòng hơn. Không ngờ dì Như Khiết vẫn còn ở đây!
Dưới ánh trăng, Dư Như Khiết khẽ mỉm cười: “Hạnh Nguyên, mau lại đây:
“Mẹ... ưm..” Cố Hạnh Nguyên chưa kịp che miệng nhóc con thì Dư Như Khiết đã nghe thấy giọng nói trẻ con, rõ ràng bà ấy đã giật mình.
Anna cũng trở nên căng thẳng theo.
Dư Như Khiết sững sờ vài giây, bước nhanh tới, vội vàng nói...
“Hạnh Nguyên, mau cho dì xem đứa nhỏ này.."
“Dì Như Khiết, con bé là con gái của Anna..” Cố Hạnh Nguyên cười gượng gạo.
Dư Như Khiết ngắm nhìn thật kỹ khuôn mặt hồng hào của cô bé con, lông mày nhíu lại, khuôn mặt này, biểu cảm này khiến bà ngạc nhiên trợn to hai mắt: “Không! Hạnh Nguyên... cô bé là con gái cháu!”
Dư Như Khiết rất chắc chắn.
Cửu Cửu lập tức nở nụ cười xán lạn: “Woa, mẹ à, bà nội này giỏi quái”
Dư Như Khiết kinh ngạc hỏi: “Con... con gọi bà là bà nội?”
“Ô, không gọi bà nội thì gọi là gì ạ?” Trong nhận thức của bé con, phụ nữ lớn tuổi hơn mẹ thì đều gọi là bà.
“Hạnh Nguyên... con bé là..” Lời nói kinh ngạc của Dư Như Khiết còn chưa nói hết thì Cố Hạnh Nguyên đã ngất lời bà.
“Dì Như Khiết!” Cô nhíu mày, thở dài một hơi, vô thức ôm chặt nhóc con, nhìn vào mắt Dư Như Khiết: “Đúng thế”