“Ok, tôi sẽ cân nhắc kỹ đề nghị của giám đốc Cố. Nhưng có một câu nói: Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Tôi cũng chỉ làm việc thoe mệnh lệnh thôi. Nếu cô có ý kiến gì khác thì cứ liên hệ trực tiếp với sư phụ mà nói.” Nói xong anh ta ra ngoài, đóng cửa lại.
Sau khi Đường Thiên Trạch đóng cửa rời đi, Cố Hạnh Nguyên cũng thu dọn đồ đạc, cô định đi tìm Lý Thâm.
Chẳng mấy chốc cô đã lái xe trên con đường dẫn tới căn biệt thự chứa đầy kỷ niệm đó.
Cô vừa lái xe vừa suy nghĩ lát nữa gặp Lý Thâm thì nên nói gì, làm gì.
Chỉ chốc lát, xe của cô đã dừng trước cửa biệt thự.
Khi Cố Hạnh Nguyên xuống xe, cô đã thấy Lý Thâm đang đứng sẵn ở cửa chờ mình.
Khuôn mặt hơi già của ông mang theo nụ cười.
Trong một thoáng, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy nụ cười đó rất giống nụ cười của mẹ, khiến cô cảm thấy ấm áp.
Nhưng ngay sau đó cô nhận ra sự hư ảo và không chân thực của cảm giác này.
“Hạnh Nguyên, không ngờ con lại chủ động đến tìm ba. Con có biết khi ba nghe tin này đã vui thế nào không?”
Lời này của Lý Thâm không phải là lời nói khách sáo, mà là tiếng nói từ tận đáy lòng.
Chỉ là Cố Hạnh Nguyên đối mặt với tiếng nói xuất phát từ trái tim ông ta, không có mấy phần cảm động.
Cô chỉ cúi đầu, chậm rãi bước lên cầu thang rồi theo Lý Thâm đi vào hành lang.
Cô lại một lần nữa nhìn thấy những bức ảnh cũ không chỉ một lần hiện về trong tâm trí.
Không phải vì điều gì khác, mà là cô muốn lại nhìn thấy hơi ấm tuổi thơ duy nhất của mẹ và mình.
“Hạnh Nguyên, con muốn uống gì?” Lý Thâm đưa cô vào phòng khách sau đó chỉ vào ghế sofa cách đó không xa.
“Cảm ơn, bây giờ tôi không muốn uống gì.” Cô nói rồi đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Lần trước khi đến đây, cô chỉ đứng trong hành lang một lúc chứ không bước vào trong toà biệt thự.
Hôm nay là lần đầu tiên cô vào, không tránh khỏi tò mò nhìn xung quanh.
Phòng khách này không lớn hơn phòng khách nhà Lạc Kiều bao nhiêu, nhưng dù là phong cách hay vật liệu trang trí đều hơn hẳn không chỉ một hai bậc.
Cũng không phải nói trang trí ở đây sang trọng thế nào, ngược lại nó có vẻ rất đơn giản. Nhưng những vật liệu trang trí ấy lại vô cùng trân quý, mang phong cách cổ điển, sang trọng mà lại khiêm tốn.
Mặc dù Cố Hạnh Nguyên không am hiểu lĩnh vực này cho lắm, nhưng cô cũng nhìn ra được địa vị của Lý Thâm không hề đơn giản. Nếu không cục trưởng Quách và Nghiệp đoàn luật sư cũng không bị ông ta chi phối. truyện tiên hiệp hay
Lý Thâm lấy trong tủ lạnh ra hai lon trà thảo mộc, sau đó ông ta cũng ngồi xuống cạnh cô.
“Trời khá nóng, uống cái này cho hạ nhiệt.” Vừa nói ông vừa đưa cho Cố Hạnh Nguyên một lon.
“Cảm ơn ông.”
Lý Thâm nhìn cô rồi cười nhẹ: “Giữa chúng ta có cần phải khách sáo vậy không?”
“Rất cần.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi mở nắp lon, sau đó ngửa đầu uống một ngụm, giờ phút này cô thật sự cần hạ nhiệt.
Trước câu trả lời của con gái, Lý Thâm cũng chỉ có thể khẽ gật đầu: “Vậy cũng được, ít nhất con sẽ cảm thấy khá hơn.”
Trong phòng khách, hai người cứ như vậy, mỗi người cầm một lon trà thảo mộc trong tay nhưng không ai nói gì nữa, chỉ có thể nhìn đồng hồ trên tường quay đi vòng lại, bầu không khí hơi gượng gạo.
Nửa giờ sau, bầu không khí trong phòng khách vẫn như lúc Cố Hạnh Nguyên vừa mới đến.
Lý Thâm không tiếp tục ngồi im được nữa, ông ta muốn phá vỡ cục diện này, vì vậy ông đặt lon nước trong tay xuống rồi lấy tẩu thuốc bằng gỗ san hô ra.
Lý Thâm đưa tẩu thuốc bằng gỗ san hô ra rồi nói: “Con nhìn xem đây là cái gì.” Nói rồi ông đưa nó cho Cố Hạnh Nguyên đang ngồi cách đó không xa.
Lúc này trong lòng Cố Hạnh Nguyên cũng đang rất rối, cô không ngừng tự hỏi bản thân mục đích mình đến đây là gì? Thật sự cần thiết cho Lý Thâm một cơ hội sao?
Ông ta là người đã nhẫn tâm bỏ rơi mẹ khi bà cần giúp đỡ nhất, cho dù ông ta có vô vàn lý do để giải thích cho hành vi năm đó nhưng dù là vậy thì hành vi của ông ta cũng không thể tha thứ.
Nhưng nếu không khuyên can ông ta dừng lại thì dường như lại có lỗi với lương tâm mình, dù sao ông ta cũng là ba ruột cô.
Lúc này, Lý Thâm đưa cho cô một cái tẩu, khéo léo phá vỡ cục diện bế tắc này.
Cô đưa tay nhận lấy, nhìn thật kỹ cái tẩu.
Có thể thấy Lý Thâm giữ gìn nó rất cẩn thận, trên cái tẩu không một hạt bụi, sáng bóng như mới.
“Đây là đồ mẹ con tặng ba. Bao nhiêu năm nay, nó vẫn luôn được ba giữ gìn cẩn thận, mỗi lần nhìn nó giống như mẹ con vẫn ở bên ba.”
Lý Thâm cười nói, cái tẩu này là chỗ dựa tinh thần duy nhất trong cuộc đời ông ta.
Cố Hạnh Nguyên ôm chặt chiếc tẩu thuốc vào ngực, như cũng muốn cảm nhận tình thương của mẹ từ trên trời cao.
“Hạnh Nguyên, hôm nay con tới chắc hẳn có chuyện muốn nói với ba đúng không?” Lý Thâm không cười nữa, ông ta nói không hề vòng vo, giấu giếm, rất trực tiếp.
“Đúng vậy, tôi tới tìm ông có việc, thật ra vẫn là câu nói cũ, hy vọng ông có thể bỏ qua cho Bắc Minh thị.”
“Không được! Hạnh Nguyên, nếu con đưa ra yêu cầu khác thì có thể ba sẽ đồng ý, nhưng chuyện này thì không thể thương lượng.” Vẻ mặt Lý Thâm đã có chút tức giận.
Bắc Minh thị là điểm mấu chốt của ông. Khi không đụng tới điểm mấu chót thì có thể nói mọi chuyện rất dễ dàng, nhưng khi đã đụng tới điểm mấu chốt thì ông sẽ không đồng ý.
Trên đường đến đây, Cố Hạnh Nguyên đã chuẩn bị tinh thần để nghe lời từ chối của ông ta.
Cô không giống lần trước, sau khi Lý Thâm nổi giận thì cô cũng nhảy dựng lên, lúc này cô vẫn tỏ ra thoải mái: “Tôi hy vọng ông có thể hiểu tôi không phải đang năn nỉ ông, cũng không phải ra lệnh cho ông. Tôi chỉ đang nhắc nhở ông nếu không dừng lại kịp thời thì rất có thể ông sẽ phải đối mặt với hậu quả không thể cứu vãn.”
Lý Thâm cười lạnh lùng: “Có thể có hậu quả thế nào chứ? Hạnh Nguyên, con đừng dùng câu này để uy hiếp ba. Con cũng không nghĩ xem từ những luật sư đó cho đến cục trưởng Quách, còn cả Bắc Minh Diệp Long vì sao lại có thể thuận lợi trở về Bắc Minh thị? Tất cả đều do có ba chống lưng phía sau hết. Con nói xem còn điều gì ba không thể chịu đựng được nữa?”
“Ông là hậu thuẫn vững chắc của cục trưởng Quách, chắc cũng biết rõ ngày đó ông ta đã làm gì với tôi. Ông luôn miệng gọi tôi là con gái, nhưng khi cấp dưới của ông có ý đồ với tôi thì ông lại không đứng ra, mà là Bắc Minh Thiện đứng ra cứu tôi.” Cố Hạnh Nguyên nhìn Lý Thâm: “Khi tôi biết ông là hẫu thuẫn của ông ta, ông có biết tôi thất vọng về ông thế nào không?”
Lý Thâm nghe câu này của cô xong, nỗi bực dọc tích tụ trong lòng vừa rồi cũng bớt đi một chút. Không thể phủ nhận, trong chuyện này ông ta thực sự hơi thất trách, ông không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Đây là ông nợ con gái.
“Con yên tâm, chắc chắn ba sẽ cho con một câu trả lời thoả đáng sau khi giải quyết xong việc.”
Dù Cố Hạnh Nguyên muốn thuyết phục Lý Thâm để ông từ bỏ việc báo thù, nhưng không ngờ ông ta lại cố chấp và bảo thủ đến vậy.
Niềm tin này đã ăn sâu bén rễ vào tâm trí ông.
“Hạnh Nguyên, con biết không sở dĩ ba có địa vị ngày hôm nay hoàn toàn là vì ba có niềm tin này. Ba biết nếu muốn đạt được mục đích thì phải trở nên mạnh mẽ hơn họ. Nhưng trong thời đại đó, ba vẫn chưa có thực lực mạnh như họ, và về lâu dài dường như càng không có khả năng này. Có điều, mọi con đường đều dẫ đến thành Rome, nếu dựa vào kinh tế không được thì phải dựa vào thế lực khác.”
Khi Lý Thâm nói đến đây, dường như ông ta rất có hứng thú. Đây là điều ông ta tự hào nhất: “Trên đời này, từ xưa đến nay mọi thứ đều thay đổi, nhưng có hai thứ không bao giờ thay đổi. Một là tiền, hai là quyền. Nhà Bắc Minh có tiền thì ba phải có quyền.”
Cố Hạnh Nguyên nghe Lý Thâm hứng khởi kể lại lịch sử của mình, tuy rằng sau nhiều năm, ông ta đã thật sự trở thành một người tuy không thể nói là “kẻ mạnh trong đảng cầm quyền”, nhưng cũng được coi là người có thể một tay che trời.
Đến cuối cùng, Lý Thâm nói với cô đầy ẩn ý: “Hạnh Nguyên, nếu con có thể rời khỏi Bắc Minh thị, không còn quan hệ gì với Bắc Minh Thiện nữa thì ba có thể đảm bảo con có thể sống một cuộc sống tốt hơn. Còn ba đứa trẻ, dù chúng đều mang họ Bắc Minh, nhưng ba cũng có thể bỏ qua không nhắc chuyện cũ. Dù sao chúng cũng là cháu ngoại ba, tóm lại mấy mẹ con các con sẽ có cuộc sống tốt hơn ở nhà Bắc Minh. Con nhìn nhà Bắc Minh bây giờ xem đã thành cái gì rồi, chia bè kết phái, tranh giành lẫn nhau. Haiz… Bắc Minh Chính sẽ không bao giờ nghĩ rằng đế quốc mình cố gắng gây dựng cả đời lại trên bờ vực sụp đổ ở thế hệ thứ hai.”
“Chiếc bánh này của ông dù là vẽ cho ai thì tôi nghĩ khó ai có thể từ chối, nhưng với tôi, nó chẳng có chút sức hấp dẫn nào.”
Câu này của Cố Hạnh Nguyên khiến Lý Thâm rất ngạc nhiên: “Con có biết mình đang nói gì không? Sở dĩ bây giờ con có thể nói câu này là vì trong tay con đã có vốn, mà Bắc Minh thị cũng là vốn của con. Nhưng đến một ngày, Bắc Minh Thiện không còn nữa, những thứ con đang có cũng sẽ biến mất, kể cả chiếc xe hơi sang trọng mà con đang đi ngày hôm nay… Sau khi những thứ này đều không còn nữa liệu con còn nói được câu này không? Hạnh Nguyên, con còn rất trẻ, rất nhiều chuyện con chưa thể nghĩ được một cách toàn diện.”
“Không, tôi có thể nói được những lời này là vì tôi đã từng xuất thân từ hoàn cảnh nghèo khó thực sự. Mặc dù không thể nói tôi đã nếm trải tất cả hương vị cuộc sống, nhưng tôi cũng đã nếm trải hơn rất nhiều người. Tôi đã từng trải qua những ngày tháng nghèo khổ, những ngày tháng tủi nhục, tôi vẫn có thể nghiến răng kiên trì. Mặc dù bây giờ tôi đang ngồi ở vị trí khiến bao người hâm mộ, ghen tỵ, nhưng tôi không nghĩ vị trí này thuộc về tôi. Đến thời điểm thích hợp, tôi sẽ lựa chọn rời đi, trở về cuộc sống bình thường.” Cô nói rất điềm nhiên, giọng điệu bình tĩnh cho thấy sự bền vững kiên cố mà cô đã được rèn giũa trong nhiều năm.