Bất kể là như thế nào, cô ta cũng phải kiên trì đối mặt.
Bước đến cửa phòng sách của Bắc Minh Thiện, cô ta sửa soạn là quần áo của mình một chút, sau đó đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa hai lần.
Cửa được mở ra rất nhanh, người đứng ở cửa mở cửa chính là Hình Uy.
Anh ta lễ phép gật đầu với Phỉ Nhi rồi nói: “Cô Phỉ Nhi.”
Phỉ Nhi cũng nhanh chóng gật đầu đáp lễ lại, cô ta chậm rãi đi vào trong phòng sách, lúc này nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang đứng trước tủ sách đưa lưng về phía mình.
Không đợi Phỉ Nhi nói chuyện, Hình Uy ở sau lưng của cô ta mở miệng trước: “ông chủ, cô Phỉ Nhi đến rồi.”
“Ừm.” Bắc Minh Thiện trầm rộng lên tiếng, sau đó đưa tay lên khoác khoác.
Hình Uy quay người rời khỏi phòng sách, cũng đóng cửa lại.
Giờ phút này, ở trong phòng chỉ còn lại hai người là Bắc Minh Thiện và Phỉ Nhi.
Phỉ Nhi cảm thấy giờ phút này trong căn phòng trở nên lạnh lẽo khác thường, lạnh đến nỗi thân thể của cô ta cũng không chịu được mà run một cái.
Nhưng mà cô ta vẫn bình ổn tâm trạng, đi về phía trước mấy bước, nói với Bắc Minh Thiện: “Thiện, anh tìm em có chuyện gì không?”
Bắc Minh Thiện từ từ xoay người lại, Phỉ Nhi nhìn thấy nét mặt bình tĩnh như nước của anh, trong lòng lập tức giật mình.
Đây là lần đầu tiên mà cô ta nhìn thấy Bắc Minh Thiện như thế này.
“Bắc Minh, Thiện, anh sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy, có phải là bị bệnh rồi không? Để em đi gọi bác sĩ khám cho anh một chút.” Phỉ Nhi nói xong liền muốn quay người lại.
Bắc Minh Thiện nhìn Phỉ Nhi, giọng nói lạnh lùng: “Không cần đâu, anh không sao, lần này gọi em đến đây là có chuyện muốn hỏi em.”
Phỉ Nhi chợt cảm thấy không ổn, nhưng mà cô ta lại không nghĩ ra mình đã làm ra chuyện gì để cho Bắc Minh Thiện như thế này.
Chuyện trước kia không phải đều xem như đã giải quyết rồi à, cho dù bây giờ anh có hỏi cái gì đi nữa, chỉ cần mình thề thốt phủ nhận thì sẽ không có việc gì.
Nghĩ đến đây, cô ta nói: “Thiện, chúng ta có chuyện gì thì nói thẳng là được rồi.”
Đôi mắt của Bắc Minh Thiện nhìn chăm chú vào hai mắt của Phỉ Nhi: “Nói cho anh biết, trước mấy ngày xảy ra chuyện em đã đi đâu?”
Trong lòng của Phỉ Nhi nhất thời “lộp bộp” một chút, cô ta hơi cúi đầu xuống, hai mắt nhanh chóng chuyển động. Sẽ không phải là chuyện bị bại lộ rồi đó chứ? Nhưng mà không có khả năng đâu, mình đi ra ngoài không có người nào đi theo mà, hơn nữa mình đi nhanh trở lại cũng nhanh, chắc là không có ai phát giác mới đúng.
Nghĩ đến đây, cô ta lại ngẩng đầu lên, lộ ra một vẻ mặt mờ mịt nhìn Bắc Minh Thiện: “Xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì? Không phải là em vẫn luôn ở trong nhà à, dì Bắc Minh có thể làm chứng cho em mà.”
...
Bắc Minh Thiện nhìn Phỉ Nhi, trên mặt của cô ta hiện ra biểu cảm nghi ngờ, giống như là cô ta thật sự không hiểu mình đang hỏi cô ta cái gì.
Thế là anh phải kiềm chế mà nói: “Để anh nhắc lại cho em nhớ, chính là mấy ngày chuẩn bị kết hôn, em đi ra ngoài làm cái gì?”
Phỉ Nhi nghe xong, nghĩ thầm có phải là chuyện đó đã bị anh điều tra ra được cái gì rồi không, từ khi ông Bắc Minh qua đời ngoài ý muốn, từ đầu đến cuối ở trong lòng của cô ta đều không được yên ổn, kiểu gì cứ luôn có cảm giác cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày chuyện này bị bại lộ.
Bởi vì trong lòng của cô ta biết rất rõ ràng Bắc Minh Thiện chắc chắn sẽ không từ bỏ chuyện này, còn có sự tham gia của cảnh sát, dựa vào phương pháp điều tra tội phạm của bọn họ, bản án như thế này hẳn là sẽ không khó phá.
Nhưng mà nằm ngoài dữ liệu của cô ta, cảnh sát đã phán vụ án này là thuộc về thang máy bị trục trặc dẫn đến chuyện ngoài ý muốn, cho nên bọn họ cũng không điều tra nữa.
Cùng lúc đó cô ta nhận được cuộc gọi của Đường Thiên Trạch, nói là cô ta có thể yên tâm, vụ án này xem như đã giải quyết rồi.
Nhưng mà cô ta biết dường như là Bắc Minh Thiện vẫn còn chưa có ý định buông tay, cho nên ít nhiều gì cô ta vẫn cảm thấy căng thẳng.
Mấy ngày trước Bắc Minh Thiện dẫn theo Dương Dương đi tham gia hoạt động, lúc này cô ta mới coi như yên lòng.
Bởi vì nếu dưới tình huống trong lòng của Bắc Minh Thiện có chuyện gì đó, anh sẽ không có tâm trạng đi ra ngoài, lại không cần phải nói đến việc dẫn theo Dương Dương đi ra ngoài chơi.
Có điều là cô ta phát hiện kể từ sau khi Bắc Minh Thiện trở về, anh lại trở nên trầm mặc giống như trước kia.
Nhưng mà cô ta cảm thấy cái đó bất quá cũng chỉ là bởi vì Cố Hạnh Nguyên mà thôi.
Cho nên cô ta cũng không để ở trong lòng, mặc dù là cô ta vẫn tương đối để ý đến việc Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên có tiếp xúc với nhau.
...
Bây giờ Bắc Minh Thiện đột ngột lại nhắc đến chuyện đó, chính xác là Phỉ Nhi cảm thấy hơi không kịp đề phòng.
Có phải là anh đã nghe được cái gì đó từ trong miệng của người giúp việc hay không?
Dứt khoát tùy tiện chế ra một lý do coi như xong, dù sao thì Đường Thiên Trạch cũng đã nói anh ta đã xử lý bên phía cảnh sát tốt rồi, hơn nữa cũng làm rất sạch sẽ.
Cho dù hiện tại Bắc Minh Thiện có muốn truy cứu cái gì, anh cũng khó mà tìm được chứng cứ.
Tùy tiện đưa ra một lý do để qua mặt anh là được rồi.
Phỉ Nhi hạ quyết tâm nói với Bắc Minh Thiện: “Thiện, ngày hôm đó không phải là em muốn kết hôn à, có người bạn nghe nói cho nên cho người mang đến một món quà cho em. Em đã nhận được quà thì sao có thể không nói cảm ơn tới cô ấy được chứ, cho nên em đi ra ngoài nói lời cảm ơn với người bạn đó của em.”
Bắc Minh Thiện nhìn Phỉ Nhi, biểu cảm của cô ta lộ ra rất bình tĩnh.
Anh xoay người lại ngồi xuống trên cái ghế da của mình: “Chỉ là một người bạn tặng quà, có cần phải đến nhà nói lời cảm ơn không, không phải gọi điện thoại cũng giống nhau à?”
Phỉ Nhi thấy Bắc Minh Thiện đã tin là thật, trong lòng đã thả lỏng không ít: “Thiện, anh cũng biết đó, từ sáng đến tối em cứ vẫn luôn ở trong nhà. Mặc dù là có thể xem tivi, có thể nói chuyện phiếm với dì Bắc Minh, nhưng mà em vẫn rất muốn đi ra ngoài để giải sầu một chút, cho nên em mượn cơ hội này để đi ra ngoài một chuyến.”
“Bọn em đã đi nơi nào vậy?” Bắc Minh Thiện cũng biết Phỉ Nhi nói đều là sự thật, quả thật là cô ta ở trong phòng ở nhà quá lâu rồi, đi ra ngoài cũng không có gì đáng trách.
Nhưng một điều để cho anh không cam lòng, chính là cô ta thủy chung vẫn không nói ra được tin tức mà anh muốn nghe.
Bắc Minh Thiện không muốn mình làm cho đề tài này qua đi, mặc dù là anh không hiểu rốt cuộc là Phỉ Nhi nói chuyện mập mờ là vì né tránh cái gì.
Phỉ Nhi nhẹ giọng cười một tiếng: “Hai cô gái thì có thể đi đâu được chứ, còn không phải là đi dạo khắp nơi hả, đi dạo trong cửa hàng gì đó.”
Những lời này của cô ta đã hoàn toàn xua tan suy nghĩ muốn cho cô ta một cơ hội khác của Bắc Minh Thiện.
Đôi mắt của anh nhìn về phía Phỉ Nhi trở nên rét lạnh khác thường, làm cho Phỉ Nhi cũng cảm nhận được bầu không khí đã có chỗ hòa hoãn lúc nãy lại trở nên căng thẳng một lần nữa.
...
Phỉ Nhi nâng mắt cẩn thận nhìn Bắc Minh Thiện, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh.
Lúc này trong lòng của cô ta đang phát run, cảm giác mình giống như là một phạm nhân đang chờ đợi bị xét xử.
“Hai cô gái đi dạo phố thì không có gì đáng trách, chỉ có điều là theo như anh được biết, ngày hôm đó Tô Ánh Uyển cũng không có đi cùng với em.” Bắc Minh Thiện chậm rãi nói.
Phỉ Nhi vẫn còn muốn cứu vớt lần cuối cùng, cô ta mỉm cười: “Thiện, em với Tô Ánh Uyển cũng không phải là bạn tốt của nhau, cô ta ở đâu thì đó cũng không phải là chuyện liên quan đến em.”
“Thật ra thì anh cũng rất có hứng thú muốn gặp người bạn này của em một lần, lúc kết hôn còn có thể tặng một cái hộp quà, người bạn này rất hiếm gặp. Mấy món quà đó anh còn chưa được nhìn thấy, không bằng em lấy ra cho anh xem xem, thuận tiện anh cũng muốn nói cảm ơn với cô ta.” Bắc Minh Thiện nói xong thì đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Phỉ Nhi vừa nghe thì đã biết Bắc Minh Thiện đã biết chuyện cái hộp, vì không để cho lời nói dối của mình bị vạch trần, cô ta thay đổi sắc mặt nhìn Bắc Minh Thiện: “Bạn bè của em anh đều biết rất ít, tại sao bạn bè của em anh phải muốn gặp, hơn nữa cô ấy tặng quà cho em chứ cũng không phải là tặng cho anh, em muốn cho anh xem thì cho anh xem, không muốn cho anh xem vậy thì không cho anh xem.”
Sau khi cô ta nói xong lời nói này, ngay cả bản thân cũng âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh cô ta đang nói gì với Bắc Minh Thiện đây chứ, đây không phải là đang đứng bên phe đối lập với Bắc Minh Thiện à? Nếu như chọc giận anh, những cố gắng trước kia của bản thân mình chẳng phải là uổng phí hết rồi sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của cô ta trở nên điềm đạm đáng yêu, đi đến bên cạnh của Bắc Minh Thiện đưa tay vòng lấy cánh tay của anh: “Thiện, em xin lỗi vì lúc nãy đã nói chuyện hung dữ với anh, chỉ là mấy ngày nay nhìn Cố Hạnh Nguyên đến nhà của chúng tôi, trong lòng của em vẫn luôn rất không thoải mái, cho nên mới nổi giận với anh, anh tha lỗi cho em đi có được không?”
Bắc Minh Thiện cúi đầu nhìn bộ dạng đó của Phỉ Nhi, nâng một cánh tay khác lên gạt bỏ cánh tay của cô ta ở trên tay của mình.
“Anh đã cho em cơ hội mấy lần rồi, nhưng mà em lại cứ không chịu nói thật với anh, em muốn anh làm sao tha thứ cho em đây.” Nói xong, anh lấy cái điều khiển từ xa từ trên mặt bàn, nhấn nút bấm.
Một cái màn hình màu trắng chậm rãi hạ xuống từ trên nóc phòng, che đi cái tủ sách ở phía sau.
Sau đó ánh đèn ở trong phòng sách dần tối lại, cái máy chiếu đang treo ở trên nóc phòng chiếu hình ảnh lên trên tấm vải trắng.
Hình ảnh đó chính là video giám sát trong khách sạn Daredevil.
Bắc Minh Thiện dùng cái bút laser chỉ vào trong màn hình rồi nói: “Em có nhận ra đây là ai không?”
Phỉ Nhi nhìn sang, chỉ thấy hình ảnh mình bước xuống xe taxi, ôm theo một cái hộp đột ngột xuất hiện ở trước mặt của mình.
Tiếp theo đó chính là hình ảnh cô ta vội vội vàng vàng đi vào trong thang máy và đi ra khỏi thang máy, cuối cùng lại biến mất trong lối đi khẩn cấp.
Phỉ Nhi vừa xem video vừa bắt đầu tính toán rốt cuộc là Bắc Minh Thiện nắm giữ được bao nhiêu tư liệu liên quan đến mình.
Nhưng mà cô ta nhớ Đường Thiên Trạch đã từng nói, chứng cứ liên quan đến án tử đó cũng đã được xử lý rồi, sẽ không có người nào có thể điều tra ra được.
Mặc dù là cô ta cũng không tin tưởng Đường Thiên Trạch, nhưng mà chuyện cho đến bây giờ cũng chỉ có thể tin anh ta một lần, nếu không mình chủ động khai ra thì cũng chỉ có thể thừa nhận mình không có đường quay đầu.
Sau khi chiếu xong video, ánh đèn ở trong phòng sách lại sáng lên một lần nữa.
Giờ phút này, hơi thở rét lạnh và giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện lại truyền đến từ bên cạnh của cô ta một lần nữa: “Nói đi, em đến đây để làm cái gì hả? Người bạn thần bí của em lại ở đâu, hơn nữa tại sao đoạn hình ảnh sau khi em đi vào nhưng mà lại không nhìn thấy em đi ra, cái hộp ở trong tay của em chắc là món quà nhỉ? Đừng nói cho anh nghe, chẳng qua là các em đang chơi bịt mắt trốn tìm ở trong khách sạn?”
...
Trong lòng của Phỉ Nhi đang không ngừng bồn chồn, nhưng mà trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ, cô ta quay đầu nói với Bắc Minh Thiện: “Thiện, sở dĩ em đến đó cũng là bởi vì em muốn trả lại cho cô ấy món đồ đó.”
“Trả lại cho cô ta?” Lý do này để cho Bắc Minh Thiện cảm thấy rất bất ngờ.
“Thiện, anh có biết không, món quà mà cô ấy gửi không chỉ có người giúp việc mà ngay cả dì Bắc Minh cũng đã nhìn thấy. Nhưng mà sau khi em thấy được đồ vật ở bên trong, em liền quyết định phải trả lại cho cô ấy, bởi vì em nhìn thấy ở bên trong là một bức tượng phật bằng vàng.” Phỉ Nhi giống như là đang nói là một lời thề sắt son, cô ta nhìn thấy ánh mắt của Bắc Minh Thiện có chỗ thay đổi, xem ra là tin tức mà anh nắm giữ cũng không tính là nhiều.