Lạc Kiều còn tiếp tục ngụy biện: “Sao lại không phải người một nhà chứ, con đều đã có rồi, còn cần làm gì mới thành người một nhà nữa?” Cô cây ngay không sợ chết đứng chỉ chỉ bụng mình, nói.
Cố Hạnh Nguyên thấy đây là cơ hội tốt để thúc đẩy Hình Uy, liền cười nói: “Hai người còn thiếu một tờ giấy chứng nhận nữa đấy.”
***
Lạc Kiều ước chừng thật sự bị Cố Hạnh Nguyên kích động, cũng có thể là vì thái độ của Hình Uy lúc này khiến cô cực kỳ vừa lòng.
Liền tiếp lời nói: “Chẳng phải chỉ là một tờ giấy chứng nhận thôi à, có phải chuyện gì lớn đâu.” Cô quay người vỗ vỗ vai Hình Uy: “Chú Hình Uy, ngày mai chú mang hộ khẩu qua đây, tôi với chú đi đăng ký.”
Cô vừa nói dứt câu, lời lẽ hùng hồn dứt khoát, khiến thân thể Hình Uy nhịn không được thoáng chao đảo.
Không phải anh ta không muốn đăng ký kết hôn với Lạc Kiều, chỉ là hôm nay cảm xúc của cô có vẻ càng nhiều là bốc đồng, hoàn toàn không giống lúc trước cô nói cho cô một chút thời gian thích ứng.
“Nè, chú Hình Uy, có phải là chú không muốn không thế?” Lạc Kiều thấy Hình Uy không tỏ vẻ gì, thì nhíu nhíu mày, nói: “Xem ra những việc lúc trước chú làm đều là để gạt tôi, đến thời điểm quyết định lại bỏ dở giữa chừng chứ gì. Đứa nhỏ này tôi không cần nữa!”
Lạc Kiều nói nói liền giơ tay muốn đánh vào bụng mình, lúc này phải nói phản ứng của Hình Uy đúng là nhanh thật, anh ta lập tức túm lấy tay Lạc Kiều, thuận thế kéo cô lại, ôm vào lòng.
Vẻ mặt anh ta cực kỳ nghiêm túc, chân thành, nói: “Tôi chưa bao giờ lừa gạt em hết, bây giờ không, sau này cũng sẽ không. Tôi rất muốn được sống cùng em, được chăm lo cho con của chúng ta. Tôi chỉ lo em quyết định quá vội vàng, chưa suy nghĩ cẩn thận, về sau lại hối hận thôi.”
Cố Hạnh Nguyên cùng Anna nghe được lời này của Hình Uy, cũng nhịn không được gật đầu với anh ta.
Tuy tầng giấy cửa sổ này đã bị chọc thủng, nhưng đối mặt với mong muốn sắp trở thành hiện thực, Hình Uy lại vẫn bình tĩnh dị thường.
Anh ta không những không ích kỷ nhân cơ hội giữ lấy Lạc Kiều cho riêng mình. Mà lập tức đứng ở góc độ của Lạc Kiều, suy nghĩ cho cô.
Tâm tình kích động của Lạc Kiều lúc này cũng dần dần hòa hoãn lại.
Cô nhìn Hình Uy đang đứng trước mặt mình, có thể nói trước giờ cô chưa từng tỉ mỉ nhìn Hình Uy như vậy bao giờ.
Người đàn ông từ vẻ ngoài cho đến cốt cách đều tỏa ra khí chất cương nghị này, lúc này sau lưng dường như phát ra vầng sáng chói mắt.
Cô vươn tay, nhẹ vuốt ve gò má có chút góc cạnh của Hình Uy, ấm áp không ngừng trào dâng trong lòng.
Cuối cùng, cô chủ động hôn Hình Uy một cái.
“Yah ~” Cố Hạnh Nguyên hô lên một tiếng, vội vàng lấy tay che lại mắt Trình Trình.
Nhưng lúc này, cả cô và Anna đều vui mừng cho Lạc Kiều đã tìm được một bến đỗ tốt đẹp, cũng vì cô mà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Một lát sau, Trình Trình dùng bàn tay nhỏ của mình gỡ tay mẹ ra: “Mẹ, mẹ cản tầm mắt của con rồi.”
“Nhóc con, mau vào phòng đi. Đây là chuyện không phù hợp với con nít biết chưa hả?” Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt.
“Này thì có là gì chứ, trên ti vi không phải vẫn chiếu đầy đấy à. Con cảm thấy đây mới là phương thức biểu đạt tình cảm tốt nhất giữa người với người đấy.” Trình Trình lúc này lại nói đến đúng lý hợp tình.
Mới đầu, Hình Uy được Lạc Kiều hôn mà ngây ngẩn cả người, đầu óc đều trống rỗng hết cả. Nhưng sau đó, anh ta cũng bị lây nhiễm bởi tình cảm chân thành Lạc Kiều dành cho mình.
“Đủ rồi, đủ rồi đấy, đợi hai người đăng ký xong, vào phòng đóng cửa thì muốn làm gì cũng được hết. Còn bây giờ, phải chú ý còn có trẻ con ở đây chứ.” Cố Hạnh Nguyên cười nói.
Đến lúc này Hình Uy và Lạc Kiều mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, đúng là không thích hợp làm ở đây.
Hình Uy vội vàng đỡ Lạc Kiều thẳng người dậy, sau đó cả mặt hồng thấu vò vò tóc, tay chân đều không biết phải đặt ở đâu.
Mãi mới nặn ra được một câu: “Không còn sớm nữa, tôi phải về đây.”
Lạc Kiều cũng không giữ anh ta lại, mà phất phất tay với anh ta: “Trên đường chú ý an toàn.”
***
Bắc Minh Thiện đang ngồi trong thư phòng đọc sách, đã lâu lắm rồi anh không yên lặng ngồi đọc sách một mình như thế.
Lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Hình Uy từ ngoài bước vào.
Bác Minh Thiện vốn có hơi tức giận, bởi vì anh rất không thích bị làm phiền lúc đang đọc sách.
Anh ngẩng đầu nhìn Hình Uy đang đi đến trước mặt mình, hếch mũi lên ngửi ngửi, nhịn không được cau mày, nói: “Cậu uống rượu đấy à? Hửm, mặt cậu sao thế kia, sao lại có vết son môi thế?”
Hình Uy không nói gì.
“Có phải Lạc Kiều lại gây khó dễ cho cậu, nên cậu mượn rượu giải sầu, rồi tìm phụ nữ bên ngoài không?” Bắc Minh Thiện để sách sang một bên, hỏi Hình Uy.
Hình Uy vội vàng xua tay: “Ông chủ, không phải như vậy đâu ạ, cô ấy kêu tôi ngày mai cùng cô ấy đi đăng ký kết hôn.” Sau đó chỉ chỉ vết son trên mặt mình: “Đây là cô ấy lưu lại.”
Bắc Minh Thiện nghe xong, khuôn mặt nghiêm nghị nhất thời hiện lên ý cười: “Cô ấy muốn cùng cậu đăng ký kết hôn, cậu còn đi uống rượu làm gì, phải ăn mừng mới đúng chứ hả.”
“Ông chủ, thật ra trong lòng tôi rất mâu thuẫn. Tôi rất muốn cùng cô ấy xây dựng một gia đình. Nhưng tôi cứ cảm thấy đây chỉ là quyết định trong lúc nhất thời xúc động của cô ấy thôi.” Cho dù lúc ở biệt thự, Lạc Kiều đã chủ động hôn mình, nhưng Hình Uy vẫn không buông bỏ được lo lắng trong lòng.
Trên đường trở về đây, anh ta cứ cảm thấy mọi chuyện đều không phải là thật. Thế nên lúc sắp về đến nhà cũ của nhà Bắc Minh, mới dừng ở một cửa hàng tiện lợi ven đường, mua một chai rượu, uống hết rồi mới trở lại.
Bắc Minh Thiện nhíu mày nhìn anh ta, nhẹ lắc lắc đầu, nói: “Có phải cậu mắc chứng cuồng ngược đãi không thế, người khác đối tốt với cậu một chút cậu liền chịu không nổi, chỉ có mỗi ngày hết đánh lại mắng, hoặc là nghiêm mặt nhìn cậu, cậu mới thoải mái, có phải vậy không?”
“Ông chủ, ý của anh là ngày mai tôi nên cùng Lạc Kiều đi đăng ký kết hôn, đúng không?” Hình Uy nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên rồi, ngày mai cậu nhất định phải đi. Không phải tôi muốn dọa cậu đâu, nhưng mà đêm dài lắm mộng đấy.” Bắc Minh Thiện nhẹ vỗ vỗ vai Hình Uy: “Cẩn thận ngẫm lại mà xem.”
Sau đó anh nhìn nhìn đồng hồ, vươn vai đi ra khỏi phòng sách.
Một đêm này Hình Uy xem như thức trắng, anh ta suy nghĩ rất lâu.
*
Ngày hôm sau, Bắc Minh Thiện ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.
“Cậu còn ở đây làm gì? Ăn sáng xong thì mau đi giải quyết chuyện lớn của đời mình đi chứ.” Anh thấy Hình Uy vẫn như mọi ngày, đứng phía sau ghế của anh trong phòng khách.
“Cái gì mà chuyện lớn của đời người cơ?” Giang Tuệ Tâm ngạc nhiên hỏi.
Phòng khách lúc này chỉ có Giang Tuệ Tâm cùng Dương Dương, Bắc Minh Đông vẫn còn nằm ườn trên giường ngủ nướng.
Bắc Minh Thiện vỗ vỗ vai Hình Uy: “Hôm nay là ngày cậu ấy đi đăng ký kết hôn. Lát nữa cậu ấy sẽ cùng Lạc Kiều đi.”
“Hóa ra là thế à, chúc mừng cậu nhé.” Giang Tuệ Tâm nói xong thì gọi một người hầu lại gần, nhỏ giọng nói với cô hai câu, sau đó người hầu liền rời đi.
Dương Dương dùng đũa gõ vào bát, hoan hô nói: “Chú Uy với dì Kiều Kiều cuối cùng cũng kết hôn rồi. Về sau ngoài Ngô Tiểu Nhị, cháu lại có thêm một đồng bọn nhỏ rồi.”
Hình Uy nghe xong, trên trán rớt xuống mấy đường hắc tuyến.
Một lát sau, người hầu khi nãy quay lại, đưa cho Giang Tuệ Tâm một hộp quà bọc nhung màu đỏ.
Giang Tuệ Tâm đứng lên, đi đến gần Hình Uy: “Hình Uy, tôi cũng đã nhìn cậu ở nhà chúng tôi từ nhỏ tới lớn, hơn nữa cậu vẫn luôn trung thành, tận tâm đi theo Thiện. Hôm nay là ngày vui của cậu, tôi thay mặt nhà Bắc Minh tặng cậu một chút quà mừng.”
“Bà Bắc Minh, như vậy sao được ạ. Nhà Bắc Minh với tôi ân trọng như núi. Tôi tận tâm với ông chủ, âu cũng là việc nên làm thôi. Sao có thể nhận quà của bà được chứ.” Hình Uy vội vàng xua tay.
“Thứ này cậu nhất định phải nhất, cứ xem như là tôi thay mặt mẹ cậu tặng cho cậu chút quà mừng đi.” Giang Tuệ Tâm nói xong, nhẹ nhàng mở họp ra, bên trong là một đôi vòng long phượng vàng rực rỡ.
***
“Bà Bắc Minh, ý tốt của bà tôi xin ghi nhận. Nhưng mà, thứ này thật sự quá quý giá, tôi sao có thể nhận được.” Hình Uy khẽ xua tay, người cũng hơi hơi lùi về phía sau.
Bắc Minh Thiện vỗ vai Hình Uy, nói: “Thứ này cậu nhất định phải nhận. Dì Tâm đã tặng nó cho cậu, nghĩa là đã xem cậu như người một nhà rồi. Nếu như cậu không nhận, sau này có lẽ khó mà bước chân được vào cái nhà này đấy.”
“Đúng đó, cậu mà không nhận thì sau này đừng bước vào nhà Bắc Minh chúng tôi nữa. Ha ha.” Giang Tuệ Tâm mỉm cười, nói.
Hình Uy cảm động trong lòng, dùng hai tay đón lấy đôi vòng long phượng: “Bà Bắc Minh, cảm ơn ý tốt của bà, tôi thay mặt Lạc Kiều cùng đứa nhỏ sắp ra đời của chúng tôi cảm ơn bà.”
“Được rồi, cảm ơn thì để sau hãy nói, còn không mau tới đón cô dâu của cậu đi à.” Bắc Minh Thiện xua xua tay với Hình Uy.
“Ông chủ, hôm nay tôi......”
“Giải quyết tốt chuyện của cậu đi, những thứ khác không cần quan tâm.” Bắc Minh Thiện nói xong, ngồi xuống ghế của mình, bắt đầu thong thả chậm rãi dùng bữa sáng.
*
Cố Hạnh Nguyên ngày hôm nay cũng dậy từ rất sớm, tuy không phải đi làm, nhưng cô dậy sớm đã thành thói quen rồi.
Lúc này, Trình Trình cùng Cửu Cửu hãy còn đang ngọt ngào chìm trong mộng.
Cô khẽ khàng bước vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Không bao lâu sau, đã nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần.
“Hạnh Nguyên, chào buổi sáng.”
Người tới là Anna.
Cố Hạnh Nguyên quay đầu chào cô một tiếng: “Chào buổi sáng, Anna. Cô nói xem mấy lời Kiều Kiều nói tối qua có phải là thật không nhỉ?”
Anna mỉm cười nhún nhún vai: “Chắc là vậy, ai lại lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra để đùa chứ, với lại tôi cũng cảm thấy cái anh Hình Uy kia không tồi chút nào. Kiều Kiều mà ở bên anh ta thì nhất định sẽ rất hạnh phúc đó.”
Cố Hạnh Nguyên cũng gật gật đầu tán đồng.
Đúng lúc này, lại nghe được tiếng chuông cửa.
“Để tôi ra mở cửa.” Anna nói xong quay người đi ra ngoài. Cô mở máy theo dõi bên cạnh cửa lên xem, thấy là Hình Uy đang đứng ngoài cửa.
Anna nhẹ nhàng mở cửa ra: “Ồ, chú rể của ngày hôm nay tới rồi đó à. Mau vào, mau vào đi.”
Hình Uy bị lời trêu đùa thiện ý của Anna chọc cho có chút xấu hổ. Anh ta vươn tay gãi gãi sau gáy.
Anh ta theo sau Anna đi vào phòng khách, liền nghe được từ trong bếp truyền ra tiếng người đang làm cơm.
Anna đi vào bếp, để Cố Hạnh Nguyên thay mình ra ngoài.
“Anh đến rồi à, đã ăn sáng chưa?”
Hình Uy vừa mới ngồi xuống sô pha, trông thấy Cố Hạnh Nguyên đi đến thì lại vội vàng đứng dậy: “Cô chủ, tôi đã ăn rồi.”
Cố Hạnh Nguyên gật gật đầu: “Vậy anh đợi một chút nhé, để tôi gọi Kiều Kiều xuống.”
“Cô chủ, không cần đâu, cứ để cô ấy nghỉ ngơi thêm một chút đi, tôi ngồi đây đợi là được, không sao đâu.” Hình Uy vội vàng ngăn lại, anh ta nói vậy cũng không phải là vì khách khí gì cả, mà chỉ đơn thuần là nghĩ cho Lạc Kiều thôi.
Thời điểm này, phụ nữ càng cần phải chú trọng nghỉ ngơi.
Cố Hạnh Nguyên hơi hơi mỉm cười: “Xem ra Kiều Kiều không chọn sai ha. Được rồi, vậy anh ngồi đây đợi cô ấy nhé. Tôi đi gọi Trình Trình dậy.”
Thật ra cô đi lên không phải chỉ để gọi Trình Trình, mà còn để trông Cửu Cửu, không cho con bé ra ngoài nữa.
Có lẽ cũng nên tìm biện pháp, để cho Cửu Cửu xuất hiện trước mặt mọi người đi thôi, không thể cứ có người đến là lại trốn mãi như vậy được. Đặc biệt sau này Hình Uy với Kiều Kiều thành người một nhà rồi, đâu thể để cho hai người họ phải mỗi người ở một nơi chứ.
Vậy không khỏi quá tàn nhẫn rồi đó.