Người đàn ông đứng ở cửa nghe xong liền nhíu mày: "Mời anh chờ một lát, tôi vào thông báo với tổng giám đốc La một tiếng."
Diệp Long nghe vậy cũng thấy có tia hi vọng, vội vàng nói cảm ơn.
Một lát sau, người đàn ông kia đi ra, lắc đầu nói với Diệp Long: "Xin lỗi anh, tổng giám đốc La đã từ chối yêu cầu của anh, với lại cũng bảo tôi đưa cái này ra cho anh mang về."
Nói xong, ông ta liền đưa bản thiết kế của chủ quản Dư mang đến vào buổi sáng đưa cho Diệp Long.
Ý rất rõ ràng, tập đoàn Bắc Minh thị đã bị loại.
Diệp Long cầm bản thiết kế, bản của chủ quản Dư đã không được thông qua, vậy nói rõ mình vẫn còn một tia hi vọng, anh nhất định phải tự mình đưa vào.
Nếu tổng giám đốc La không bằng lòng gặp anh, xem ra anh phải xông vào.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở, một người đi từ bên trong ra.
Diệp Long cũng lợi dụng khoảng cách hai người đi về phía người kia, vội vàng xông vào phòng họp.
"Thưa anh, anh không thể vào!" Hai người đàn ông kia tính ngăn cản anh nhưng đã chậm.
Khi Diệp Long xông vào phòng họp, chỉ thấy có mười mấy người ngồi trong phòng lớn, ai cũng đang cúi đầu xem bản thiết kế của các công ty gửi tới.
Tổng giám đốc La ngồi chính giữa bàn hội nghị, nhìn thấy có người xông vào phòng họp thì lông mày hơi nhíu lại.
"Anh là ai, không thấy chúng tôi đang họp sao, nhanh đi ra ngoài cho tôi!"
Mười mấy người trong phòng họp nghe tổng giám đốc La quát lớn thì lập tức buông công việc trong tay xuống, quay đầu nhìn ra cửa.
Diệp Long cũng không đoái hoài tới tiếng quát của tổng giám đốc La, đi tới trước mặt ông ta: "Tổng giám đốc La, xin thứ lỗi cho tôi tùy tiện xông vào, có điều trong tay tôi có một bản thiết kế, hi vọng ông có thể xem một chút."
Tổng giám đốc La cau mày nhìn gương mặt chân thành của chàng trai trẻ lạ lẫm trước mặt, sự tức giận tiêu đi không ít.
Lúc này cửa phòng họp lại mở, hai người bảo vệ bên ngoài liền đi vào.
"Xin lỗi tổng giám đốc La, chúng tôi không giữ cửa tốt, để người ngoài xông vào quấy rầy ông làm việc." Nói xong, bọn họ tóm lấy bả vai của Diệp Long.
"Tổng giám đốc La, tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của ông đâu, chỉ muốn ông có thể xem bản vẽ một chút." Diệp Long lo lắng nhìn tổng giám đốc La.
Tổng giám đốc La ngẫm nghĩ một chút: "Hai người cứ buông anh ta ra trước, tôi có câu muốn hỏi anh ta."
Khi thấy hai người đàn ông buông Diệp Long ra, ông ta liền hỏi: "Anh đến từ công ty nào?"
Diệp Long sửa sang lại trang phục của mình một chút: "Tổng giám đốc La, tôi đến từ tập đoàn Bắc Minh thị, họ của tôi là Bắc Minh."
Tổng giám đốc La không khỏi nhìn kỹ lại khuôn mặt tuấn tú của chàng trai trẻ tuổi trước mặt.
Một lúc sau ông ta nói tiếp: "Vừa rồi tôi đã trả lại bản thiết kế của công ty các người rồi mà, sao anh còn tới?"
Diệp Long cũng đưa bản thiết kế của mình ra cho tổng giám đốc La xem: "Bản mà ông loại là của một đồng nghiệp trong công ty chúng tôi, bản này là của tôi, mong ông có thể xem qua."
Tổng giám đốc La nhận bản thiết kế trong tay Diệp Long, mở ra xem xét, một lúc sau đầu lông mày đang nhíu lại cũng chậm rãi giãn ra.
Xem xong, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Long, nói: "Anh họ Bắc Minh? Có quan hệ thế nào với tổng giám đốc Bắc Minh Thiện?"
Diệp Long thấy vẻ mặt ông ta thay đổi, xem ra là có cửa nên vội vàng trả lời: "Bắc Minh Chính là ông của tôi, tôi là cháu trai trưởng của ông ấy."
Anh không nhắc tới quan hệ với Bắc Minh Thiện mà trực tiếp báo cáo quan hệ với ông cụ Bắc Minh.
"Thì ra là cậu chủ nhà Bắc Minh, đúng là thất lễ thất lễ." Nói xong, tổng giám đốc La liền dùng một ngón tay chỉ vào một cái bảng dùng để viết chữ trước bàn hội nghị: "Tôi vừa xem qua bản thiết kế của anh, hoàn toàn khác với bản thiết kế hồi sáng đưa tới, anh có thể ở đây nói cho tôi nghe về ý tưởng và đặc điểm trong bản thiết kế của anh không?"
Sau đó ông ta liền tìm một vị trí trống rồi ngồi xuống.
Diệp Long mỉm cười gật đầu: "Tổng giám đốc La, đương nhiên là được rồi. Cảm ơn ông đã cho tôi cơ hội này."
Nói xong, anh cầm bản thiết kế của mình đi tới trước tấm bảng, nhìn người ngồi trong phòng họp, hắng giọng nói: "Xin chào mọi người, bây giờ tôi sẽ báo cáo kế hoạch và ý tưởng thiết kế của mình cho mọi người..."
Hai tiếng sau, Diệp Long thu lại bản thiết kế của mình: "Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn nghe tôi giới thiệu."
Tổng giám đốc La mỉm cười gật đầu, là người vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo.
Ông ta đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Long: "Ha ha, không hổ là thiết kế của cậu chủ nhà họ Bắc Minh, tôi cứ tưởng là chỉ có tổng giám đốc Bắc Minh mới có tài năng này, có điều, anh ấy quản lý tập đoàn lớn như vậy nên không có cách nào phân thân được. Loại bỏ bản thiết kế của các người, thật ra tôi cũng lấy làm tiếc, nhưng hết cách rồi, vì bản thiết kế kia thật sự có một chút không hợp với chúng tôi. Có điều, bản của anh thì rất phù hợp với suy nghĩ của chúng tôi."
Nói xong, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Như vậy đi, anh cứ về trước, chúng tôi thảo luận một chút, đến lúc đó sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn, được chứ?"
Diệp Long nghe vậy cũng có chút mở cờ trong bụng: "Cảm ơn tổng giám đốc La đã cho tôi cơ hội, có vấn đề gì cứ tìm tôi, tôi sẽ cố hết sức đạt tới yêu cầu của mọi người."
Dứt lời, anh thu dọn đồ đạc của mình: "Hôm nay tôi có hơi thô lỗ, vẫn mong tổng giám đốc La tha thứ. Bây giờ tôi không quấy rấy mọi người nữa."
Vân Chi Lâm và Cố Hạnh Nguyên làm tới trưa, cũng chuẩn bị xong tất cả tài liệu cho phiên tòa ngày mai.
"Hạnh Nguyên, tôi thấy chúng ta tới chỗ này đi." Vân Chi Lâm nói, dọn dẹp tài liệu trên bàn của mình: "Buổi chiều cho em nghỉ nửa ngày, về nghỉ ngơi, chơi với bọn nhỏ đi."
"Vậy còn anh? Buổi chiều định làm gì?" Cố Hạnh Nguyên vừa dọn dẹp đồ của mình, vừa quay đầu nhìn Vân Chi Lâm.
Vân Chi Lâm giả bộ buồn khổ: "Đương nhiên là anh vẫn trấn thủ ở chỗ này, làm lãnh đạo đâu dễ dàng gì."
Buổi chiều, Cố Hạnh Nguyên cũng không ở nhà với bọn nhỏ, mà tự tay hầm canh đưa đến bệnh viện.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh của Lục Lộ.
"Cô Cố, cô đến rồi. Tinh thần của bà Lục hôm nay không tệ, cô đến trò chuyện với bà ấy đi." Bác sĩ trực ban gật đầu lên tiếng chào hỏi cô.
"Mọi người vất vả rồi." Cố Hạnh Nguyên nhẹ nhàng nói rồi đi vào phòng bệnh.
"Mẹ, con tới thăm mẹ đây." Cố Hạnh Nguyên đặt hộp giữ nhiệt trong tay lên tủ đầu giường.
"Con đến rồi à..." Sau một trận bệnh dài, mặc dù cơ thể vẫn còn yếu, nhưng khi nhìn thấy con gái tới, tinh thần liền tốt hơn rất nhiều, với lại bây giờ cũng có thể nói đơn giản mấy câu với cô.
"Mẹ, đây là canh con nấu bồi bổ cho mẹ, con lấy cho mẹ ăn nhé." Nói xong, cô mở hộp giữ nhiệt, đưa tới bên cạnh Lục Lộ.
Sau đó, Cố Hạnh Nguyên cầm lấy một cái thìa nhỏ, múc từng thìa cho Lục Lộ ăn.
"Mẹ, con thấy rất vui khi sức khỏe của mẹ ngày một tốt hơn. Chờ tinh thần mẹ tôi thêm chút nữa, con sẽ dẫn bọn nhỏ tới thăm mẹ có được không."
Lục Lộ uống từng ngụm canh, nghe lời con gái nói mà cười híp mắt, không ngừng gật đầu.
Chỉ chốc lát sau là uống xong canh, Cố Hạnh Nguyên cầm khăn giấy cẩn thận lau nước canh còn dính ở ngoài miệng cho mẹ.
"Mẹ, thật ra con vẫn luôn muốn biết rốt cuộc hôm xảy ra chuyện mẹ đã nhìn thấy gì mà ra nông nỗi này." Cố Hạnh Nguyên nhìn Lục Lộ hỏi.
Lục Lộ nghe con gái hỏi thì nụ cười dần tắt đi. Sau hôm va chạm đó và hôn mê sâu, bà đã không nhớ được nhiều.
"Mẹ, mẹ chỉ nhớ có người đang đuổi mẹ." Bà nhíu mày trả lời đứt quãng.
"Không sao đâu mẹ, mẹ có thể nhớ được bao nhiêu thì nói bấy nhiêu." Cố Hạnh Nguyên cầm tay mẹ, kiên nhẫn an ủi bà.
Lúc hai mẹ con đang nói chuyện, cửa phòng bệnh lại mở ra, Vân Chi Lâm đi từ ngoài vào, cầm trong tay một bó hoa tươi.
Anh thấy Cố Hạnh Nguyên ngồi bên trong thì không khỏi có hơi sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Hạnh Nguyên, không ngờ em lại ở đây, sức khỏe của dì sao rồi?"
Nói xong, anh liền đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Lục Lộ đã tỉnh, vội vàng lên tiếng chào hỏi bà: "Biết dì tỉnh, con đã mang đồ ăn tới cho dì rồi."
Lục Lộ cũng biết Vân Chi Lâm: "Cậu Vân, mời ngồi."
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên đưa cho anh một cái ghế.
Vân Chi Lâm cũng không khách khí, nói chuyện với Lục Lộ một lúc, hỏi thăm bệnh tình của bà, tóm lại mọi thứ đều có chuyển biến tốt.
Một lát sau, bác sĩ trực ban tới: "Cô Cố, hai người nói chuyện với bệnh nhân cũng lâu rồi, bây giờ bà ấy cần nghỉ ngơi."
"Được, vậy chúng tôi đi đây." Cố Hạnh Nguyên nghe bác sĩ nói xong thì quay lại nhìn Lục Lộ: "Mẹ, bọn con về đây, mẹ ở đây nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai con có vụ án cần ra tòa, xong việc con sẽ tới thăm mẹ."
Lục Lộ gật đầu với cô, sau đó nói với Vân Chi Lâm: "Cậu Vân, nhờ cậu chăm sóc cho Hạnh Nguyên."
Vân Chi Lâm cười: "Dì cứ yên tâm đi, cô ấy và bọn trẻ đều ổn, trong công việc cô ấy cũng rất cố gắng, với lại cô ấy cũng sẽ nhanh chóng trở thành luật sư thôi."
"Cảm ơn cậu Vân đã giúp đỡ con gái tôi, cậu có ơn to nghĩa lớn đối với mẹ con chúng tôi, đời này của chúng tôi đều không thể báo đáp hết."
"Mẹ đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi." Cố Hạnh Nguyên nói, đỡ Lục Lộ nằm xuống, đắp chăn cho bà.
Ra khỏi bệnh viện, Vân Chi Lâm nhìn Cố Hạnh Nguyên: "Sao em không ở nhà trông bọn trẻ?"
"Mai phải lên tòa, cho nên em tới thăm mẹ, mẹ có thể cho em sức mạnh." Cố Hạnh Nguyên nói, khóe miệng lộ ra nụ cười.
"Còn anh, sao anh lại tới thăm mẹ em?" Cô quay lại hỏi Vân Chi Lâm đi cạnh.
"Anh..." Vân Chi Lâm ngẫm nghĩ, rồi nói: "Có lẽ là lâu không gặp, anh và dì cũng khá có duyên, trước kia có gặp bà ấy, sau đó bà nhờ anh tìm em, bây giờ cuối cùng hai mẹ con em cũng được đoàn tụ."
"Vâng, cuối cùng cũng đoàn tụ rồi. Mẹ em nói anh là ân nhân của chúng em quả không sai, có điều bây giờ em không thể báo đáp cho anh được." Cố Hạnh Nguyên cảm khái nói.
"Ha ha, ban ơn không mong báo đáp, anh cũng chỉ tiện tay mà thôi. Nếu như em muốn báo đáp thì cũng dễ, làm một luật sư liêm chính giữ gìn lợi ích chung, vui vẻ sống cùng dì và bọn trẻ." Vân Chi Lâm mỉm cười nói.