Diệp Long cúi đầu liếc nhìn người đang dập đầu xin tha dưới chân mình, không khỏi lắc đầu cười nói: “Chậc, tôi nói này, trước đây ba tôi quá nhu nhược, thậm chí cho tới bây giờ, vẫn có người vừa xảy ra chuyện đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ông ấy!"
Trong lúc mọi người vẫn chưa hiểu vì sao Diệp Long lại nói như vậy, thì lại nghe anh nói tiếp: “Ba tôi sai bảo ông cái gì? Nếu có thì lấy bằng chứng ra đây! Chứ đừng vu khống, rồi hãm hại ba tôi!”
Diệp Long rất nhấn mạnh hai chữ "hãm hại này, ánh mắt sắc bén như dao găm.
“Tôi..” Nhân viên cấp cao đang quỳ dưới sàn bị dọa đến giật mình, sợ hãi trợn tròn mắt nói: “Không, không phải cậu cả Bắc Minh? Nhưng, nhưng đổi phương nói mình là người của cậu cả Bắc Minh mà..”
“Đồ ngu như heo! Ông đúng là đồ óc lợn! Đối phương nói gì thì ông tin nấy à? Thật ngu xuẩn đến mức không phân biệt phải trái!” Diệp Long thấp giọng mắng, rồi quay đầu cười nói với Bắc Minh Thiện: “Chú hai, sao người óc lợn thế này cũng có thể ngồi lên vị trí cấp cao của Bắc Minh thị thế? Có phải lúc trước khi chú tuyển người, chú đã nhìn nhầm rồi không?”
Những lời nói móc này làm cho mấy người có mặt tại đây đều hoảng sợ.
Nghĩ tới chuyện bọn họ đều là tinh anh của Bắc Minh thị, ai cũng là sinh viên tài cao tốt nghiệp từ trường danh tiếng? Có ai không phải là người lão làng trong thương trường với kinh nghiệm phong phú? Đâu có ai không phải là nhà lãnh đạo tinh anh với năng lực siêu việt?
Diệp Long vừa nói như vậy, ai mà không xấu hổ?
“Không không không! Cậu Diệp Long, đây không phải lỗi của tống giám đốc..” Nhân viên cấp cao kia khóc lóc: “Là do tôi không có con, vợ lại thường xuyên đau bệnh, chỉ có một đứa con gái này... Cả đời vinh quang của tôi chỉ vì nuốn đứa con gái này có thể nổi trội hơn người, con bé còn trẻ như thế...
Dưới tình huống lúc đó, đổi thành là ai cũng bị hoảng loạn tay chân thôi... Hôm nay tôi mặc kệ có phải do cậu cả Bắc Minh chỉ bảo hay không, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, cho dù phải liều cái mạng già này, tôi cũng phải cứu con gái tôi ra... Hu hu hu... Tổng giám đốc, tôi xin lỗi anh, tôi sợ lân này tôi không bồi thường nổi tổn thất của Bắc Minh thị... Anh muốn chém giết tôi thế nào cũng được, nhưng xin anh hãy bảo vệ con gái tôi.. "
Nhân viên cấp cao đó khóc rất thảm thương.
Ông ta cũng chỉ là một người ba vì bảo vệ con gái mới làm chuyện ngu ngốc thôi.
Nhưng ông ta không nên động vào Bắc Minh thị!
Cũng đừng bao giờ nhổ tóc trên đầu ác ma máu lạnh!
Nhất thời, bâu không khí trong phòng hội nghị rơi vào tĩnh lặng.
Trong mắt Diệp Long thoáng quá tia mất kiên nhẫn, rồi biến mất ngay, sau đó đổi thành vẻ mặt trào phúng: “Hôm nay vừa khéo chứng kiến trò hay!
Thật xin lỗi, tôi đã bất cẩn nhìn thấy chuyện xấu trong nội bộ Bắc Minh thị rồi, ha ha... Nhưng chú hai, đây cũng là lỗi của chú, cấp dưới xảy ra chuyện lớn như vậy, thế mà chú lại không biết! Có lẽ bình thường chú quá uy nghiêm, nên mới làm bọn họ dõi trên gạt dưới, ai cũng sợ chú, ha ha ha.. ”
Bắc Minh Thiện khẽ híp mắt, nhướng mày kiếm, trên khuôn mặt điển trai lạnh lùng hiện lên vẻ tàn bạo, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Long, rồi nói với bảo vệ ngay: “Những người không liên quan đến Bắc Minh thị thì mời hết ra ngoài đi!”
“Vâng, tổng giám đốc Bắc Minh!” Mấy bảo vệ tiến lên đứng trước mặt Diệp Long và bốn người mặc đồ đen đi cùng anh ngay: “Mời các anh ra ngoài!”
“Chú hai, không cần chú mời tôi đâu, tôi tự có chân để đi!” Diệp Long cười chế giễu rồi phủi áo, xoay người rời đi ngay...
Lúc đi qua Bắc Minh Thiện, Diệp Long nhếch miệng nói: “À, đúng rồi, nghe nói tuần sau chú hai kết hôn rồi! Vậy chú thay cháu hỏi thăm thím hai nhé, nghe nói thím hai "xinh đẹp như hoa”, khẩu vị của chú hai đúng là ngày càng nặng, ha ha ha..”
Bốn chữ xinh đẹp như hoa này chắc chắn đã đâm vào tử huyệt của Bắc Minh Thiện.
Ai mà không biết vợ chưa cưới của tống giám đốc Bắc Minh thị là... là cô gái từng bị phỏng chứ.
Rõ ràng anh đang châm biếm Bắc Minh Thiện mà?
Mọi người không khỏi thầm nghiến răng, rốt cuộc giữa cháu trai và cậu hai nhà Bắc Minh đã có bao nhiêu thù hận?
Sau khi nhóm người Bắc Minh Diệp Long được bảo vệ "mời ra ngoài, lúc này cả phòng hội nghị mới khôi phục lại sự yên tĩnh!
Không, là sự yên tĩnh chết chóc!
Không ai có thể nghe thấy tiếng hít thở, nhưng có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Mọi người đều toát mồ hôi hột, bị Bắc Minh Diệp Long âm ï như vậy, mọi người lại rơi vào sương mù.
Rốt cuộc người sai bảo là Bắc Minh Triều Lâm hay ai khác?
Reng reng reng...
Một tiếng chuông điện thoại chói tai bỗng vang lên!
Dọa mọi người giật mình!
Người có điện thoại reo run rấy lo sợ nghe máy: “A lô..."
Một lúc sau, ông ta ngắt máy nói: “Tổng, tổng giám đốc... lúc nãy người gọi tới nói, cổ phiếu vẫn đang sụt giảm! Hơn nữa... chúng tôi nghi ngờ rằng, có người đang nhân cơ hội giảm giá này để thu mua một lượng lớn..”
“Hit..” Mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh!
“Trời ơi! Quả nhiên có người có ác ý bán tháo cổ phần trước, tạo nên sự khủng hoảng cho dân thu mua cổ phiếu, khiến mọi người cùng nhau bán tháo, dẫn đến việc giá cổ phiếu sụt giảm mạnh... Hơn nữa họ sẽ nhân cơ hội này để thu mua nhiều cổ phần của Bắc Minh thị!” Có người kinh hô.
“Nếu đối phương nắm được một lượng cổ phiếu nhất định, có thể đường đường chính chính đi vào Hội đồng quản trị, sau đó..." Uy hiếp vị trí của tổng giám đốc!
“Nói vậy là... có người âm mưu dùng cách thức đê tiện này để làm chiếm đoạt Bắc Minh thị?”
“Rốt cuộc người đó là ai vậy?”
Mọi người đều đang suy đoán, rốt cuộc ai là người có bản lĩnh lớn như vậy, lặng lẽ làm chuyện này đến mức thân không biết quỷ không hay?
Hơn nữa thủ đoạn rất mạnh mẽ vang dội, quả thật giết Bắc Minh thị nhanh tới mức không trở tay kịp!
Nếu không có bối cảnh hùng hậu thì không thể làm được chuyện này!
Rốt cuộc ai là người đang rung chuyển để quốc của mình?
Bắc Minh Thiện vẫn lạnh lùng như cũ, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ thâm sâu khó đoán.
Anh lạnh lùng nhìn lướt qua mấy nhân viên cấp cao đang ngôi trong phòng.
“Rốt cuộc người này là ai?!” Anh hừ lạnh một tiếng rôi cười mỉa mai: “Tôi cũng rất muốn biết, rốt cuộc người này đã mua chuộc bao nhiêu người các ông? Nếu không có mức thù lao tương đối, ai trong số các ông dám làm chuyện phản bội Bắc Minh thị như ông ta?!!I”
Dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông đang ôm cánh tay đầy máu của mình khóc lóc.
Quả thật, Bắc Minh thị đối xử không tệ bạc với họ.
Nếu không có khoản mức thù lao khổng lồ, ai sẽ lấy tiền đô của mình ra đặt cược?
Xem ra đối thủ này còn khó đối phó hơn Bắc Minh Thiện nghĩ.
Nhưng cuộc đời anh chưa từng gặp chữ “sợ, chỉ là không ngờ trận này lại tới sớm hơn dự đoán của anh nhiều như vậy!
Anh vươn tay xoa huyệt Thái dương hơi đau nhức của mình, bỗng cảm thấy chán nản với cục diện này...
“Hôm nay kết thúc cuộc họp tại đây đi! Tuyệt đối đừng để tôi bắt được, ai là nội gián trong số các ông! Bằng không...
Mấy chữ cuối cùng gần như biến mất trong đôi môi mỏng của anh.
Không cần anh nói ra cũng làm mọi người kinh sợ rồi!
Mấy nhân viên cấp cao sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy rời khỏi phòng hội nghị.
Lần này, phòng hội nghị rộng lớn sang trọng mới khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Bắc Minh Thiện tới trước cửa số sát đãt, rôi châm một điếu xì gà, ngắm nhìn phong cảnh độc nhất vô nhị trong thành phố A.
Bóng lưng của anh càng cô độc hơn lúc trước...
Chính anh cũng thừa nhận, lần này là do anh sơ sót!
Trong một tháng này, anh luôn đắm chìm trong cái được gọi là hợp đồng hôn nhân, nên khó mà tự kiềm chế...
Nếu không có nó, anh sẽ không bỏ bê Bắc Minh thị...
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, kéo dài chiếc bóng của anh.
Anh gượng cười.
Quả nhiên là hông nhan họa thủy. Sớm muộn gì người phụ nữ Cố Hạnh Nguyên này cũng lấy mạng anh...
Ánh nắng ấm áp đầu xuân dịu dàng chiếu xuống mặt đất, xua tan đi mùa đông lạnh giá.
Cố Hạnh Nguyên dẫn Trình Trình ra khỏi bệnh viện trung tâm thành phố A, đây là lần đầu tiên hai mẹ con nắm tay nhau đi trên đường lớn.
Người mẹ xinh đẹp trẻ trung, con thì đẹp trai ngoan ngoãn, tất nhiên sẽ thu hút nhiêu sự hâm mộ từ người đi đường.
Cô đã gạt hết đi tâm trạng u ám lúc trước, rồi nhìn đỉnh đầu con trai với ánh mắt ấm áp.
“Trình Trình, giờ mẹ đưa con vê trường, rồi chúng ta cùng đợi Dương Dương tan học được không?” Cố Hạnh Nguyên dịu dàng hỏi.
Trình Trình ngẩng đầu lên, nhìn cô với đôi mắt đen láy như đá đen, rồi lắc đầu đáp: “Mẹ, con không quay về trường đâu. Hơn nữa chúng ta không cần đợi Dương Dương, gần đây em ấy đang tập vở kịch không phù hợp với độ tuổi của tụi con”
“Hả? Kịch không phù hợp với độ tuổi?” Cố Hạnh Nguyên sáng mắt, nghĩ tới cậu nhóc tinh nghịch Dương Dương, cô lại mím môi cười.
“Vâng ạ” Trình Trình khẽ nhíu mày, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng toàn thân đã toát ra phong thái nhìn xa trông rộng: “Em ấy nói em ấy đang diễn vai nam chính đẹp trai nho nhã, phong lưu phóng khoáng, làm nhiều cô gái say đắm”
“Hả? Kịch trẻ em cũng có vai nam chính máu chó thế sao?” Cố Hạnh Nguyên không dám tin hỏi.
Trình Trình bày ra vẻ mặt không thể chịu đựng nổi, rồi lắc đầu nói: “Con đoán em ấy đã bị chú ba nhập rồi!”
“Xì”, Cố Hạnh Nguyên bật cười thành tiếng.
Ai mà không biết cậu ba nhà Bắc Minh là ngôi sao Bắc Minh Đông nổi tiếng khắp thế giới chứ?
Nhưng chỉ dựa vào vai nam chính chán ngán với mấy em gái trong mấy bộ phim máu chó, mới làm anh ta nổi tiếng như vậy!
Trình Trình liếc nhìn con đường đối diện, bỗng lên tiếng nói: “Mẹ, mẹ đợi con một lát..”
Rồi cậu bé buông tay Cố Hạnh Nguyên ra, chạy qua đường đối diện...
“Này, Trình Trình, cẩn thận con..”
Cố Hạnh Nguyên lo lắng cho con trai, đang định đuổi theo thì bị một chiếc xe bỗng chạy tới chặn lại...
Kít...
Tiếng phanh xe chói tai vang lên!
Cô sửng sốt, dừng bước ngẩng đầu lên nhìn, một khuôn mặt điển trai trong cửa kính xe đập vào mắt cô.
“.." Cô ngẩn người một giây.
Cô tiếp tục tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của Trình Trình, đến khi con trai an toàn đi qua con đường đối diện, rồi đi vào một tiệm đồ ngọt, cô mới thu hồi tầm mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông bước xuống xe, bộ đồ vest được ủi thẳng tắp, tóc chải ngược ra sau, hiện rõ phong thái thành thục cao quý, mái tóc vuốt keo bóng loáng.
“Chào Hạnh Nguyên” Anh mỉm cười, giọng nói dịu dàng này vẫn ấm áp như ánh mặt mặt trời năm đó.
“Chào..” Cô hơi cứng nhắc đáp lại: “Diệp Long...
Dưới ánh nắng mặt trời, tóc của Diệp Long càng bóng bẩy hơn.
Thấy Diệp Long ăn mặc thế này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy, hình như thiếu niên trong sáng năm đó đã biến mất rôi.
Người đàn ông này đã trưởng thành sau mấy năm trải nghiệm.
“Ha, sao thế? Em thấy anh nên vui quá à? Hay không quen với bộ dạng này của anh?” Diệp Long thấp giọng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng thẳng tắp, trên khuôn mặt điển trai toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Anh vẫn ấm áp vui vẻ như trước.
“Không, không phải.."” Cố Hạnh Nguyên nhất thời không thích ứng kịp: “Hai năm nay... anh sống tốt chứ?”
Cô nhớ, hai năm trước, nếu không phải Bắc Minh Thiện hiểu lầm cô và Diệp Long lén lút hẹn hò với nhau, anh sẽ không lưu lạc đến mức bị đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh, vì chuyện này mà cô luôn cảm thấy áy náy với anh.
“Ha ha, nhờ phúc của em mà giờ anh được mặc quân áo tươm tất, ngồi xe sang, đầy người đẹp bao quanh, đâu có chỗ nào sống không tốt?” Diệp Long nhún vai, dưới ánh mặt trời nụ cười của anh cực kỳ xán lạn.
Vẻ mặt đó như nói với Cố Hạnh Nguyên rằng, hai năm nay, anh không hề cùng đường như người khác suy đoán, mà ngược lại rời khỏi nhà Bắc Minh, anh càng sống đúng với phong cách của mình!
Nhưng không hiểu sao trong cái nhìn của Cố Hạnh Nguyên lại có sự chua xót.
Diệp Long trong ký ức của cô không phải thế này.
Cho dù anh cười tỏa nắng thế nào thì anh vẫn bị cô nhìn thấy sự trống trải trong đáy mắt.
Anh không vuil
Diệp Long không hề vui vẻ!