Nghe anh ta nói như vậy, Cục trưởng Quách nhận ra chuyện đã đến mức độ thế này rồi, mặc dù trong lòng cảm thấy hơi thất vọng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy. Bản thân căn bản không cách nào chống lại người ta.
Đường Thiên Trạch đứng dậy khỏi ghế sofa, chậm rãi đi đến bên cạnh Cục trưởng Quách, đứng ở phía sau vỗ vỗ bờ vai ông ta: “Cục trưởng Quách, bây giờ tình hình đã sáng tỏ rồi, tôi đã loại trừ chướng ngại vật trước mặt giúp ông. Ông có thể không chút kiêng dè sải bước đi về phía trước. Nhưng mà, người phụ nữ kia... tôi cảm thấy ông vẫn nên giải quyết chuyện này ổn thỏa một chút. Khi cần dùng một số thủ đoạn nhỏ thì không thể mềm lòng, biết không?”
Lời nói này thật sự khiến cho trong lòng Cục trưởng Quách hoảng sợ. Bảo ông ta làm một ít chuyện xấu còn được, nhưng đối với những người lớn hơn, vậy cũng khiến ông ta sợ run bắn cả người.
“Ngài, ngài Đường... tôi vẫn cảm thấy làm như vậy có chút không được tốt lắm. Dù sao đây không phải chuyện nhỏ, ít nhất là đối với tôi. Có lẽ, có lẽ tôi có thể tìm cách khác giải quyết ổn thỏa chuyện này.” Cục trưởng Quách nói xong, không nhịn được giơ tay rút một chiếc khăn tay trong túi Âu phục, nhanh chóng lau mồ hôi toát ra trên trán mình.
“OK, nếu ông đã nói như vậy thì tôi không nói thêm nữa. Tôi cũng không nán lại nơi này của ông nữa, còn ông định làm như thế nào thì là chuyện của ông.” Đường Thiên Trạch nói xong, tay anh ta bóp mạnh một cái lên bả vai Cục trưởng Quách.
Lần này, lại khiến Cục trưởng Quách đau đến méo miệng, sau đó trưng ra biểu cảm không biết là đang khóc hay là đang cười với anh ta. Tiếp đó, đi sau lưng Đường Thiên Trạch, cung kính tiễn anh ta ra đến cửa biệt thự nhà mình.
“Đúng rồi, tôi còn một chuyện muốn nói với ông.” Đường Thiên Trạch đã đi đến cửa đột nhiên quay người lại.
Cục trưởng Quách vốn cho rằng vậy là coi như tiễn được vị tiểu gia này đi rồi, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, thế mà còn bị quay ngựa đuổi giết.
Thật sự khó mà đoán trước, nếu lại thêm mấy lần như vậy, liệu trái tim và mạch máu của ông ta có thể bị nổ tung hay không đây.
“Ngài, ngài Đường, ngài còn dặn dò gì?” Nói xong, ông ta vô cùng căng thẳng, hai mắt mở lớn nhìn xuống sàn nhà.
“Không cần căng thẳng như vậy, tôi chỉ muốn nói với ông là: Mau chóng xử lý xong chuyện của ông cho tôi, ngay trong mấy ngày này thôi. Tôi không thích đêm dài lắm mộng, biết không. Nếu như vượt qua kỳ hạn này, tôi cũng không cần phiền đến ông nữa đâu.”
Nói xong, Đường Thiên Trạch không quay đầu lại, sau khi bước xuống bậc thềm thì lên chiếc Audi màu trắng dừng ở cạnh đó.
Tiếng động cơ dần dần đi xa, lúc này Cục trưởng Quách mới duỗi cánh tay vẫn đang run rẩy ra, đóng cửa lại.
“Tổng giám đốc Cố, ba ngày rồi không gặp cô, chỗ này của tôi có một số chuyện cần báo lại với cô. Nếu như cô rảnh rỗi, lát nữa tôi đi đến văn phòng của cô.”
Cố Hạnh Nguyên vừa cầm điện thoại vừa kiểm tra sắp xếp lịch trình trong ngày của mình: “Được, có chuyện gì thì đến nói đi. Nhưng không nên kéo dài quá lâu, lát nữa tôi còn phải đến Chính phủ họp.”
Nói xong, cô lập tức cúp cuộc điện thoại mà Bắc Minh Diệp Long gọi đến.
Bây giờ, cô chỉ có thể gác lại chuyện của Bắc Minh Thiện, nhưng bên phía Vân Chi Lâm vẫn tiếp tục theo vào. Hơn nữa mặc dù bọn họ gặp phải khó khăn trước nay chưa từng có, nhưng cũng không hề có suy nghĩ buông tha, anh ta vẫn đang cố gắng tìm cửa đột phá khác.
Mà Cố Hạnh Nguyên lại quay về tập trung vào Bắc Minh Thị, trước khi Bắc Minh Thiện bình an vô sự, cô có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ nơi này.
Năm phút sau, Bắc Minh Diệp Long khẽ gõ cửa một cái rồi đi vào văn phòng.
“Chủ quản Bắc Minh, anh có chuyện gì cần phải nói trước mặt tôi sao?” Cố Hạnh Nguyên cúi đầu, cầm bút bi mau chóng ký tên của mình lên từng trang tài liệu.
Đây đều là tài liệu mà trước đó Hình Uy đã lựa chọn và xem xét, không có vấn đề gì, chỉ cần cô ký tên là được.
Hai tay Bắc Minh Diệp Long đút trong túi quần, đi đến đối diện Cố Hạnh Nguyên. Nhìn dáng vẻ bận rộn làm việc của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Cậu chủ Bắc Minh, mời ngồi.”
Hình Uy ở bên cạnh nói.
Bắc Minh Diệp Long lắc đầu: “Không cần, tôi nói xong câu này rồi đi.”
“Chỉ một câu? Vậy thì tốt quá rồi, mau nói đi, lát nữa tôi còn phải đi họp.” Cố Hạnh Nguyên nói rồi ngừng bút, thoáng nhìn qua Hình Uy: “Anh đi sắp xếp xe giúp tôi.”
“Vâng thưa cô.” Hình Uy đáp lời rồi đứng dậy đi chuẩn bị.
Thật ra trong thời gian làm việc, chuyện ra ngoài của Cố Hạnh Nguyên cũng giống Bắc Minh Thiện, đều do Hình Uy làm tài xế.
Sau khi dặn dò Hình Uy, Cố Hạnh Nguyên lại cúi đầu bận rộn chuyện trong tay.
Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của cô, thật sự khó có thể đánh đồng với cô trong trường học lúc trước. Thời gian thay đổi một người phụ nữ, kinh nghiệm từng trải thay đổi một người phụ nữ, con cái thay đổi một người phụ nữ, một người đàn ông thay đổi một người phụ nữ...
“Chủ quản Bắc Minh, anh còn ngẩn người ở đó làm gì, có gì mau nói đi.”
Lúc này Bắc Minh Diệp Long mới từ trong thất thần trở về: “À, là như vậy, không phải trước đó tôi từng nói: Nếu Bắc Minh Thị không có ý định tham gia đấu thầu của Chính phủ lần này, vậy tôi sẽ lấy thân phận của công ty khác tham gia đấu thầu lần này.”
“Đúng, anh muốn nói cái gì?”
“Bây giờ tôi đã chuẩn bị xong tài liệu đấu thầu, có thể đưa lên bất cứ lúc nào. Mặc dù cái này không liên quan đến Bắc Minh Thị, nhưng tôi vẫn hi vọng cô dành thời gian xem thử.”
Cố Hạnh Nguyên ngừng tay, ngẩng đầu thoáng nhìn Bắc Minh Diệp Long: “Chủ quản Bắc Minh, nếu anh đã tham dự vào chuyện này, lại là công ty dưới tay anh làm, vậy không có bất kỳ quan hệ gì với tôi, anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy. Chỗ này của tôi còn có việc, không giữ anh lại nữa.”
Cô căn bản không có hứng thú tham dự vào chuyện này. Nếu đã lựa chọn rút khỏi, vậy sẽ không nghĩ đến chuyện quay lại.
Mặc dù Bắc Minh Diệp Long cũng nghĩ rằng Cố Hạnh Nguyên sẽ phản đối, nhưng không ngờ cô lại bày ra thái độ xa cách với mình như vậy.
“Tổng giám đốc Cố, xem ra là tôi đến nơi này tự rước lấy nhục rồi. Thật xin lỗi, làm chậm trễ thời gian làm việc của cô.” Bắc Minh Diệp Long thật sự không cam tâm, nhưng lại không có cách gì.
Ngay sau khi anh ta quay người rời khỏi phòng làm việc, cuối cùng Cố Hạnh Nguyên cũng ngừng bút trong tay. Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn cửa, trong lòng thật sự khó chịu.
Hình Uy lái xe của Bắc Minh Thiện đi trên con đường hướng về phía Chính phủ, Cố Hạnh Nguyên ngồi ở đằng sau.
Chiếc xe này đã được sửa chữa xong xuôi, thoạt nhìn giống như xe mới vậy. Nhưng khi Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy chiếc xe này, cô sẽ không tự chủ nghĩ đến buổi tối hôm đó.
Nghĩ đến Bắc Minh Thiện, cũng nghĩ đến Cục trưởng Quách...
Lúc đầu cô không muốn ngồi chiếc xe này, nhưng dù sao lần ra ngoài này cũng liên quan đến thể diện của Bắc Minh Thị, vì vậy cũng chỉ có thể cứ làm như thế.
Thật ra hội nghị do Chính phủ chủ trì lần này rất đơn giản, mặc dù bên ngoài đã điên cuồng tuyên truyền hạng mục do Chính phủ đề ra, đồng thời đa số các tập đoàn đã bắt tay vào chuẩn bị, nhưng dù sao cũng không chưa trực tiếp công khai nghi thức khởi động.
Mà lần này bọn họ qua đó, chính là vì chuyện này.
Ở bên trong hội trường, các Tổng giám đốc hoặc là người đại diện ngồi trên bàn hội nghị hình vòng. Bắc Minh Thị dẫn đầu trong lĩnh vực này, đương nhiên được sắp xếp vị trí khá gần với lãnh đạo.
Điều này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy hơi không thoải mái, bởi vì chỗ ngồi của cô cách Cục trưởng Quách đã từng có quan hệ ‘qua lại’ vô cùng gần.
Đương nhiên, vị Cục trưởng Quách này, cũng có cảm giác không thoải mái như vậy.
Nhưng ông ta vừa bị Đường Thiên Trạch kích thích ở trên Hồ Tâm Đảo, sau đó lại nhận được điện thoại thông báo ông ta đến chủ trì nghi thức khởi động này.
Thời gian họp ngày càng đến gần, vị trí trống trên bàn hội nghị ngày càng ít. Đến cuối cùng, một phút trước khi hội nghị bắt đầu, cũng chỉ còn một vị trí trống không.
“Khụ khụ...” Lúc này Cục trưởng Quách giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Bây giờ cũng sắp đến thời gian rồi, chúng ta chuẩn bị họp...”
“Két két...” Lúc này cửa lớn đang đóng chặt của hội trường phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Trong hội trường vốn yên tĩnh, tiếng động này lại trở nên vô cùng chói tai.
Cục trưởng Quách ngồi ở vị trí chủ trì không khỏi nhíu mày, ông ta ghét nhất là tình huống như vậy, rõ ràng là một loại hành vi coi thường lãnh đạo.
Những người khác trong hội trường cũng dời mắt nhìn về phía cánh cửa..
Đương nhiên, Cố Hạnh Nguyên cũng nhìn sang. Nhưng rất nhanh, lông mày của cô đã nhíu lại.
Bởi vì người tới không phải ai khác mà chính là Bắc Minh Diệp Long.
Cũng chỉ thoáng chốc cô đã bình thường trở lại. Không phải anh ta đã quyết định tham gia đấu thầu lần này sao, đến nơi này cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng những người đang ngồi ở đây lại không nghĩ như vậy.
Mặc dù có một số người biết lai lịch của Bắc Minh Diệp Long, nhưng đại đa số là không biết rõ. Nhìn thấy một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch tiến vào, không nhịn được có phần tức giận và xem thường.
Đối với vị ‘khách không mời mà đến’ Bắc Minh Diệp Long này, trong hội trường, tính cả Cục trưởng Quách, ai ai cũng đều cảm thấy bất ngờ và tức giận.
Từ lúc nào mà cánh cửa Chính phủ giống như một cái chợ muốn vào thì vào muốn ra thì ra như vậy?
“Xin hỏi người vừa đến là tập đoàn nhà nào?” Cục trưởng Quách không nhịn được hỏi một câu.
Khuôn mặt Bắc Minh Diệp Long tràn đầy ý cười đi đến vị trí trống không kia.
Dù nói thế nào, anh ta vẫn rất cung kính với lãnh đạo: “Xin chào Cục trưởng Quách, tôi là người đại diện pháp lý của tập đoàn Thịnh Bắc Minh, tôi tên là Bắc Minh Diệp Long. Hôm nay đặc biệt đến tham gia nghi thức khởi động mà ngài chủ trì.”
Bắc Minh Diệp Long...
Những người đang ngồi ở đây chưa từng nghe đến cái tên Bắc Minh Diệp Long thì thi nhau châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ với nhau. Có một vài người lắm chuyện, cũng đã gặp một số cảnh đời, nhân cơ hội này khoe khoang bản thân một chút.
Nhỏ giọng nói rõ ràng đầu đuôi các loại chuyện liên quan đến Bắc Minh Diệp Long này cho những người không biết.
Lúc này những người vốn đang nghi ngờ mới coi như hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đồng thời bọn họ cũng nhìn sang đại diện Cố Hạnh Nguyên của tập đoàn Bắc Minh Thị.
“Cục trưởng Quách, đây là danh thiếp và thiệp mời của tôi.” Bắc Minh Diệp Long nói xong, vòng qua vị trí của mình, sải bước đi đến trước mặt Cục trưởng Quách, hai tay đưa thiệp mời cho ông ta.
Sau khi Cục trưởng Quách nhận lấy thiệp mời, Bắc Minh Diệp Long quay đầu mỉm cười gật đầu với Cố Hạnh Nguyên ở cách đó không xa.
“Người này tên là Bắc Minh Diệp Long, cũng là người của nhà họ Bắc Minh nhỉ. Sao anh ta không đại diện cho Bắc Minh Thị đến, mà đại diện cho một tập đoàn chưa từng nghe tên đến tham gia? Tập đoàn Thịnh Bắc Minh... làm cái trò gì đây. Tập đoàn Bắc Minh Thị cũng thật không tử tế. Rõ ràng đã là anh cả trong nghành, vậy mà còn cho công ty con đến tham gia.”
“Đúng vậy, thật sự quá đáng lắm rồi. Trước đó tôi còn nghe nói bọn họ không định tham gia đấu thầu lần này, nhưng kết quả thì sao đây, đến rồi thì thôi đi, lại còn mang theo một công ty con đến.”