"Bác Minh, Tư, Dương!"
"A..." Dương Dương theo bản năng quay người, vừa hay đối mặt với cặp mắt chim ưng bức người của Bắc Minh Thiện, thân hình nhỏ bé lập tức run rẩy, rồi nở nụ cười giả tạo: "Ôi trời, lão ba chim chết ~, ba bỏ em gái lớp trưởng rồi à.."
"Con nói xem!" Bắc Minh Thiện híp mắt lại, thuận tiện xách hai cánh tay nhỏ của Dương Dương lên: "Tự mình đi trêu chọc nát cả vườn đào, bây giờ lại muốn ba đi giải quyết cho hả!"
"Ai da ai da... nhẹ chút nhẹ chút... đau quá đau quá..." Cơ thể nhỏ bé của Dương Dương bị Bắc Minh Thiện xách lên giữa không trung, đôi chân nhỏ nhắn đá loạn xạ: "Gì chứ, lão ba chim chết, chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân mài! Chính ba còn vừa trêu chọc cái cô ẻo ẻo nào đó, ở ngay chính chỗ này mà giờ ba còn giả ngốc nữa!"
Bắc Minh Thiện vô thức nhíu chặt mi tâm: "Sunny? Cô ấy thì sao?"
Bắc Minh Thiện nhìn Trình Trình hỏi.
Trình Trình ngẩng đầu: "Cũng không có gì, vừa rồi Dương Dương bị một thầy coi bói quấn lấy, nói là ngoài mẹ ruột thì chúng con sẽ có thêm một mẹ kế...
"Bói mà con cũng tin?”
"Đương nhiên là không tin!"
Dương Dương kêu la: "Nhưng mà lão ba chim chết, vận đào hoa của ba cũng nhiều lắm, không chừng một ngày nào đó lại dẫn một người phụ nữ về bắt chúng con gọi mẹ thì sao!"
Bắc Minh Thiện thu lại ánh mắt, im lặng một chút, nhìn chăm chú vào hai đứa trẻ, hồi lâu sau mới nói: "Nghe này, cho dù ba cưới ai thì các con cũng chỉ có một người mẹ, chính là Cố Hạnh Nguyên! Nghe rõ chưa?”
"Thật ạ? Ba quyết định không cưới mẹ kế sao?" Hai mắt Dương Dương sáng rực.
".." Trình Trình mím môi không nói, trong lòng xẹt qua chút đau thương. Xem ra quyết định của ba vẫn chưa từng thay đổi, ba sẽ không lấy mẹ, cho nên, dùng một cách khác để khẳng định mẹ là duy nhất.
Bắc Minh Thiện không trả lời Dương Dương, nói lái sang chuyện khác: "Chẳng phải nói muốn đến thành phố S chơi à? Muốn đi nơi nào nữa không?"
Dương Dương vừa nghe đến đi chơi, tinh thân lập tức phấn chấn, cười đến rung cả người: "Lão ba chim chết, người ta muốn đi bơi..."
"Không được, trời rất lạnh!" Anh không nghĩ thêm mà từ chối ngay.
Dương Dương bĩu môi: "Vậy con muốn đi Thủy cung..."
".." Bắc Minh Thiện liếc con trai một cái, đứa nhóc này ba câu không rời được nước: "Thủy cung ở thành phố A còn nổi tiếng hơn thành phố S, khi nào về thành phổ A ba dẫn con đi cũng không muộn”
"Không, con không muốn... đợi đến khi vê thành phố A, biết năm tháng nào ba mới có ngày rảnh! Con muốn đi hôm nay... Bây giờ đi luôn..."
Vì Dương Dương quấn lấy đòi nên Bắc Minh Thiện đành lái xe đưa hai đứa con trai tới Thủy cung của thành phố S.
Thủy cung là nơi thu thập, nuôi và triển lãm động vật sống dưới nước.
Trước khi đi vào, Bắc Minh Thiện tranh thủ thời gian gọi một cuộc điện thoại cho Cố Hạnh Nguyên...
Chuông điện thoai bên kia reo hồi lâu cô mới nghe: "Alo...
"Có bận không?"
"Ừm.." Cô nhỏ giọng nói: "Bây giờ tôi đang có chút việc, chờ tôi về rồi nói. Anh cố gắng trông nom hai đứa nhỏ"
“Ôi...
Tút tút tút.
Bắc Minh Thiện trừng mất nhìn điện thoại, người phụ nữ này dám tắt máy của anh! Anh lại gọi lại nhưng điện thoại của cô đã tắt máy!
Thân hình nhỏ bé của Dương Dương đã đi thẳng vào trong Thủy Cung.
Trình Trình thì đứng bên cạnh Bắc Minh Thiện, ngẩng đầu trông thấy ba đang nhíu chặt lông mày: "Ba, sao vậy ạ?"
Bắc Minh Thiện cúi xuống nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trình Trình, trong lòng anh không hiểu sao mềm nhũn, thái độ cũng dịu xuống: "Không có gì, đi vào thôi.”
Trình Trình đi theo bên cạnh ba, giống như một quý ông nhỏ vậy, cho dù hai ba con đi đến đâu đều duy trì bộ dạng bình tĩnh và ưu nhã vốn có.
Dương Dương lại giống như con loăng quăng mà chui lên nhảy xuống trong Thủy Cung.
Mắt tròn mở to, cậu hết nhìn trên lại nhìn dưới rồi nhìn quanh, ngảm những loài thực vật biển trong bể nước trong suốt, còn cả các sinh vật biển phong phú, sống động trong tâm mắt nữa, cậu nhóc vui đến la hét...
"Woa ha ha, lão ba chim chết, ba mau nhìn kìa, coi rùa kia có giống ba không kìa?"
"Đó là ba ba! Về bản chất khác với con rùa!" Bắc Minh Thiện nói với vẻ không vui lắm, thăng nhóc này lại dám đá đểu anh!
"Con đã nói mà! Lão ba chim chết còn không bằng một con rùa!"
"Bắc Minh Tư Dương, con ngứa da phải không!"
"He he, không ạ.." Dương Dương tinh nghịch chạy xa vài mét, lại chỉ vào một con cá có hình dạng kỳ quái hô lên: "Ôi trời, lão ba chìm chết... con này quá giống ba nè, ha ha ha...
Bắc Minh Thiện đến gần nhìn xem, khuôn mặt anh tuấn lập tức tối sầm lại.
Trình Trình mở to hai mắt nhìn, thấy một con cá lười biếng trôi lơ lửng trong bể kính.
Đó là một con cá giọt nước.
Nghe nói đây là "con cá có biểu cảm đau buồn nhất trên thế giới".
Bởi vì có một gương mặt rất buôn cười, hai đôi mắt cá chết vô tội, một cái đầu tròn, mũi to, miệng thì nhếch xuống dưới rộng ngoác... nhìn giống như
ai đó đang khóc lóc thảm thiết vậy.
Tóm lại, nó là loại động vật xấu xí nhất trên đời, Dương Dương không kiêng dè so sánh với lão ba chim chết của mình một phen.
"Wow, mọi người mau nhìn, còn có cả một con cá biết nhả khói lửa này.." Dương Dương ngạc nhiên khi nhìn những con cá có thể phun ra khói xanh...
Bắc Minh Thiện trước sau vẫn đút hai tay vào túi quân, lạnh lùng đi theo sau lưng hai đứa nhỏ.
Anh nhìn Dương Dương nghịch ngợm, Trình Trình an tĩnh, một loại cảm giác tự hào khi được làm ba bỗng sinh ra.
Tuy nói tên nhóc Dương này hầu như không đáng tin cậy, nhưng không thế phủ nhận, Hạnh Nguyên không để chút dấu vết buồn thương nào trên người thằng bé, Dương sống rất hạnh phúc.
Đây vừa hay chính là thứ mà anh thiếu sót nhất.
Trình thì trái lại, đi theo bên cạnh anh mấy năm nay, cũng lây vài thói xấu của anh.
Chỉ là, Trình hiểu chuyện, cũng thường an ủi anh.
"Ba, ba không vui sao?" Trình Trình dè dặt hỏi.
Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi hơi cong lên: "Con cảm thấy ba không vui à?"
Trình Trình mấp máy môi, vươn cánh tay ôm lấy đôi chân thon dài của anh, dựa đầu nhỏ vào, nhẹ nhàng võ về: "Con biết ba không thích tới mấy chỗ như thế này, ba muốn đi nơi nào, chúng con đi với ba được không?"
Trong lòng Bắc Minh Thiện run lên, sự quan tâm của Trình Trình làm anh thấy xúc động.
Anh ngồi xổm xuống, ngang bảng chiều cao với con trai, lần đầu tiên dùng lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm đang nhíu chặt của cậu bé: "Trình, ba cũng không phải là một người ba tốt, không đáng để con phải lấy lòng từng tí một như vậy đâu”
"Mẹ nói, giữa ba và con không cần lấy lòng, chỉ cần bỏ ra lòng chân thành là được rồi. Cho nên ba đừng hiểu lâm, không phải con muốn lấy lòng ba, chỉ muốn ba được vui một chút thôi" Gương mặt của cậu bé ngây thơ trong sáng, làm cho trái tim Bắc Minh Thiện mềm nhữn ra.
Anh lập tức nghẹn lời, thở dài một hơi rồi cười. Sống nhiều năm như vậy lại phải để con trai làm cho mình vui vẻ.
"Con cảm thấy ba không vui sao?" Anh khẽ hỏi.
"Vâng" Trình Trình không do dự gật đầu: "Mặc dù mọi người đều cho rằng ba không có tình người, nhưng trong mắt con, ba chỉ muốn dùng sự lạnh lùng nghiêm khắc bên ngoài là vỏ bọc đế che giấu nội tâm không vui thôi... Ba bị ông nội bắt làm những việc ba không thích, cho nên ba mới không vui; ba không thích sự tồn tại của con cho nên mới không vui; ba không thể lấy được người phụ nữ mà mình yêu, nên ba lại càng không vui...
".." Bắc Minh Thiện nghẹn lời, có cảm giác chật vật vì bị con trai nhìn thấu.
Anh không ngờ tới, lúc trước mình đối xử với Trình Trình vô tình, lạnh lùng như vậy mà đứa nhỏ này không chút oán hận anh, ngược lại còn quan tâm anh, để ý tới anh, điều này làm cho anh xấu hổ vô cùng...
Giờ phút này, anh thấy may mắn vì hai đứa nhỏ đều được thừa hưởng sự kiên nhẫn và thiện lương của Hạnh Nguyên.
Im lặng không nói câu gì hồi lâu, cuối cùng anh nói ra lời xin lỗi đến chậm bảy năm với Trình Trình: "...Thì ra trong mắt con, ba lại không vui vẻ đến thế... Thật xin lỗi, Trình..
Trình Trình ngước mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thắm của ba, cậu bé thấy được sự dịu dàng chưa từng có...
Vì câu "thật xin lỗi” này của ba, sống trên đời đến năm thứ bảy, thoáng một cái vành mắt Trình Trình liên đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Ba..."
Cậu nhóc không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng ba mình, vùi đầu yên lặng xót xa.
Lúc còn nhỏ, Trình Trình một lân lại một lân té ngã trước mặt ba, nhưng lân nào ba cũng buông tay rời đi, mặc cho cậu khóc lóc chật vật.
Mà lúc này đây, cậu có được cái ôm đã khát khao bảy năm từ ba mình!
"Ba... nói với con, đây là mơ sao.." Trình Trình chỉ sợ đây chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi.
Bắc Minh Thiện thở dài một cái, tay có hơi run run, động tác cứng đờ vỗ lưng của con trai, cười khổ một tiếng: "Nếu như đây là mơ, vậy thì chúng ta đừng tỉnh lại...
Cơ thể Trình Trình run lên, nháy mắt hiểu được ý của ba, hốc mắt lại rưng rưng...
Sáng sớm, Cố Hạnh Nguyên gọi điện thoại cho Vân Chi Lâm xong, vốn định đi đến chung cư Thiên Luân với Bắc Minh Thiện và bọn nhỏ.
Thì lại có một tin nhắn từ một số lạ tới làm lòng cô bối rối.
"Xin chào, cô Cố Hạnh Nguyên. Nghe nói cô đang tìm ba mẹ ruột của mình. Trong một lần tình cờ, tôi có quen biết một người phụ nữ, nghe người đó kể lể thì nghĩ chắc cô là đứa con gái thất lạc nhiều năm của bà ấy. Chỉ đáng tiếc là sáng nay bà ấy bất hạnh gặp phải tai nạn xe, bây giờ đang rất nguy kịch, muốn gặp mặt cô lần cuối. Mong cô có thể đến bệnh viện nhân dân số một ở thành phố S, tình hình rất nguy cấp!
..PS: từ một người có lòng tốt mong muốn hai mẹ con cô có thể đoàn tụ.
Phản ứng đầu tiên của Cố Hạnh Nguyên là người gửi tin nhắn này chính là nhất định biết được thân thế của cô!
Cô không biết được đây liệu có phải là một âm mưu hay không, nhưng không hiếu sao sự sợ hãi cứ quanh quấn trong lòng, cô sợ lỡ như cái người bị tai nạn xe kia thật sự là mẹ ruột của mình thì phải làm sao đây?
Cô ôm lấy một tia hi vọng, vội vàng bắt xe tới bệnh viện.
Trong bệnh viện người đến kẻ đi, cô không thể nào tìm kiếm được.
Cô đành đến quây thông tin của bệnh viện hỏi thử:
"Chào cô ý ta, xin hỏi sáng nay có người phụ nữ trung niên nào bị tai nạn xe được đưa tới đây không?"
"Người phụ nữ trung niên? Hình như có một người, cô tới phòng cấp cứu ở phía trước hỏi thử xem” Y tá phụ trách giải đáp thắc mắc vừa nói vừa chỉ lối đi tới phòng cấp cứu.
"Được, cảm ơn cô"" Cố Hạnh Nguyên vui mừng nói lời cảm ơn, rôi vội vàng chạy về hướng được chỉ dẫn.
Tình cảnh này làm cho cô nhớ tới năm đó hiểu lầm Mạc Cẩm Thành là ba mình, cũng giống như hôm nay đến quây hỏi y tá trong bệnh viện.
Có điều, năm đó là công dã tràng, còn bây giờ thì sao?
Cõ Hạnh Nguyên đến cửa phòng cấp cứu, y tá nói với cô, sáng nay có một người phụ nữ bị tai nạn xe, bây giờ đang làm cấp cứu bên trong.
Bệnh viện cũng đang cố gắng liên lạc với người nhà của bệnh nhân.
Cố Hạnh Nguyên không dám tùy tiện nhận người nhà, chỉ có thể đợi ở cửa phòng cấp cứu, đi qua đi lại.
Bỗng nhiên, phía sau lưng cô truyên đến một âm thanh.
"Xin chào, cho hỏi cô có phải là người nhà của bệnh nhân trong phòng cấp cứu kia không?"
Cố Hạnh Nguyên quay người nhìn lại, trước mắt là một cô gái nhìn qua chỉ chừng hai mươi tuổi.