“Mẹ, con nghĩ lần này con qua đó nộp tiền nhà xong thì mẹ đừng ở đó nữa, mẹ dọn tới chỗ con ở đi.” Cố Hạnh Nguyên đương nhiên biết nhà mình hiện tại cũng khá nhỏ, huống chi mẹ còn dọn sang.
Nhưng cô nghĩ bệnh tình của mẹ cần thời gian chữa trị và khôi phục. Bây giờ Hình Uy nói muốn để Kiều Kiều dọn đi dưỡng thai, Anna cũng đi theo, như vậy thì có thể trống ra một căn phòng. Mẹ ở cũng vừa khéo.
Lục Lộ vui vẻ nhìn cô: “Nguyên, thật là làm khó con rồi, vừa phải làm việc, còn phải chăm sóc mẹ. Thực ra mẹ nhìn ra được, cậu Vân đó hình như có ý với con. Nếu con và cậu ấy hợp nhau thì không bằng gả cho cậu ấy, con là con gái, nếu không có đàn ông giúp đỡ thì không được.”
Cố Hạnh Nguyên nghe vậy mặt thoáng chốc đỏ lên: “Mẹ, thực ra chúng con cũng từng muốn kết hôn, nhưng giữa chúng con còn rất nhiều vấn đề, cho nên cuối cùng liền tách ra.”
“Vấn đề giữa các con có phải là Bắc Minh Thiện không?” Lục Lộ mặc dù bị bệnh nhưng đầu óc vẫn khá minh mẫn.
“Thực ra cũng không hoàn toàn vì anh ta, còn có rất nhiều vấn đề khác. Mẹ đừng lo lắng, chuyện này đã qua rồi. Con cảm thấy bây giờ con và anh ấy làm bạn rất tốt.”
Cố Hạnh Nguyên thực ra cũng không muốn nhắc tới chuyện cùng với Vân Chi Lâm. Quá khứ chính là quá khứ, trên đời này không có thuốc hối hận, chỉ có nhìn về phía trước mới bước lên một con đường mới.
Ngày hôm sau vừa khéo là ngày nghỉ, Cố Hạnh Nguyên sáng sớm đã giao Trình Trình và Cửu Cửu cho Anna là Lạc Kiều.
“Nguyên, cậu cứ yên tâm đi đi, hai đứa này giao cho tụi tớ, cậu yên tâm đi.” Lạc Kiều cười hì hì nói, còn vỗ bụng, căn bản không nhìn ra dáng vẻ thận trọng chi li như những bà bầu khác từ trên mặt cô ấy.
“Này, lấy móng vuốt của em ra! Chú ý một chút được không, vỗ ngốc cháu trai cả của anh thì làm sao.” Vân Chi Lâm cau mày nhìn cô ấy.
Anna ở một bên nói: “Cô không thể tùy tiện vỗ bụng như vậy, như vậy không tốt cho đứa bé.”
“Đúng vậy, cậu cũng sắp thành mẹ người ta rồi, sao cái gì cũng không chú ý.” Cố Hạnh Nguyên cũng tham gia đoàn chiến đấu thảo phạt Lạc Kiều.
“Hạnh Nguyên, anh thấy một mình em đi cũng không làm được gì, không bằng anh đi với em, như vậy một là có người giúp đỡ, hai là làm gì cũng có thể nhanh hơn, thời gian có hạn cũng có thể đi sớm về sớm.” Vân Chi Lâm quả thực cũng không muốn để một mình cô đi, dù sao thì cũng là một người phụ nữ, rất nhiều chuyện không làm được, hơn nữa cũng suy nghĩ vì an toàn của cô.
“Tục ngữ nói, nam nữ phối hợp làm việc không mệt. Sư huynh, anh cũng đừng đợi Nguyên gật đầu, trực tiếp đi theo là được rồi.” Lạc Kiều vừa bị họ nói đến nghẹn họng, bây giờ cuối cũng có thể phản kích một lần rồi.
Cố Hạnh Nguyên khẽ đỏ mặt, hung hăng trừng mắt cô ấy, sau đó lại nhìn Vân Chi Lâm: “Cảm ơn anh, vậy chúng ta đi đi.”
Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm lái xe của mình tới thành phố S.
Dọn nhà giúp mẹ không phải chuyện nhẹ nhàng, lái hai chiếc xe chính là để chứa những thứ quan trọng. Những đồ dùng khác thì có thể để công ty dọn nhà vận chuyển sẽ yên tâm hơn nhiều.
Hai người họ rất nhanh đã tới thành phố S, Cố Hạnh Nguyên dựa theo mảnh giấy mẹ đưa, dùng GPS nhanh chóng tìm thấy nơi ở trước đây của mẹ.
Xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn, đây là một tòa nhà tập thể kiểu cũ còn chưa kịp tháo dỡ được xây dựng vào cuối những năm tám mươi thế kỷ trước.
Nhà tập thể chính là mỗi tầng đều có một hành lang thật dài nối liền thật nhiều phòng đơn.
Họ leo cầu thang lên tầng ba, xoay người sang phải chính là nhà mẹ ở.
Cố Hạnh Nguyên đứng đó nhìn xung quanh.
Trên hành lang dùng chung giăng không ít dây phơi đồ giống như mạng nhện ngang dọc đan xen.
Quay đầu nhìn nhà mẹ ở.
Cánh cửa gỗ cũ nát, bên trên chỉ treo ổ khóa to đơn giản đã gỉ sét.
Cạnh cửa là cửa sổ gỗ đã mục tróc sơn.
Trên khung còn khảm mấy mảnh pha lê xung quanh đã ố đen, dùng khăn lau lộ ra một vòng tròn trong suốt.
Cố Hạnh Nguyên nhón chân, mò lên hiên tìm ra chùm chìa khóa.
Lục Lộ cố ý để ở đây, có lẽ bà ta cảm thấy chìa khóa đặt ở đây đã đủ an toàn rồi, đương nhiên điều bà ta càng tự tin là trong nhà không có thứ gì đáng giá đi.
Cố Hạnh Nguyên tay cầm chìa khóa khẽ run rẩy, nhẹ nhàng mở ổ khóa.
“Kẽo kẹt...”
Cửa bị đẩy phát ra tiếng vang cực kỳ buồn bực chỉ có thể nghe thấy trong các bộ phim xưa.
Đồng thời, bụi bặm chất đầy trên khung cửa cũng ào xuống.
Trong phòng xộc lên mùi phức tạp giống như thứ gì mốc meo lại xen lẫn chút thối rửa.
Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm đứng ở ngoài, khẽ cau mày, họ làm thế nào cũng không nghĩ tới, người từng có chút tiếng tăm như Lục Lộ lại sống trong hoàn cảnh thế này nhiều năm như vậy.
Điều này khiến trong lòng Cố Hạnh Nguyên không nhịn được có chút chua xót, mắt cô cũng khẽ đỏ lên.
Lúc này, dưới lầu truyền tới tiếng bước chân nặng nề.
Một lát sau, tiếng bước chân cách họ ngày càng gần, một ông cụ nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi xuất hiện trước mặt họ.
“Xin chào, tôi là chủ nhà nơi này, hai người sao lại có chìa khóa của Lục Lộ?”
Cố Hạnh Nguyên và Vân Chi Lâm gật đầu thân thiện với người đó, cô mỉm cười nói: “Chào ông, con là con gái bà ấy, mẹ con bây giờ nhập viện, bà kêu con tới giúp bà làm một số việc, thuận tiện nộp tiền nhà bà thiếu.”
Ông cụ đánh giá hai người trẻ đứng trước mặt, khẽ cau mày, khuôn mặt đầy vết nhăn rõ ràng lộ ra hoài nghi: “Con là con gái Lục Lộ? Nhưng con gái bà ấy không phải sớm đã mất tích rồi sao...”
Trong mắt Cố Hạnh Nguyên bất giác lóe lên kinh ngạc, ông cụ đứng trước mặt mình lại biết chuyện mẹ mình năm đó mất con. Xem ra người này và mẹ hẳn khá thân quen.
Cô vẫn duy trì mỉm cười: “Ông ơi, là thế này. Con quả thực là con gái Lục Lộ, mẹ con chúng con nhận ra nhau cũng mới gần đây thôi.”
Cô nói rồi vươn tay chỉ Vân Chi Lâm đứng cạnh mình: “Đây chính là luật sư Vân vừa khéo gặp mẹ con, sau đó giúp mẹ con chúng con nhận nhau.”
Vân Chi Lâm mỉm cười gật đầu.
Ông cụ gật đầu: “Ồ, Lục Lộ khổ sở nhiều năm như vậy, cuối cùng qua hết rồi. Chỉ đáng tiếc bà ấy lại nhập viện. Bà ấy bệnh nặng lắm sao?”
“Bây giờ mẹ con đang trong quá trình bình phục rồi. Con thấy ông và mẹ con rất thân quen.” Cố Hạnh Nguyên rất hi vọng có thể biết được chuyện trước đây của mẹ từ trong miệng ông cụ.
Ông cụ gật đầu: “Ông và Lục Lộ từ sớm đã quen rồi, bà ấy luôn ở đây, năm đó bà ấy hát rất hay, là minh tinh nơi này. Sau đó bà ấy quen một người đàn ông, quan hệ giữa họ rất thân thiết. Ông nghe nói người đàn ông đó gia cảnh rất tốt, đoán rằng rất nhanh thôi bà ấy sẽ có thể theo người đàn ông đó bước cao bước xa rồi. Nhưng chuyện đời khó đoán, Lục Lộ phát hiện mình có thai, tiếp đó sinh ra con. Nhưng không bao lâu sau thì con mất tích, tiếp đó người đàn ông đó không biết vì nguyên nhân gì cũng rời đi mẹ con, một gia đình vốn rất hạnh phúc cứ vậy ly tán.”
Ông cụ nói tới đây, dùng tay chỉ căn phòng: “Bà ấy chính là sinh ra con ở đây, nhưng sau đó không biết làm sao liền nghe nói con mất tích. Từ đó về sau, Lục Lộ giống như biến thành người khác, giọng ca của bà ấy cũng không còn hay như trước đây nữa, dần dần bà ấy liền ảm đạm đi. Đã từng có một khoảng thời gian có rất nhiều công tử thổ lộ tình cảm ái mộ với bà ấy, nhưng đều bị bà ấy cự tuyệt. Cứ như vậy, bà ấy luôn ở trong căn nhà này, ở suốt hơn hai mươi năm.”
Ông cụ nói tới đây, bất giác lại thở dài rồi lắc đầu.
Cố Hạnh Nguyên không nghĩ tới chuyện của mẹ lại như vậy. Cô xoay người vào nhà, mượn tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn bày biện trong phòng.
Vân Chi Lâm và ông cụ cũng vào theo, ông cụ xoay người kéo cọng dây rũ trên tường.
“Lách tách”
Bóng đèn tròn chỉ có 15W treo chính giữa trần nhà sáng lên, phát ra tia sáng mờ nhạt.
“Bày biện nơi này thật sự không thay đổi chút nào, giống hệt hơn hai mươi năm trước. Haiz...”
Biểu cảm ông cụ rõ ràng có chút tiếc nuối, khẽ lắc đầu rồi nói: “Các con ở đây giúp bà ấy thu dọn đi, ông xuống lầu.”
“Ông ơi đợi chút.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi xoay người đi tới trước mặt ông, lấy một số tiền trong túi ra: “Con đóng tiền nhà mẹ con thiếu mấy tháng nay thay bà.”
Nhưng ngoài dự đoán của cô, ông cụ vội xua tay: “Được rồi, được rồi. Bà ấy ở đây nhiều năm như vậy, nói thế nào chúng ta cũng xem như bạn cũ. Tòa nhà này vốn phải phá bỏ, ông vốn còn có chút lo lắng nơi này bị dỡ bỏ thì bà ấy không nơi nương tựa không biết phải đi đâu ở, bây giờ tốt rồi, tìm thấy con rồi. Bà ấy cũng xem như già có nơi nương tựa.”
Ông cụ vừa nói vừa xoay người chậm chạp bước ra khỏi phòng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn bóng lưng khòm của ông biến mất ngay trước mắt.
“Hạnh Nguyên, không nghĩ tới mẹ em sống khổ sở như vậy. Người đàn ông rời bỏ bà, anh thấy rất có khả năng chính là ba em. Giữa họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, dẫn đến cuối cùng chia tay chứ? Còn nữa là lúc đó em ngoài ý muốn mất tích, quả thực có chút khiến người ta không ngờ tới.”
Cố Hạnh Nguyên không đáp, chỉ xoay người lại, mượn ánh đèn mờ ào nhìn bày biện trong phòng.
Trong căn phòng hơn hai mươi mét vuông, đồ dùng thực sự cực kỳ đơn giản, cạnh bức tường trong cùng đối diện cửa phòng bày chiếc giường thanh thép đã có chút gỉ sét.
Chiếc chăn màu lam xếp ngăn nắp đặt trên ga giường màu nhạt.
Cạnh đầu giường là bàn trang điểm bằng gỗ. Trên đó bày mấy đồ mỹ phẩm đơn giản, nhưng có vẻ đã lâu không được đụng tới.
Kệ phía dưới tấm gương bầu dục đặt khung hình đã phủ đẩy bụi.
Cố Hạnh Nguyên bước tới, cầm khung hình lên, dùng tay khẽ phủi bụi bên trên.
Đó là một tấm hình đen trắng, đôi vợ chồng trẻ ôm đứa bé bụ bẫm.
Khóe miệng họ đều lộ ra nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ cực kỳ hạnh phúc.
Góc trên bên phải tấm hình còn có một hàng chữ: Kỷ niệm Hạnh Nguyên trăm ngày tuổi.
Cố Hạnh Nguyên dùng tay vuốt khẽ ba người trong bức hình, đây chính là bức hình toàn gia đình duy nhất của họ.