Cố Hạnh Nguyên hơi sững ra, sau đó cười mỉa mai.
“Đúng.."” Trên gương mặt của cô Phương xuất hiện sự cô quạnh, là sự bất lực: “Có lẽ cháu cảm thấy cô nói lời này rất hoang đường, nhưng cô cầu xin cháu, có thể cho Thiện một ít thời gian được không..”
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu, cắt ngang lời nói của cô Phương: “Dì đừng hiểu lâm. Bắc Minh Thiện không có chỗ nào phải xin lỗi với cháu. Ngoài việc anh ấy là ba của tụi nhỏ, cháu là mẹ của tụi nhỏ ra, giữa chúng cháu không có quan hệ gì cả, cũng không tồn tại chuyện ai có lỗi với ai”
“Hạnh Nguyên..” cô Phương kéo tay của Cố Hạnh Nguyên, dường như còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại chỉ ngập ngừng rồi thôi.
Cố Hạnh Nguyên khéo léo rút tay của mình ra, miễn cưỡng mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự mệt mỏi: ”Dì, cháu có hơi mệt. Nếu như dì không phiền, cháu muốn đi nghỉ ngơi trước”
“Haizz...” Cô cuối cùng thở dài, thấy Cố Hạnh Nguyên không muốn nghe nữa, bà ta cũng đành buông tay: “Hạnh Nguyên, mặc kệ cháu có tin hay không, cô biết, trong lòng của Thiện chỉ có cháu.. "
Đêm khuya lạnh như nước.
Dương Dương sau khi bị Bắc Minh Thiện đánh vào mông một trận, không có tiếng khóc tiếng gào của tiểu quỷ Dương Dương, trang viên thôn quê mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Trong phòng, ánh đèn không quá sáng.
Cách trang trí của căn phòng vẫn giữ phong cách nông thôn của thế kỷ trước, đồ dùng cổ điển lại có một phong vị khác.
Dương Dương nằm bò trên giường, cởi quần, cái mông nhỏ vếnh lên, sưng đỏ một mảng.
Đầu của cậu nhóc vùi vào trong gối, nước mắt chảy ra, ướt cả mảng.
Trong miệng còn lẩm bẩm: “Hu hu hức hức... cho dù Dương Dương không có ba sẽ bị cười nhạo, Dương Dương cũng không cần lão ba đó nữa, Dương Dương chỉ cần mẹ... mẹ dẫn Dương Dương đi đi... hu hu hu, Dương Dương và mẹ sống cuộc sống trước kia...”
Cố Hạnh Nguyên vừa thoa thuốc mỡ cho đứa trẻ, vừa đau lòng như bị dao cứa qua.
Mặc dù Dương Dương bị Bắc Minh Thiện dạy dỗ một hai lần, làm mất đi sự bướng bỉnh của đứa trẻ này là điều dễ hiểu, nhưng trên đời có người mẹ nào không xót con của mình chứ.
Chỉ là, sống cuộc sống trước kia? “Dương Dương muốn về Mỹ rồi sao?”
Nhớ năm đó, cô dẫn Dương Dương ở nước Mỹ bươn trải, lúc đó, cô còn không biết Trình Trình lưu lạc ở đâu, càng không biết nhân vật Bắc Minh Thiện...
Một lòng chỉ muốn chữa bệnh cho Vũ Xuân, đâu biết thì ra Vũ Xuân không phải mẹ của mình.
Càng không ngờ, sau đó lại mang thai Cửu Cửu...
Vận mệnh, dường như trước nay cứ thế mà đến.
“Hừm, vậy ngược lại không phải...” Dương Dương khóc nức, đùa, nước Mỹ đều là người ngoại quốc, mặc dù tóc vàng mắt xanh, vóc dáng cao ráo, nhưng đâu có chỗ nào bằng con gái của nước mình vừa ngốc vừa đơn thuần vừa vui chứ: “Dương Dương vẫn thích ở đây, mẹ dẫn Dương Dương về nhà đi, Dương Dương không muốn ở nhà Bắc Minh nữa...”
Ngón tay thoa thuốc mỡ của Cố Hạnh Nguyên dừng lại.
Không đợi cô đáp, lại bị một giọng nói non nớt cắt ngang: “Không được”
Lời này là Trình Trình nói.
Cậu nhóc để sản phẩm công nghệ cao bằng pin trong tay xuống, lúc này nhìn qua: “Mẹ sau này còn phải chăm sóc Tiểu Cửu Cửu, em ở nhà họ Bắc Minh ăn ngon ở nhà to thì đừng làm phiền mẹ nữa.. ”
“Hừ hừ... em cũng có thể chăm sóc Cửu Cửu..” Dương Dương liếc nhìn Trình Trình, không phục nói.
“Em?” Trình Trình bíu môi chê bai.
“Này! Bắc Minh Tư Trình, biểu tình này của anh là sao! Coi thường em sao? Không tin em có thể chăm sóc em Cửu sao?”
Trình trình bĩu môi: “Không phải coi thường, căn bản là không để em vào trong mắt”
“Hu hu, mẹ mẹ nhìn đi... quả nhiên họ Bắc Minh không có ai tốt đẹp! Bọn họ đều bắt nạt con..” Dương Dương uốn éo cái cơ thể nhỏ bé, uất ức rơi nước mắt.
“Bắc Minh Tư Dương, em đủ rồi đấy” Trình Trình lời ít ý nhiều.
Hàm ý chính là: Thứ nhất, Dương Dương em cũng họ Bắc Minh, rõ ràng chính em cũng không phải thứ gì tốt.
Thứ 2, đường tưởng giả vờ làm nũng với mẹ thì có tác dụng, cũng không nhìn lại mình lớn đến đâu rồi, không xâu hổ, thật là mất hết mặt mũi đàn ông của nhà Bắc Minh.
“Được rồi Dương Dương, nên thu nhiễm một chút, hửm?” Cố Hạnh Nguyên khẽ thở dài, chút tâm tư này của Dương Dương cô là mẹ sao không nhìn ra chứ?
Đứa trẻ này chính là chê ở với Bắc Minh Thiện không tự do, nhà họ Bắc Minh lại quá nhiều quy tắc, quá nhiều trói buộc, Dương Dương sao chịu được chứ?
“Đáng ghét...” Nước mắt đó của Dương Dương nói thu là thu lại, dẩu miệng, đáng thương nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ có phải định không cần Dương Dương rồi không?”
“.." Trái tim của Cố Hạnh Nguyên nhói đau, quay đầu nhìn gương mặt sáng sủa thông minh của Trình Trình: “Đô ngốc, ai nói mẹ không cần Dương Dương chứ? Bất luận là Dương Dương, Trình Trình hay Cửu Cửu, mẹ đều muốn, ai cũng không ít, có được không?”
“Yeah, quá tuyệt rôi! Biết mẹ tốt nhất mà..” Dương Dương hưng phấn nhảy nhót như chú sư tử con, nhất thời quên mất cái mông nhỏ bị Bắc Minh Thiện đánh, đau đớn hô lên một tiếng: “Aiya..”
“Đừng nghịch, ngoan ngoãn nằm xuống cho mẹ!” Cô bật lực mỉm cười nói, đưa tay, nhẹ nhàng đắp chăn cho Dương Dương: “Cũng được, hai ngày này, sư tử hoang con cuối cùng có thể dừng lại rồi!”
“Hic..” Dương Dương lúc này mới ngoan ngoãn nằm sấp xuống, vếnh cái mông nhỏ còn không ngoan lắc lư: “Mẹ, rốt cuộc còn phải đợi bao lâu mới có thể gặp được em Cửu? Nhớ em ấy quá...
“Con còn nói! Lúc ăn cơm, nếu không phải mẹ chặn miệng con lại, con có phải chuẩn bị nói chuyện của Cửu Cửu ra rồi không?” Cô giả bộ tức giận.
“Đâu có đâu có đâu có.."” Dương Dương vội vàng chớp chớp mắt với Cố Hạnh Nguyên, đánh chết cũng không nhận: “He he, mẹ yên tâm đi, con sẽ không cho lão ba chết tiệt đó được hời đâu! Nếu để ba biết em Cửu tôn tại, không chừng lại muốn tranh với con!”
“Con biết thì tốt!” Cô nhéo cái mũi nhỏ của Trình Trình, lúc này mới thở phào.
Vừa nói đến em gái bảo bôi, Trình Trình cũng sáp tới, đôi mắt đen như ngọc nhìn chằm chăm Cố Hạnh Nguyên.
“Mẹ muốn đón em gái vê nhà rồi sao?”
Ánh mắt mong đợi đó, lập tức hòa tan trái tim của Cố Hạnh Nguyên.
Cô khẽ mỉm cười ôm Trình Trình qua: “Mẹ muốn...rất muốn rất muốn.”
Nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu đơn thuần của cô bé Cửu Cửu, khóe miệng của cô không tự chủ được mà cong lên lộ ra sự hạnh phúc: “Chỉ là...” Cô nhíu mày: “Vẫn phải đợi mấy ngày nữa. Tiếp tục đợi thêm mấy ngày nữa thì mẹ sẽ đón Cửu Cửu về đoàn tụ với các con, được chứ?”
“Còn phải đợi?” Dương Dương thất vọng túm chặt cái gối.
Trình Trình khẽ gật đầu, đưa ngón tay ra, nhìn cô: “Móc ngoéo”
Hành động này khiến Cố Hạnh Nguyên sững người.
Trong đôi mắt đen láy trong veo của Trình Trình vụt qua tia sáng, khiến cô lập tức hiểu, đứa trẻ này không có cảm giác an toàn cho nên mới cần lời hứa của cô.
Cô sao nhãn tâm nói với hai con trai, qua tối nay, thời hạn kết hôn thay với Bắc Minh Thiện chỉ còn lại 5 ngày.
5 ngày sau, rốt cuộc chọn đứa trẻ nào theo cô đây?
Cô cũng không biết.
Thậm chí ngay lúc này, cô vẫn đang do dự.
Một mặt đau lòng cho Dương Dương, tính cách hoang dã của thằng bé ở nhà họ Bắc Minh không chịu được khổ; một mặt khác đau lòng Trình Trình ở nhà họ Bắc Minh lại quay về sự u ám và bất an trước đây.
Thật sự quá khó lựa chọn, từ bỏ ai cũng không muốn...
“Móc nghéo” Cô cong ngón út, mỉm cười hứa.
Bởi vì mặc kệ chọn ai, cô đều biết, hai bảo bối này vĩnh viễn là con trai ngoan của mình, anh trai tốt của Cửu Cửu.
Đêm khuya càng thâm trâm.
Cố Hạnh Nguyên sau khi dỗ các con ngủ, kéo chiếc áo khoác một mình trở về phòng.
Trên hành lang ở sân sau của Nông gia lạc, yên tĩnh vô cùng.
Phía dưới hành lang là hồ cá trong vắt.
Đêm nay tâm trạng của cô, giỡng như vâng trăng trên bâu trời, lúc đám mây đen dày che đi, lúc lộ ra nửa vâng, lúc nấp sau đám mây đen.
Hồ cá dưới chân, khẽ khàng truyền đến tiếng tõm tõm của đàn cá đang bơi.
Ở vùng nông thôn, sự nguyên sơ khiến con người có loại cảm giác chân thật, không giống những xô bồ, bất an như khi ở trong thành phố.
Cô ngôi xuống ghế trúc ở hành lang, hưởng thụ sự bình yên hiếm có trong nội tâm.
Đột nhiên, chỉ nghe "tõm" một tiếng nước vang lên.
“Tốt! Có thể câu được con cá nhỏ này lên rồi!”
Sau đó là tiếng cười đầy từ tính, Cố Hạnh Nguyên lúc này mới phát hiện bờ bên kia hành lang, chỗ ánh sáng tối mờ vậy mà còn có bóng người.
Giọng nói có chút quen thuộc, cô đứng dậy, nhìn không quá rõ bờ bên kia, thăm dò hỏi: “Dì Phương?”
“Hạnh Nguyên” cô Phương vừa thu lại cần câu, vừa đáp Cố Hạnh Nguyên ở bờ đối diện.
“Muộn như vậy rồi, dì cũng ở đây?” Cô có hơi ngạc nhiên.
“Ha ha, cô luôn ở đây. Chỉ có điều trái tim của cháu không rảnh, không chú ý đến cô mà thôi” cô Phương cười híp mắt vây tay với Cô Hạnh Nguyên:
“Có muốn qua đây xem cô câu cá không?”
“.."Cố Hạnh Nguyên do dự một lát, vân sải bước đi về phía cô Phương.
“Trời tốt, cháu chú ý một chút” cô Phương cẩn thận nhắc nhở.
Không lâu sau, Cố Hạnh Nguyên xuyên qua hành lang, bước tới tảng đá lớn bên hồ cá, đến bên cạnh cô Phương.
“Nào, ngồi đi” cô Phương hào sảng vỗ vỗ hòn đá bên cạnh.
Cố Hạnh Nguyên ngồi xuống, không khỏi có hơi tò mò: “Dì, muộn như vậy rồi, dì sao còn ở đây câu cá?”
cô Phương mỉm cười lắc đầu: “Ha ha, cô không mắc bệnh lạ nửa đêm đi câu cá đâu. Là có một người, thích câu cá nửa đêm, còn chuyên chọn chỗ tối đen. Hôm nay nó hẹn cô, cô lại sảng khoái đồng ý thôi”
Vừa nghe lời này, Cố Hạnh Nguyên liên đoán được đại khái, giống như bị tâm trạng tốt của cô Phương lây nhiễm, cô cũng cười nói: “Nghĩ cũng phải, bệnh lạ của người đó khá nhiều”
Cô Phương bỏ cá vào trong xô nước, thân cá trơn trượt ở trong xô nước quậy đuôi, giống như không cam tâm.
“Ha ha” cô Phương liếc qua, sâu sắc nhìn Cố Hạnh Nguyên, ngập ngừng rồi nói: “Có muốn nghe chuyện giở khóc giở cười của người đó lúc nhỏ không?”
Ánh mắt long lanh của Cố Hạnh Nguyên hơi sững lại.
Cô tâm tư tinh tế, sao không biết người mà cô Phương muốn kể là ai chứ?
Chỉ là, gió đêm hơi lạnh, thổi vào người.
Cô biết rõ không nên nói chuyện nhiều với cô Phương, nhưng lại không ngờ bản thân lại mỉm cười gật đầu: “Được, dù sao cũng không ngủ được, nghe chuyện cũ của anh ta, không ngừng có thể ngủ được?”
“Ha ha ha..” cô Phương bật cười thành tiếng, thì thâm nói ra—
“Trước đây, có một cậu nhóc, sinh ra trong nhà đình giàu có, từ bé cơm áo không cần phải lo nghĩ, thông minh yên tĩnh, ngoan ngoãn hiểu chuyện”
“Nhưng, bất luận nó có thông minh thế nào, yên tĩnh hơn nữa, ngoan ngoãn hơn nữa, hiểu chuyện hơn nữa, cũng không thay đổi được ánh mắt của mẹ nó, một câu hỏi của ba nó. Nó rất cố gắng, từ khi còn rất bé rất bé, cố gắng khiến bản thân trở nên ưu tú, nó tưởng như thế, mẹ nó sẽ không dùng lời lẽ tàn nhẫn nói nó nữa, ánh mắt của ba sẽ không chỉ dừng trên người anh cả của nó nữa..”
cô Phương nói đến đây, trong mắt thấp thoáng ánh nước.
Trái tim của Cố Hạnh Nguyên khẽ rung lên, cô biết cô Phương đang nói chuyện khi còn bé của Bắc Minh Thiện, cô chỉ là không ngờ-
Tuổi thơ của Bắc Minh Thiện lại giống như Trình Trình, thông minh, yên tĩnh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
cô Phương khẽ thở dài, tiếp tục nói-